Lâm Dị trầm mặc hồi lâu, Âu Oánh hít sâu một hơi: "Chị nói đúng không?"
Lại là sự im lặng kéo dài như cả một thế kỷ đã trôi qua, oxy trong không gian tựa như đã bị lên men do dòng thời gian chảy trôi quá chậm.
Trình Dương vừa bất ngờ vừa sợ hãi: "Không... không phải đâu nhỉ?"
Cuối cùng, Lâm Dị gật đầu, hạ thấp giọng: "Phải."
Trình Dương: "Đờ mờ, đờ mờ, đờ mờ!"
Vừa nghĩ tới việc mình đã ở chung với con quái vật 2-6 trong đêm đầu tiên, Trình Dương lại tiếp tục chửi: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp."
"Trình Dương, em bình tĩnh một chút." Âu Oánh thấp giọng nói, cô chỉ vào cửa phòng, ngụ ý ngoài cửa đang có người nghe lén.
"À, vâng vâng vâng." Giọng nói của Trình Dương nhỏ lại, thực ra hai tiếng chửi vừa nãy đã tiêu hao hết sức lực mà cậu ta vất vả hồi phục lại sau khi nằm nghỉ trên giường rồi. Giờ Trình Dương không những cảm thấy tức ngực khó thở, mà toàn thân còn mềm nhũn cả ra.
Âu Oánh nhìn xuống khe trống dưới cửa, phía sau khe cửa không có gì hết, bên ngoài phòng bọn họ cũng không có ai.
Sau khi xác nhận xong, Âu Oánh lẩm bẩm nói: "Bảo sao."
Bảo sao Lâm Dị lại đề cập đến việc ở một mình một phòng trong đêm đầu tiên, sau khi cậu biết việc giao tiếp với quỷ không phải quy tắc tử vong.
Lúc đó Lâm Dị giải thích là vì cậu muốn chờ quái vật 2-6 tìm tới mình, bây giờ nghĩ lại mới thấy lý do này thật sự quá miễn cưỡng.
Mới đêm đầu tiên, cứ coi như quái vật 2-6 là Tần Châu, nó biết Lâm Dị đã giết chết quái vật 7-7, sẽ không vội vàng mà ra tay với cậu ngay.
Hơn nữa Lâm Dị lại thông minh như vậy, lỡ đâu quái vật 2-6 thất bại thì sao?
Một khi thất bại, chẳng phải nó sẽ bị lộ tẩy ư?
Lâm Dị không giấu giếm nữa: "Em đoán anh La Diệc sẽ ở cùng phòng với đàn anh nên em cố tình nhét thêm Trình Dương vào. Thân hình to lớn của Trình Dương sẽ có thể giúp ích cho anh La Diệc ở một mức độ nhất định nào đó. Em nghĩ nếu có Trình Dương ở chung với bọn họ, nhiều người như vậy có thể hạn chế được việc quái vật 2-6 ra tay và đảm bảo được an toàn cho cả Trình Dương và anh La Diệc. Nhưng không ngờ, quái vật 2-6 vẫn giết người."
Giọng điệu của Lâm Dị có chút tiếc nuối, cậu nói với Âu Oánh: "Em xin lỗi, đàn chị. Nếu em nói rõ chuyện này cho anh La Diệc, anh ấy sẽ không chết."
Trong hai ngày mới quen nhau, vốn Âu Oánh đã biết Lâm Dị thông minh, nhưng cô không ngờ Lâm Dị lại thông minh một cách thái quá như vậy.
Đấy là còn chưa kể đến, câu nói "em ở một mình" đã ẩn chứa biết bao bí mật của cậu.
"Vậy đêm đầu tiên em đã phát hiện ra rồi?" Âu Oánh kinh ngạc nói: "Không, không phải đêm đầu tiên em để Trình Dương cùng La Diệc ở cùng nhau, lúc đó cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao. Thậm chí trước đó em còn nói chuyện với anh Châu nữa. Chẳng lẽ em đã phát hiện ngay từ ban ngày rồi?"
