Cái bóng xuất hiện nhanh đến mức khiến tâm trí Lâm Dị gần như tách ra khỏi cơ thể, cậu phải cố gắng tư duy thật lẹ xem mình nên làm gì lúc này.
Lâm Dị chỉ nhớ rằng cậu đột nhiên ném nhiệt kế ra khỏi túi, sau đó né sang vị trí đối diện với nơi phát ra âm thanh rồi co rúm người lại.
Cố gắng lợi dụng kế giương Đông kích Tây, để con quái vật 2-6 trong bếp đuổi theo nơi phát ra âm thanh, sau đó cậu phải nhân cơ hội này nghĩ cách trốn thoát.
Trong phòng ăn không có chỗ trống, thứ duy nhất có chút tác dụng chính là bàn ăn. Lâm Dị nhanh chóng chạy xuống gầm bàn, ngay sau đó là tiếng bước chân nặng nề vang lên khắp căn phòng.
Đi ra khỏi bếp, rồi lại tới gần cậu, rồi đi ngang qua cậu. Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại ở nơi cậu vừa đáp nhiệt kế xuống.
Lâm Dị nín thở, cậu là người ném nhiệt kế đương nhiên cậu biết rõ, nhiệt kế rơi xuống nơi phòng ăn gần với phòng khách, nếu bước chân theo âm thanh mà đi tới đó, cậu có thể nhân cơ hội này để bỏ trốn. Nếu không, sau khi quái vật 2-6 phát hiện nguồn gốc của âm thanh chỉ là chiếc nhiệt kế thì sẽ quay trở lại đây, vậy thì cậu chỉ có thể ngồi đợi chết mà thôi.
Bàn ăn không che được cái gì hết.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Dị đã nảy ra một con đường trốn thoát mà không bị phát hiện, nhưng cậu còn chưa kịp hình dung thì tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.
Trái tim Lâm Dị thắt lại, cậu vẫn luôn lắng nghe tiếng bước chân, từ âm thanh đó, cậu đoán ra quái vật 2-6 chỉ còn cách bàn ăn một chút nữa thôi, nhưng nó vẫn chưa rời khỏi phòng ăn, hoặc cùng lắm là đang đứng ở cửa phòng ăn.
Tiếng bước chân dừng lại, thay vào đó là âm thanh "soạt soạt" vang lên.
Giống như sự ma sát của vải quần áo.
Đầu óc Lâm Dị lập tức trở nên "ù ù", máu đang chảy trong người lúc này cũng đông lại. Ma sát vải... là con quái vật 2-6 đang ngửa ra sau, tựa như một vũ công giãn cơ và dây chằng trước khi chuẩn bị tập múa, phần thân trên ngả về phía sau trong khi hai chân vẫn đứng.
Dần dần, toàn bộ phần thân trên của nó đổ ngược ra phía sau. Không giống như vũ công, vũ công sẽ dùng tay chống lên mặt đất để duy trì trọng tâm của mình. Còn nó thì không. Trọng tâm của nó được dồn hết lên phần đầu. Tư thế của nó trở nên vặn vẹo với hai tay đặt trên sàn nhà, trên tay phải của nó còn cầm một chiếc đũa đã được mài sắc nhọn.
Con ngươi của nó đảo qua đảo lại trong hốc mắt, nhìn kẻ đang trốn dưới bàn ăn.
Khi phát hiện ra bóng đen ở dưới đó, miệng nó cười toe toét.
"Ta vẫn luôn đợi ngươi."
Nó nói.
"Ta biết rõ ngươi sẽ không vô duyên vô cớ gì lại đi phân tích các mặt của viên xúc xắc."
Nó vẫn nói.
"Chắc chắn ngươi đang định giở trò với viên xúc xắc, có đúng không?"
Nó tiếp tục nói: "Ký ức của hắn đúng là hữu ích thật đấy. Chỉ cần dựa trên biểu hiện và hành động, ta có thể biết hết suy nghĩ của ngươi."
Nó nhìn chằm chằm vào bóng người dưới bàn ăn một lúc nhưng bóng người đó vẫn bất động,
Và rồi, bóng người ấy bình tĩnh lại rồi nhìn vào nó, với vẻ mặt chưa từng xảy ra trong ký ức mà nó có được, và nó cũng chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm nào như vậy trước đây.
