Tần Châu và Trương Duy nhìn về phía nhóc Giang Hữu, trong tầm mắt bọn họ, nhóc Giang Hữu đứng yên một mình như vậy hồi lâu, phảng phất thời gian như đọng lại, cả người nó hoá thành một pho tượng, mãi thật lâu sau, nó mới khôi phục, lẩm bẩm: "Không phải vậy."
Bà ngoại nói với nó, công việc của cha mẹ nó rất bận, cho nên không có thời gian để chăm sóc nó. Bà còn nói, trên đời nào có cha mẹ không yêu thương con cái mình, để nó ở lại đại viện cũng là do bất đắc dĩ mà thôi.
Bà ngoại sẽ không gạt nó, chính nhóc Giang Hữu cũng tự mình cảm thấy như vậy, nó an ủi bản thân, lặng lẽ trở về phòng, thậm chí còn nhẹ nhàng đóng cửa lại, không muốn cậu mợ phát hiện mình nghe lén, như vậy sẽ sinh nhiều phiền phức hơn.
Nhóc Giang Hữu trở về phòng, đình viện lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Trương Duy để ý Tần Châu vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía nhóc Giang Hữu, cậu muốn hỏi Tần Châu đang suy nghĩ gì, nhưng lại xấu hổ không dám hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Trương Duy, Tần Châu nói: "Đây mới là ký ức chân thật."
Trương Duy gật đầu.
Nơi này xác thật là ký ức chân thật, bọn họ đã hoàn toàn thực thể hoá. Trương Duy vừa mới không cẩn thận giẫm phải một chiếc lá khô trên mặt đất, đế giày nghiền nát chiếc lá khô, phát ra âm thanh.
Nhóc Giang Hữu và các nhân vật khác vẫn duy trì hình dạng con người, không như những gì bọn họ đã thấy trong ký ức hoang tưởng lần trước, cơ thể bà ngoại đột nhiên bành trướng, nháy mắt biến thành con thú kinh hoàng doạ người.
Tần Châu liếc mắt nhìn Trương Duy một cái, nói tiếp: "Nếu bên kia là thế giới hoang tưởng, tại sao không trực tiếp ảo tưởng thành tích của bản thân tốt hơn một chút."
Trương Duy lúc này mới phản ứng lại: "Đúng ha, trực tiếp ảo tưởng thành tích của bản thân tốt hơn một chút, vậy thì nhiều vấn đề được giải quyết dễ dàng hơn rồi."
Đánh giá từ cuộc cãi vã trò chuyện của cậu mợ, nhóc Giang Hữu bị cha mẹ ghét bỏ vì có vấn đề về trí tuệ. Nhưng nếu là ảo tượng, tại sao không trực tiếp tưởng tượng mình là một nhóc thiên tài? Như vậy cha mẹ liệu có còn ghét bỏ nó được nữa không? Hẳn là sẽ cảm thấy tự hào về nó đi. Đừng nói là không tìm được người để ký tên, có khi cha mẹ nó còn cướp bài thi của nó để ký tên nữa là.
Bao gồm cả ký ức mà họ nhìn thấy ở ngôi sao lần trước, nhóc Giang Hữu không được ăn tào phớ, hoàn toàn có thể tung bay mơ mộng, tưởng tượng cha mẹ nó xuất hiện, hoặc bản thân có đủ tiền để mua tào phớ, nhưng nhóc Giang Hữu chỉ tưởng tượng bà ngoại dắt nó đi mua tào phớ mà thôi.
Tần Châu nói: "Nội dung tưởng tượng không nhiều."
Dựa vào lời nói của Tần Châu, Trương Duy nảy ra ý tưởng: "Cảm giác như ảo tưởng của cậu nhóc giống một loại an ủi bản thân hơn."
Nhóc Giang Hữu không cần quá nhiều, nó không được ăn tào phớ, liền tưởng tượng bà ngoại nắm tay nó, dắt nó đi mua tào phớ.
Cậu mợ ký tên lên bài thi 20 điểm của nó, có nghĩa phụ huynh nó đã biến thành cậu mợ, cho nên nhóc Giang Hữu tưởng tượng bản thân ký tên, như vậy phụ huynh nó vẫn là cha mẹ, không có gì thay đổi cả.