Lâm Dị gật đầu.
Âu Oánh che miệng: "Bởi vì hành động tìm bao thuốc sao?"
"Không, đấy chỉ là hành động khiến em nghi ngờ mà thôi. Em với Trình Dương vốn muốn ôm đùi đàn anh, nhưng hành động này của đàn anh lập tức xóa tan ý định đó của em."
Lâm Dị giải thích: "Điều thực sự khiến em bị thuyết phục rằng đàn anh là quái vật 2-6, chính bởi câu nói "cẩn thận một chút" của anh ấy."
Âu Oánh khó hiểu nhìn cậu.
"Lúc em ở trong Thế giới Quy tắc 7-7, mỗi sáng đàn anh đều sang gõ cửa phòng em để xác nhận xem em có an toàn không, còn mỗi tối sẽ dặn em "cẩn thận một chút"." Lâm Dị nói: "Bởi vì cửa sổ em mở. Lúc đó đàn anh biết em đang bị quy tắc tử vong nhắm tới, cho nên câu "cẩn thận một chút" là anh ấy biết em gặp nguy hiểm mới nhắc nhở em."
Âu Oánh không ngắt lời Lâm Dị, cô vừa căng thẳng vừa tò mò ngồi lắng nghe Lâm Dị giải thích.
"Sau khi kết thúc ván An Khoa trong ngày đầu tiên, em đi bật đèn cho mọi người, bởi vì xung quanh tối đen như mực không ai có thể nhìn thấy gì." Lâm Dị nói: "Đàn anh khi đó lại dặn dò em "cẩn thận một chút", bởi có một con quỷ đang nằm trên lưng em. Đàn anh biết em đang gặp nguy hiểm nên mới nhắc em như vậy."
Âu Oánh sửng sốt.
"Nhưng điều này thật vô lý." Lâm Dị nói: "Đàn anh không có khả năng quan sát trong bóng tối, vậy thì anh ấy không thể nhìn thấy con quỷ nằm trên lưng em được, trừ khi anh ấy là quái vật 2-6. Quái vật 2-6 là người tạo ra Thế giới Quy tắc, nó biết trò chơi An Khoa của ả váy đỏ triệu hồi ba con quỷ, cho nên mới dặn em cẩn thận một chút."
Âu Oánh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng trong hoàn cảnh này, nếu là chị thì chị cũng sẽ nói vậy với em."
"Đàn chị, cái này đâu có giống nhau." Lâm Dị lắc đầu nói: "Đàn anh không quan tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt, hay tốn nước bọt vào mấy lời thừa thãi kiểu này đâu. Cho dù hoàn cảnh có nguy hiểm, nhưng lúc đó vẫn đang là ban ngày, NPC chỉ giết người vào ban đêm, em không thể gặp nguy hiểm được. Em nghĩ đàn anh cũng ý thức được sức nặng trong lời nói của mình, câu "cẩn thận một chút" của anh ấy không khiến em cảnh giác hơn chút nào, ngược lại còn cảm thấy mình thực sự đang gặp nguy hiểm. Trừ khi ảnh bị quỷ ám, còn không anh ấy sẽ chẳng bao giờ nói "cẩn thận một chút" với em trong thời điểm đó hết."
Âu Oánh hoàn toàn bị Lâm Dị thuyết phục, mặc dù từ lúc cô nghĩ mình sẽ chủ động hỏi Lâm Dị quái vật 2-6 là ai, cô đã quyết định sẽ tin tưởng cậu. Đây là lần thứ hai cô bị thuyết phục, hoàn toàn bị sự thông minh của Lâm Dị thuyết phục rồi.
"Vậy... vậy tại sao lúc đó em lại bảo chị tin tưởng anh Châu?" Âu Oánh lơ đãng hỏi.