Điều này càng khiến nó muốn đến gần hơn, nhìn rõ hơn, để tiếp tục tìm kiếm những mảnh vỡ liên quan trong trí nhớ.
Nó tiến lại gần hơn một chút và nhìn thấy biểu cảm của bóng người đó.
Ngay lập tức, khuôn mặt nó trở nên kinh hãi và khó có thể duy trì biểu cảm bình thường của một con người. Nó có ấn tượng về gương mặt này, nhưng không phải là từ trong trí nhớ của nhân loại, mà là từ một ký ức bị phong ấn đã rất lâu về trước, thuộc về ký ức của chính quái vật 2-6.
"Ngươi... ngươi..." Khớp hàm nó run rẩy: "Là... là ngươi..."——
Lâm Dị trở về phòng, Âu Oánh vội vàng hỏi: "Lâm Dị, sao em lại đi lâu vậy?"
Trình Dương cũng đuổi theo: "Anh Lâm Dị, anh không sao chứ?"
Cậu ta vừa thương lượng với Âu Oánh, nếu Lâm Dị không trở về, hai người sẽ lập tức ra ngoài tìm cậu.
Lâm Dị không nhìn bọn họ, đi thẳng đến bên giường, cởi giày rồi nằm lên đó.
Âu Oánh nhận thấy Lâm Dị có gì đó kỳ lạ: "Lâm Dị? Có chuyện gì à?"
Lâm Dị không để ý tới cô, nhắm mắt lại.
Âu Oánh còn muốn hỏi tiếp, nhưng Trình Dương đã kéo cô lại: "Chị Âu Oánh, quên đi... quên đi, hình như anh Lâm Dị đang rất mệt mỏi, để anh ấy nghỉ ngơi chút đi."
Điều này khiến Trình Dương nhớ đến cha của cậu ta, là một người giàu có, nhưng cũng là người không muốn nói chuyện với ai lúc về nhà sau khi trải qua một ngày dài làm việc.
Âu Oánh liếc nhìn Lâm Dị, cô cũng biết đêm qua Lâm Dị không hề nghỉ ngơi, chỉ là cô lo lắng dáng vẻ kì quái này của Lâm Dị có phải là do đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Trình Dương lấy hết can đảm hỏi Âu Oánh: "Chị Âu Oánh, vậy... vậy hai chúng ta đi nhé?"
Không có Lâm Dị, tỷ lệ thành công của việc đổ thủy ngân vào xúc xắc đã giảm đi hơn một nửa, nhưng đúng như lời cô đã nói với Lâm Dị, đêm nay khả năng cao là một đêm yên bình, cho nên nếu đêm nay bọn họ mà không hành động gì, dưới hai quy tắc tử vong với xác suất hầu hết các viên xúc xắc đều rơi vào "lựa chọn ác", tỷ lệ sống sót của họ sẽ bị ép đến mức gần như không còn con đường nào để có thể thoát được.
Âu Oánh nói: "Ừm."
Trình Dương nhét những thứ mà cậu và Âu Oánh đã làm vào trong túi, sau đó nghĩ tới chuyện quan trọng nhất nói: "Nhiệt kế đâu rồi?"
Âu Oánh nhớ lại: "Hình như ở trên người Lâm Dị, lúc đi ra ngoài em ấy có mang theo."
Nói xong, Âu Oánh nhìn về phía Trình Dương.
Thật lâu sau, Trình Dương mới tỉnh táo lại: "À."
Âu Oánh thân là con gái, tìm kiếm nhiệt kế trên người Lâm Dị thì không phải phép cho lắm.
Còn Trình Dương có thể.
Trình Dương cẩn thận đi đến bên giường, đưa tay móc túi Lâm Dị. Động tác của cậu rất nhẹ nhàng vì sợ sẽ đánh thức Lâm Dị.
Túi bên trái không có, cậu ta bèn mò tiếp túi bên phải.
Bên phải cũng không có nên Trình Dương định móc tiếp túi quần của Lâm Dị. Nhưng còn chưa kịp làm gì, cậu ta ngước lên nhìn Lâm Dị, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt Lâm Dị cũng đang nhìn mình.
Trình Dương nghẹn thở, tự dưng bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ.