Thậm chí nó còn không dám tưởng tượng cha mẹ sẽ trở về đón nó, không dám tưởng tượng cha mẹ sẽ ký tên cho nó. Bởi vì nhóc Giang Hữu biết rõ, cha mẹ nó sẽ không trở về, mợ cũng sẽ không vì bù đắp cho nó mà mua một phần tào phớ.
Nó chỉ dựa vào tưởng tượng tựa như một loại an ủi bản thân, để giải quyết những khổ sở mà người khác không có, nhưng nó thì lại có.
Trước khi thế giới Quy Tắc 0-1 bắt đầu, thiếu niên đã nói với người tham gia một câu, nó nói "ta thường không biết đâu là thật đâu là giả", hiện tại xem ra, nó tin vào sự an ủi mà bản thân tưởng tượng. Giang Hữu ở hiện thực hết lần này đến lần khác thất vọng, hết lần này đến lần khác tự tưởng tượng để an ủi chính mình, sau đó lại thất vọng, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại.
Sau khi trở thành quái vật 0-1, quả thực khó có thể phân biệt được ký ức chân thật và ký ức hoang tưởng.
Trương Duy nghĩ tới gì đó, hỏi: "Chủ tịch, anh lo lắng kết quả cuối cùng ạ?"
Quái vật được sinh ra từ cái ác. Quái vật 0-1 cho phép người tham gia phân biệt thật giả. Khi tất cả ký ức được phân biệt rõ ràng, những ký ức hoang tưởng dùng để an ủi bản thân sẽ bị loại bỏ, chỉ để lại những ký ức chân thật không hề đẹp đẽ. Đến lúc đó bọn họ sẽ không thể biết được quái vật 0-1 sẽ như thế nào. Bản thân thiếu niên chỉ cho họ ba ngày để phân biệt thật giả, nhưng chưa từng nói sau ba ngày sẽ thả bọn họ đi.
Tần Châu nhìn Trương Duy, nhưng hắn không đáp lại.
Thực ra điều mà hắn lo lắng không phải người tham gia không thể rời khỏi thế giới Quy Tắc 0-1, không thể rời khỏi trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, thứ hắn lo lắng là phương hướng của bọn họ sẽ bị sai lệch.
Trương Duy an ủi: "Nhưng bây giờ chỉ có thể phân biệt. Em tin sau này nhất định sẽ có biện pháp rời đi."
Bộ dáng Tần Châu thản nhiên, không nhìn cậu nữa, ngẩng đầu nhìn phòng nhóc Giang Hữu, chờ ký ức kết thúc rồi rời khỏi đây.
Thời gian quay ngược lại một vòng, ở một ngôi sao khác.
Sau khi Trình Dương và Nhậm Lê tiến vào, bên tai bị âm thanh "lả tả" của tiếng mưa to lấp đầy.
May mà bọn họ đang ở trong trạng thái linh hồn nên không bị ảnh hưởng gì, nước mưa dày đặc xuyên qua cơ thể họ rồi rơi xuống đất. Hệ thống thoát nước của hơn 50 năm trước đương nhiên không tốt bằng hiện tại, rất nhanh nước mưa trong đình viện dần dâng lên, độ sâu không quá mắt cá chân.
Nhậm Lê nhạy bén phát hiện, đình viện lần này bọn họ nhìn thấy không giống với lần trước, mặc dù trời đang mưa to, nhưng có thể rõ ràng nhận ra, đình viện lần này mới hơn một chút, cây trong đình viện không sum sê bằng lần trước.
Trình Dương chạy tới hành lang đứng, đứng ở nơi đó tuy không bị mưa lớn ướt sũng, nhưng mưa to như vậy vẫn sẽ che khuất tầm mắt của bọn họ: "Khối băng, đừng đứng ở đó nữa, mau tới đây!"
Gian phòng trước mặt Trình Dương có ánh sáng chiếu ra, Trình Dương đứng ở bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ kính trong suốt phát hiện ra gì đó, vội vàng gọi Nhậm Lê: "Khối băng, khối băng."
Nhậm Lê đi tới.
Trình Dương chỉ vào một người phụ nữ trong phòng, nói: "Lần trước bọn mình không nhìn thấy người này."
Nhậm Lê cũng nhìn vào trong nhà, quả thực như lời Trình Dương nói, ngôi sao lần trước bọn họ tiến vào không có người phụ nữ này. Căn phòng mà người phụ nữ ở lúc này là phòng của cậu bé nhưng lại không thấy cậu bé đâu cả.