"Cũng có thể coi là để bảo vệ anh chị, và là để hợp tác với diễn xuất của đàn anh." Lâm Dị nói: "...Nhưng em vẫn luôn thắc mắc, tại sao đàn anh lại tự hủy như vậy chứ."
Trong mắt Lâm Dị, việc Tần Châu tự hủy chỉ khiến cậu cảm thấy điều đó quá thừa thãi, nhưng vì quái vật 2-6 đã tự hủy nên chắc chắn phải có mục đích gì đó.
"Đêm đầu tiên, em có thảo luận với chị về lối tư duy đảo ngược và tư duy theo đường thẳng. Sau đó, chị cũng nói rằng quái vật 2-6 sẽ chẳng thể làm mạch suy nghĩ chúng ta rối bời chỉ với điều đó, bởi vì không phải ai trong đội cũng biết tới lối tư duy đảo ngược, hay nhìn nhận vấn đề một cách đơn giản được. Nhưng chị đã từng nghĩ đến, liệu từ đầu đến cuối, con quái vật 2-6 chỉ có đúng một mục đích duy nhất hay chưa?"
Trình Dương vẫn ngơ ngác, cậu ta không hiểu Lâm Dị đang nói cái gì.
Âu Oánh trầm ngâm một lát rồi nói: "Ý em là, ngay từ đầu quái vật 2-6 để mắt đến em, vì em không phải kiểu người sẽ nhìn nhận vấn đề một cách đơn giản, cho nên mục đích tự hủy của nó là để làm tư duy của em càng thêm rối loạn."
"Đại khái là vậy." Lâm Dị gật đầu: "Nếu không có câu "cẩn thận một chút" đó, em đã chẳng thể khẳng định đàn anh là quái vật 2-6 rồi, việc đàn anh tự hủy đúng thật là thu lại được một lợi ích mà chúng ta chưa từng ngờ tới."
Âu Oánh hỏi: "Là gì?"
Lâm Dị: "Cho bản thân một con đường khác."
Trên thế giới này, đâu có vụ giết người nào là thực sự hoàn hảo, quái vật 2-6 đọc được trí nhớ của Tần Châu cũng nhận thức rõ ràng sự thật ấy, do đó một khi để lại bất kỳ dấu vết nào, nó có thể đổ lỗi rằng vì quái vật 2-6 đã đọc được trí nhớ Tần Châu nên quái vật 2-6 có thể là bất cứ ai trong số chúng ta.
"May mà nhờ có câu "cẩn thận một chút" ấy, em mới không rơi vào cái bẫy mà quái vật 2-6 đã giăng ra, cũng như biết được kế hoạch của nó. Nó chơi đùa với em cho đến khi em hoàn toàn tin tưởng nó, nó sẽ giết em." Lâm Dị dùng ví dụ chứng minh quan điểm của mình: "Đêm đầu tiên đàn anh đã nói chuyện với em, hỏi con quỷ thứ ba đã tiếp xúc với ai. Nó làm vậy là để chứng minh bản thân. Nó đã lợi dụng triệt để cách chúng ta tự chứng rồi bắt chước theo, chỉ cần làm chuyện quái vật không muốn làm, thì bản thân sẽ không phải quái vật, cũng như quái vật không quan tâm đến mạng sống của người khác, cho nên nó mới làm ngược lại."
Vì vậy Lâm Dị giả vờ tin tưởng nhưng lại không tin tưởng hoàn toàn, vứt bỏ hết thảy lo lắng, chờ đợi Tần Châu giải thích. Chỉ cần Tần Châu giải thích, sau đó cậu lộ ra vẻ mặt "sao mà tin dễ dàng ngay như thế được", như vậy sẽ khiến quái vật 2-6 cho rằng mình đã thành công thuyết phục được cậu.
"Sau khi nó cho rằng em tin tưởng nó rồi, nó sẽ chỉ tập trung vào em rồi tìm cách giết chết em. Có như vậy nó mới không động đến người khác, đạt được mục đích khiến em hoàn toàn tin nó." Âu Oánh nói.