"Anh... làm gì thế?" Lâm Dị khàn giọng hỏi.
"Tìm... Tìm nhiệt kế..." Trình Dương run giọng nói.
"Ồ." Lâm Dị ngồi dậy, sờ túi: "Ở đây."
Nhưng lại trống rỗng.
Trình Dương và Âu Oánh nhìn chằm chằm Lâm Dị, Lâm Dị giật mình nhảy ra khỏi giường khiến Trình Dương hét lớn: "Ahhhh, đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ thật."
Âu Oánh cũng có chút sợ hãi Lâm Dị, cô lo lắng hỏi: "Lâm dị, em cảm thấy khó chịu chỗ nào sao?"
Lâm Dị nhìn quanh phòng rồi im lặng.
Sao cậu lại quay về rồi?
Âu Oánh nói: "Em đi nghỉ ngơi trước đi, Trình Dương và chị sẽ đi tìm xúc xắc."
"Đàn chị, em cảm thấy không khỏe cho lắm." Lâm Dị có chút trầm mặc, cậu đã ý thức được bản thân đang ở trong trạng thái "không còn là chính mình", có vẻ là bị kích thích khi đụng phải con quái vật 2-6 trong nhà bếp, đã buộc não cậu phải hoạt động quá mức.
"Lúc cảm thấy không khỏe, em sẽ như vậy đó... Chắc em không làm gì kì lạ đâu nhỉ?" Lâm Dị thử hỏi.
Âu Oánh lắc đầu, Trình Dương nói: "Lúc anh trở về chẳng thấy nói gì, bọn tôi có gọi thì anh cũng không phản ứng, thôi anh mau ngủ đi."
Lâm Dị: "Ồ..."
May mà không có gì thái quá.
"Hình như em làm vỡ nhiệt kế rồi." Lâm Dị chỉ nhớ mỗi điểm này, thậm chí cậu còn chẳng nhớ vì sao mình làm vỡ nhiệt kế.
"Không sao, phòng nào cũng có nhiệt kế hết." Âu Oánh suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
Lâm Dị nói: "Em không nhớ."
"Ừm." Âu Oánh nói: "Vậy em nghỉ ngơi trước đi."
Nhìn thấy Âu Oánh và Trình Dương sắp đi ra ngoài, Lâm Dị do dự xem bản thân có nên đi theo hay không. Nhưng cuối cùng Lâm Dị quyết định lại thôi, cậu sợ dùng đầu óc nhiều quá lại làm ra hành vi gì kì lạ hơn thì dở, nên chỉ nhìn hai người họ: "Đàn chị, Trình Dương, nhớ cẩn thận nhé, nếu có cơ hội thì ra tay với viên xúc xắc, không có thì đừng ép mình quá, đợi em nghỉ ngơi xong rồi mình tiếp tục cũng được, cũng không phải là không còn cơ hội."
Âu Oánh nói: "Chị biết rồi, em yên tâm, nghỉ ngơi đi."
Trình Dương cũng gật đầu: "Anh Lâm Dị, ngủ ngon nhé."
Rầm--
Cửa bị Trình Dương đóng lại.
Lâm Dị ngồi khoanh chân trên giường, ngẩng đầu nhìn chiếc gương soi toàn thân ở cuối giường, vẻ mặt trong gương có chút đờ đẫn, nhãn cầu phủ đầy tơ máu.
Phải nghỉ ngơi một lát thôi, Lâm Dị lại nằm xuống, nhắm mắt lại.
Nhưng hiện tại cậu đang ở Thế giới Quy tắc 2-6, không có MP4, cậu cũng không thể nghe được tiếng ồn trắng được ghi trong MP4, cho nên cậu không thể ngủ được.
Vì vậy Lâm Dị nhớ lại đoạn ghi âm trên MP4 rồi tự mình bắt chước theo.
"Gừ gừ gừ gừ—"
"Gừ gừ gừ gừ—"
Là tiếng khóc của cha mẹ cậu.
Sau khi đi ra ngoài, Trình Dương cảm thấy bản thân giờ có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, bởi vì hành lang tràn ngập toàn quỷ là quỷ! Lúc cậu và Âu Oánh ra khỏi phòng, tất cả những thứ đó đều nhìn bọn họ.