Trình Dương chỉ vào bụng người phụ nữ: "Khối băng, đờ mờ. Đừng bảo cậu nhóc vẫn trong bụng mẹ nhá?"
Nhậm Lê cũng lập tức phát hiện bụng của người phụ nữ phình ra. Xét theo độ phình, mang thai khoảng bảy tháng.
Chưa đợi bọn họ nghĩ cách để xác nhận người phụ nữ có phải mẹ ruột của cậu bé hay không, bà ngoại đi tới gõ cửa: "Tống Tinh, khuya như vậy rồi sao còn chưa ngủ!"
Nhậm Lê nói: "Có lẽ là vậy."
Bà ngoại so với ký ức lần trước cũng trẻ hơn một chút.
Bà ngoại đẩy cửa, tức giận nhìn Tống Tinh.
Ánh mắt Tống Tinh dán vào trong sách, nói: "Con vẫn còn một số việc."
Bà ngoại nói: "Con đang mang thai. Ngày nào cũng ngồi như vậy, có biết là sẽ ảnh hưởng tới thai nhi không! Con học em dâu con đi kìa, đều là mang thai như nhau, nhưng con bé biết điều không ngồi lâu như vậy."
"Mẹ!" Tống Tinh cười nói: "Ngồi lâu không ảnh hưởng với thai nhi, nhiều nhất sẽ gây ra phù nề ở chi dưới do máu không lưu thông được."
Bà ngoại: "Không ảnh hưởng à?"
Tống Tinh bất đắc dĩ nói: "Ảnh hưởng đến con, không phải thai nhi, hơn nữa hiện tại con cũng không hề thấy khó chịu chỗ nào. Trời khuya rồi, mẹ mau nghỉ sớm đi, mẹ ở đây trì hoãn con, con sẽ phải thức đêm đó."
"Sách thì đọc nhiều mà còn chê bà già này lải nhải." Bà ngoại hừ lạnh một tiếng, nhưng không muốn con gái thức khuya nên quay người chuẩn bị rời đi, nói: "Trường cho con nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, còn phải nghiên cứu cái gì nữa. Chẳng lẽ trường thiếu con thì học sinh không thể học được à."
Tống Tinh vẫn im lặng, bà ngoại lẩm bẩm: "Nhớ nghỉ ngơi sớm."
Tống Tinh: "Con biết rồi."
Sau khi bà ngoại rời đi, Tống Tinh vẫn tiếp tục vùi đầu đọc sách, thỉnh thoảng viết gì đó vào sổ tay.
Trình Dương nhìn thoáng qua cuốn sổ trong tay cô: "Chữ đẹp thiệt."
Nhậm Lê cũng liếc nhìn.
Chữ viết của Tống Tinh rất đẹp, có thể thấy cô là người thích đọc sách nghiên cứu, ở thời đại này, rất ít người biết chữ.
Nhậm Lê nói: "Đi tìm gợn sóng trước."
Trình Dương gật đầu.
Bọn họ tìm kiếm khắp đình viện nhưng không tìm thấy gợn sóng nào, lại chạy ra đường tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy gợn sóng.
Tình hình không ổn lắm, Trình Dương nói: "Hay quay về xem thử?"
Dù sao địa điểm bọn họ xuất hiện cũng là ở đình viện.
Nhậm Lê: "Ừm."
Hai người trở lại đình viện, còn chưa tìm được gợn sóng, Tống Tinh trong phòng có chút động tĩnh, giống như là âm thanh té ngã.
Trình Dương: "Mẹ kiếp, không phải chứ."
Thai phụ té ngã là một điều rất nguy hiểm.
Hai người vội vàng đi đến phòng Tống Tinh, đúng như những gì nghe được, Tống Tinh đã làm xong việc và đang định đứng dậy, do ngồi lâu nên hai chân cô sưng tấy không còn sức. Khoảnh khắc té ngã, cô muốn bắt lấy thứ gì đó để ổn định người mình.
Cô nắm lấy chiếc ghế vừa ngồi. Chiếc ghế không những không thể giúp cô ổn định cơ thể, theo Tống Tinh ngã xuống, chiếc ghế cũng rơi mạnh vào bụng cô.
Trên mặt Tống Tinh lập tức lộ ra vẻ đau đớn.
Trình Dương "đệt" một tiếng: "Xuất huyết, cổ xuất huyết rồi!"