Lâm Dị gật đầu hối lỗi: "Đáng tiếc rằng, mãi sau khi anh La Diệc ra đi, em mới dám xác nhận điều này."
Sau khi La Diệc chết, Âu Oánh cho cậu năm phút suy nghĩ, lúc đó cậu mới nhận ra vấn đề.
"Rõ ràng là nó có nhắc nhở em rồi..." Lâm Dị tiếc nuối nói: "Thông minh quá bị thông minh lừa, chính là lời nhắc nhở của nó, ngụ ý rằng em nên suy nghĩ đơn giản về những chuyện sẽ xảy ra vào ngày hôm sau, để suy ra rằng thực chất đàn anh chỉ đang bị đổ oan mà thôi, dù chính nó trong thân xác đàn anh đã đánh ngất Trình Dương, giết anh La Diệc..."
"Tiếc rằng sau khi anh La Diệc qua đời, em mới phát hiện ra." Lâm Dị cúi đầu lặp lại.
"Lâm Dị, không phải lỗi của em." Âu Oánh an ủi cậu: "Lúc đó vẫn còn quá sớm, cho dù em có nói cho La Diệc biết, chưa chắc anh ấy đã tin ngay. Chị rất hiểu La Diệc, quan điểm cá nhân của anh ấy không dễ bị lung lay, trừ khi anh ấy tự mình tìm ra manh mối, không thì mọi suy đoán của người khác, anh ấy cũng chỉ coi là gợi ý mà thôi."
Một lúc sau, Lâm Dị nói: "Vâng."
Âu Oánh biết người cũng đã mất rồi, dù cô có an ủi Lâm Dị thế nào cũng không có tác dụng. Cô bèn chuyển sang chủ đề khác: "Vậy em thì sao, nghĩ ra biện pháp gì chưa?"
Lâm Dị biết Âu Oánh đang hỏi về việc giết quái vật 2-6, liền lắc đầu: "Quy tắc tử vong ở Thế giới Quy tắc 2-6 không áp dụng với nó được."
Quái vật 2-6 biết rõ quy tắc tử vong do chính nó đặt ra là tin rằng trên đời này có ma quỷ, thì sao có thể vi phạm được chứ? Đặc biệt, nó còn biết Lâm Dị đã lợi dụng quy tắc tử vong để giết chết quái vật 7-7. Nó không thể nào bị lừa đâu.
Hôm nay sẽ xuất hiện thêm quy tắc tử vong mới, không biết quy tắc này có thể áp dụng cho Tần Châu hay không. Nhưng tính khả thi của việc này còn thấp hơn cả khả năng những người sống sót vi phạm quy tắc tử vong, hơn nữa bọn họ còn chưa làm gì với viên xúc xắc nữa, đêm nay có vẻ còn khó khăn hơn hai đêm trước nhiều.
Âu Oánh nhìn thấy Lâm Dị do dự, liền đề nghị: "Bây giờ chúng ta vẫn còn một ít thời gian vào ban ngày mà, cho nên hãy tận dụng để tìm ra quy tắc tử vong thứ hai. Nếu tìm ra cách giết chết quái vật thì lập tức giải quyết nó. Không thì trước khi trời tối, chúng ta sẽ tìm quái vật 2-6 để phục bàn."
Lâm Dị gật đầu, cậu không thể buông tha cho con quái vật 2-6, nhưng cậu sợ cái tính cứng đầu này sẽ khiến người khác phải bỏ mạng.
"Vậy quyết định thế nhé." Âu Oánh nói: "Đừng áp lực quá, anh Châu cũng chưa biết em đã nhận ra anh ấy là quái vật 2-6."
Lâm Dị cảm thấy cũng đúng, gật đầu nói: "Vâng."