Âu Oánh nghe thấy tiếng Trình Dương thở dốc, thấp giọng an ủi: "Trên đời này không có ma quỷ."
Trình Dương cứng ngắc gật đầu: "Trên đời không có ma quỷ, Trên đời không có ma quỷ, thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa hợp, tự do, bình đẳng..."
Trước tiên, hai người đi đến một căn phòng trống trên tầng hai của biệt thự để lấy nhiệt kế thủy ngân.
Âu Oánh tháo chiếc nhiệt kế treo trên móc xuống, cô nhìn thang đo của nhiệt kế, vạch đỏ trên đó đã biến mất.
Trình Dương ở bên cạnh đang run rẩy: "Mẹ kiếp, lạnh quá."
Âu Oánh nhanh chóng cất nhiệt kế đi, quay đầu nhìn Trình Dương, dừng lại một chút, sau đó giả vờ như không nhìn thấy gì rồi nói: "Đi thôi."
Họ cũng cần phải vào phòng bếp ở tầng một để tìm dụng cụ có thể rót thủy ngân vào xúc xắc.
Nhưng lúc Âu Oánh đi lướt qua vị trí của Trình Dương, Trình Dương bỗng đứng yên.
Điều này khiến Âu Oánh khựng lại.
"Trình Dương, trên đời không có ma quỷ." Âu Oánh nói.
Trình Dương liếc nhìn Âu Oánh: "Lạnh quá, lạnh hơn cả lúc em cởi trần bắt chim cánh cụt ở Nam Cực."
Âu Oánh nói: "Em lặp lại lời chị nói đi."
"Lạnh quá." Trình Dương xoa xoa cánh tay: "Lạnh hơn cả lúc em cởi trần bắt chim cánh cụt ở Nam Cực."
Âu Oánh cau mày: "..."
"Lạnh quá." Trình Dương run rẩy.
Âu Oánh nhìn xuống chân Trình Dương.
Trình Dương làm sao có thể không lạnh được, toàn thân cậu ta đang kiễng lên, gót chân cách mặt đất một khoảng tựa như phía dưới còn có một đôi chân đang kê xuống.
Trình Dương nói: "Chị Âu Oánh, chị đang nhìn gì vậy?"
Về việc Trình Dương đổi xưng hô từ "đàn chị Âu Oánh" thành "Chị Âu Oánh", Âu Oánh im lặng một lúc rồi hỏi: "La Diệc, là anh à?"
Trình Dương nhìn Âu Oánh: "Chị Âu Oánh, chị tin trên đời có ma quỷ không?"
Âu Oánh hít sâu một hơi, thấy Âu Oánh không trả lời, Trình Dương nghiêng người về phía trước, mặt gần như áp vào cô: "Chị Âu Oánh, chị tin trên đời này có ma quỷ không?"
"Tôi có thể trả lời câu hỏi này của anh." Âu Oánh cũng quan sát Trình Dương, cô cố hết sức để có thể giữ bình tĩnh, may là sau khi trở thành phó chủ tịch của hội sinh viên, cô có rất nhiều kinh nghiệm trong việc này, cô nói: " Nhưng trước đó, tôi cần anh trả lời câu hỏi của tôi trước."
Trình Dương lại hỏi: "Chị tin trên đời có ma quỷ không?"
"La Diệc." Âu Oánh hỏi: "Ai giết anh?"
Trình Dương im lặng.
"Từ khi nào mà anh trở nên thành tên khốn nạn bị ức hiếp lại tìm đến kẻ yếu đuối hơn mình để bắt nạt vậy." Âu Oánh nói: "Anh không đi trả thù kẻ đã giết anh sao?"
Trong trò chơi An Khoa của ả váy đỏ, người đã chết sẽ quay lại để giết người trả thù.
Trả thù, ít nhiều gì cũng là ý trên mặt chữ.
"Hay anh không dám tìm hắn trả thù?" Âu Oánh nói: "La Diệc, anh biết đấy, tôi không thích phải nói chuyện với một tên yếu hèn, cho nên tôi sẽ không trả lời câu hỏi của anh."
Trình Dương nhìn cô, một lúc sau xoay người đi ra ngoài.
Âu Oánh dụi dụi mắt, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tính cách của La Diệc, Âu Oánh là người hiểu rõ nhất.