Giữa hai chân Tống Tinh có máu chảy ra. Trong phòng chỉ có một mình Tống Tinh, nhưng thậm chí sức để kêu cứu cũng không có, cô thử kêu cứu vài lần nhưng bởi vì cơn đau ở bụng mà trở nên yếu ớt.
Trình Dương lo lắng như kiến bò trong chảo nóng, Nhậm Lê nói: "Đừng sốt ruột, sốt ruột cũng vô ích."
Dù có chuyện gì xảy ra thì dù sao đây cũng là ký ức của quái vật 0-1. Cho dù bọn họ có thực thể thì cũng không thể thay đổi cốt truyện ban đầu trong ký ức.
Cuối cùng, bà ngoại đến kiểm tra Tống Tinh đã ngủ chưa phát hiện ra Tống Tinh đã ngất đi vì đau đớn. Bà ngoại hơi luống cuống, bà bị cảnh tượng trước mắt doạ hoảng loạn đến hai chân mềm nhũn, đó là con gái mình, bà cắn răng tới gõ cửa phòng cậu mợ.
Gõ cửa một lúc, cậu ra mở cửa, thấy sắc mặt khó coi của bà ngoại, nôn nóng hỏi: "Làm sao vậy?"
Bà ngoại và cậu chạy đến phòng Tống Tinh, nhìn thấy vậy liền nhanh chóng bế Tống Tinh lên, nói: "Mẹ, nhanh tìm thứ gì mặc cho chị con, con đi mượn xe."
Bà ngoại: "Được được được!"
Thời đại này ô tô chưa phổ biến nên thứ cậu mượn chỉ là một chiếc xe ba bánh.
Thứ bà mặc cho Tống Tinh không phải là áo mưa mà là một chiếc túi vải bạt, bà cầm một chiếc ô vải đen che qua đầu Tống Tinh, tránh để cô bị ướt khi trời mưa to.
Hai người vội vã đến trạm cứu hộ.
Bà ngoại vừa đi vừa mắng: "Đã nói mà còn không nghe! Bây giờ thì hay rồi! Từ nhỏ đã không nghe lời! Con nghe ta một lần thôi không được à!"
Cậu đạp xe điên cuồng.
Đến trạm cứu hộ, bọn họ điên cuồng gọi bác sĩ y tá, sau khi Tống Tinh được đưa tới phòng cấp cứu, cả hai mới gục xuống.
Bà ngoại liên tục lau nước mắt, cậu nói: "Mẹ, mẹ trông ở đây. Con quay về nói với Tiểu Diễm một tiếng, tránh để em ấy lo lắng."
Bà ngoại đáp ứng.
Sau khi cậu đi được một lúc lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra, trên tay bế một đứa bé nho nhỏ.
Nó quá nhỏ, dường như chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Bà ngoại vội vàng chạy tới nói: "Đứa bé sao không khóc, không cử động gì hết? Còn... còn sống không?"
Bác sĩ cho biết: "Dây rốn quấn quanh cổ, thai nhi xuất hiện tình trạng hít thở không thông."
Bà ngoại không hiểu lắm: "Nghĩa... nghĩa là sao?"
Bác sĩ nói: "Tình huống thai nhi bị ngạt, lại còn là sinh non, tế bào não bị tổn thương, các cơ quan trong cơ thể chưa phát triển đầy đủ, có thể sẽ không qua khỏi. Nên chuẩn bị sẵn tâm lý."
Bà ngoại choáng váng: "Con gái tôi thì sao?"
"Thai phụ tạm thời không sao." Bác sĩ giao đứa bé cho y tá, yêu cầu đưa vào lồng ấp trẻ sơ sinh.
Bác sĩ chỉ có thể nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức".
Bà ngoại nói: "Tốn bao nhiêu tiền cũng được".
Bác sĩ không trả lời, quay người trở lại phòng cấp cứu. Bà ngoại đứng đợi ở bên ngoài, chạy tới phòng khám của trẻ sơ sinh.
Bà đến phòng khám, gọi một bác sĩ lại, hỏi về tình hình của đứa bé.
Bác sĩ nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng dù có sống sót, đứa bé cũng có khả năng mắc các bệnh về tim và não. Trẻ sinh non thường có trí thông minh kém, dễ bị bại não và động kinh. Sao lại có thể bất cẩn như vậy!"