Ả váy đỏ vẫn đang om xòm đòi bọn họ trả lại tấm ảnh, Lâm Dị mở cửa, nói với Âu Oánh: "Đàn chị, em sẽ đi xử lý thủy ngân."
Bởi vì vẫn phải ở trong Thế giới Quy tắc 2-6 cả ngày, mà thủy ngân có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người khác, cho nên Lâm Dị đành phải dọn sạch đống thủy ngân đã vô tình đánh rơi bên ngoài phòng ăn.
"Đeo những thứ này vào đi." Âu Oánh đưa chiếc khẩu trang và găng tay đơn giản cô tự làm tối qua cho Lâm Dị: "Cẩn thận... chú ý an toàn, đừng tiếp xúc trực tiếp với thứ đó."
Lâm Dị: "Vâng."
Lâm Dị mở cửa đi xuống dưới tầng, cậu đeo khẩu trang và găng tay vào. Xử lý thủy ngân rất rắc rối, không thể dùng chổi và giẻ lau, nhưng may mà sàn biệt thự được lát gạch nhẵn, đêm qua xuất hiện ma quỷ khiến nhiệt độ giảm xuống nhiều, khiến thủy ngân trên mặt đất ngưng tụ lại.
Lâm Dị tìm thấy miếng bìa carton và một chiếc túi nilon, cậu cẩn thận lùa thủy ngân đang vương vãi khắp nơi vào một chỗ, những hạt thủy ngân bé xíu được cậu từ từ tập hợp lại thành quả cầu nhỏ. Lúc Lâm Dị nhẹ nhàng múc quả cầu thủy ngân ấy lên rồi bỏ vào túi nilon thì một đôi chân xuất hiện trước mặt cậu
Dựa vào kiểu quần thì chính là Tần Châu.
Lâm Dị sửng sốt một chút, vừa xúc thủy ngân vừa nói: "Giày của đàn anh là hãng gì thế?"
Tần Châu nhìn cậu: "Sao cơ?"
Lâm Dị: "Đi chẳng phát ra tiếng động gì cả."
Tần Châu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
"Đàn anh, anh đừng đứng đây nữa, thủy ngân sẽ thẩm thấu vào cơ thể con người..." Lâm Dị thu thủy ngân lại, ngước mắt lên, giây tiếp theo cậu chợt khựng lại: "Có hại..."
Cậu nhìn thấy những đốm đỏ và mụn nước trên mặt Tần Châu.
Khi da người tiếp xúc với thủy ngân, da sẽ xuất hiện ban đỏ, sẩn, mụn nước, mủ, đóng vảy và một số triệu chứng khác.
Tần Châu đã tiếp xúc với thủy ngân ư? Đã thế còn tiếp xúc bằng mặt?
Một vài mảnh vỡ hiện lên trong đầu Lâm Dị, con quái vật 2-6 đang mài đũa trong bếp, một giây tiếp theo, bóng đen xuất hiện dưới chân cậu, động tác ngả người quái dị, khuôn mặt Tần Châu...
Lòng Lâm Dị đột nhiên trầm xuống.
Cậu đã nhớ vì sao mình lại ném nhiệt kế đi rồi, vì trong bếp đụng phải Tần Châu-
"Ta vẫn luôn đợi ngươi."
"Ta biết rõ ngươi sẽ không vô duyên vô cớ gì lại đi phân tích các mặt của viên xúc xắc."
"Chắc chắn ngươi đang định giở trò với viên xúc xắc, có đúng không?"
"Chỉ cần dựa trên biểu hiện và hành động, ta có thể biết hết suy nghĩ của ngươi."
Sai rồi, sai rồi, sai hết rồi.
Tần Châu không những biết chuyện cậu phát hiện ra hắn là quái vật 2-6, mà hai người còn từng giáp mặt nhau rồi nữa cơ.
Nếu Tần Châu đã đợi cậu trong bếp, liệu hắn có bỏ qua phòng của ả váy đỏ không?