Lâm Dị tuy không sợ tới mức ngất xỉu giống Trình Dương, nhưng cậu có thể cảm nhận được bắp chân mình đang run rẩy không ngừng, thậm chí lúc cậu cố gắng di chuyển, cậu phát hiện hai chân đã mềm nhũn không thể nhấc nổi lên.
Có tiếng "ù ù" vang lên bên tai cậu.
Lâm Dị chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, cậu nhìn chằm chằm Tần Châu, chú ý tới từng biểu lộ, từng động tác của hắn, cậu cố hết sức để giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể: "Đàn anh, mặt anh bị sao vậy?"
Cậu vẫn muốn tiếp tục giả vờ không biết, xem thử phản ứng của Tần Châu, liệu hắn có tin cậu quên có chọn lọc hay không.
Tần Châu cũng nhìn cậu, nhưng hắn không nói gì, chỉ lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Trong lòng Lâm Dị dấy lên một hồi chuông cảnh giác, đầu cậu như có âm thanh hét lên: Chạy đi! Mau chạy đi!
Gần như cùng lúc với tiếng hét trong đầu vang lên, Lâm Dị xoay người bỏ chạy, cậu chẳng quan tâm Tần Châu có tin cậu giả điên giả ngốc hay không nữa, nhưng trực giác cậu mách bảo rằng, nguy hiểm đang ập đến, nó nói nơi này rất nguy hiểm, Tần Châu cũng rất nguy hiểm. Cậu phải rời đi! Ngay bây giờ!
Tuy nhiên...
Lâm Dị vẫn chậm một bước, bản năng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, nhưng đôi chân yếu ớt lại trở thành vật cản.
Lâm Dị chỉ cảm thấy sau gáy bị đánh xuống một đòn nặng nề, trong nháy mắt đầu óc cậu trở nên choáng váng, quay mòng, cảm giác buồn nôn do não thiếu oxy đã trở thành ấn tượng cuối cùng mà cậu có thể nhớ được khi còn tỉnh táo.
Ngay sau đó, đêm đen bốn phía như thủy triều dâng lên, lần này dù ở trong bóng tối thì cậu cũng không thể nhìn thấy gì nữa.
Lâm Dị bị Tần Châu đánh bất tỉnh, cho dù cậu có là một thanh niên cao 1,8 mét, khi ngã xuống vì ngất xỉu chắc chắn sẽ phát ra tiếng động.
Vì thế Tần Châu đỡ lấy Lâm Dị, nhưng hắn không dám tiếp xúc quá gần với cậu, hắn cõng cậu trên vai, từng bước một đi về phía phòng bếp.
Tần Châu nhìn đôi đũa đã mài nhọn rồi quay đi.
Hắn đi đến tủ lạnh, mở ra, nhét Lâm Dị vào trong.
Bịch--
Cửa tủ lạnh đóng lại.
Tầng hai biệt thự.
Ả váy đỏ hét lớn: "Ta chắc chắn tấm ảnh bị trộm! Không có chuyện ta quên được, không thể nào!"
Vì bị mất tấm ảnh nên ả váy đỏ không có tâm trạng chuẩn bị bữa sáng cho khách, ả giận dữ đi đi lại lại trong hành lang tầng hai, những người bị cuốn vào Thế giới Quy tắc 2-6 trong phòng có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân sốt ruột của ả đi lại ngoài hành lang
"Trình Dương, thế nào rồi? Em thấy đỡ hơn chưa?" Âu Oánh lắng nghe động tĩnh ở cửa, sau đó quay lại hỏi Trình Dương.
Nếu ả váy đỏ tức giận xông vào đây, Âu Oánh nhất định không thể khống chế được ả váy đỏ, phải dựa vào Trình Dương mới có thể.
"Đàn chị Âu Oánh, em không sao." Vốn lượng thủy ngân Trình Dương hít phải cũng không nhiều, bây giờ đã hồi phục lại tinh thần, cậu ta từ trên giường ngồi dậy: "Anh Lâm Dị vẫn chưa trở về."
Bọn họ không còn nhiều thời gian nữa, cũng không biết Lâm Dị ở dưới tầng một đã dọn dẹp thủy ngân bao lâu rồi, nhưng bọn họ có thể cảm giác được khoảng thời gian này trôi qua không hề ngắn chút nào.
Âu Oánh nói: "Dọn dẹp thủy ngân là một việc cần sự cẩn thận, còn phải tìm một nơi để xử lý nó nữa, sẽ không nhanh vậy đâu."
"Đàn chị Âu Oánh." Trình Dương ôm ngực nói: "Em cảm giác tim em đập rất nhanh."
Âu Oánh vội vàng hỏi: "Vẫn cảm thấy khó chịu sao? Vậy em nghỉ ngơi một lát đi."
"Không, hô hấp em thì không có vấn đề, chỉ là nhịp tim đập nhanh hơn thôi. Em không biết dùng từ gì để diễn tả nữa... tim... tim... tim đập nhanh!" Trình Dương nói: "Trực giác của em luôn là kiểu cái tốt thì không linh, toàn linh cái xấu, chính là tình hình bây giờ của em, đàn chị Âu Oánh, em cảm giác anh Lâm Dị đang gặp nguy hiểm."
Âu Oánh lại nhìn Trình Dương, nói gì đến Trình Dương, thực ra giác quan thứ sáu của chính cô cũng đang kêu gào nãy giờ rằng, có nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!
"Bây giờ em ổn hơn chưa?" Âu Oánh hỏi Trình Dương.
Trình Dương gật đầu: "Chỉ là nhịp tim đập hơi nhanh thôi, còn lại đều ổn."
"Thế được rồi." Âu Oánh nói: "Chúng ta đi tìm Lâm Dị thôi."
Hai người bước ra khỏi phòng, ả váy đỏ lập tức quay ra nhìn họ. Trình Dương đột nhiên cảm thấy lưng trở nên nặng trĩu, cuối cùng ả váy đỏ cũng rời tầm mắt sang chỗ khác, nhưng Trình Dương vẫn chẳng thể cảm thấy thoải mái cho lắm.
Không biết là bởi ả váy đỏ đã tự tay giết chết 12 người bạn của mình hay vì bản thân đang lo lắng cho Lâm Dị nữa.
Trình Dương và Âu Oánh trực tiếp đi xuống tầng một của căn biệt thự, tối hôm qua lúc bọn họ vào bếp tìm dao lấy chỉ lưng tôm đã thấy nơi nhiệt kế bị vỡ, nên khi đó Trình Dương đã hít phải một ít thủy ngân.
"Thủy ngân đã..." Âu Oánh nhìn gạch lát nhẵn bóng, thủy ngân vương vãi ở đây tối qua giờ đã được dọn sạch sẽ cả rồi, chỉ còn lại vài vết xước mờ nhạt: "Được dọn hết rồi."
Trình Dương nhìn xung quanh: "Vậy anh Lâm Dị đâu?"
Âu Oánh nói: "Chắc đi xử lý thủy ngân rồi."
Căn biệt thự này thông gió kém, đêm qua cô đưa Trình Dương vào nhà vệ sinh cả đêm vì chỉ có nơi đó mới có quạt thông gió, cô nghĩ sau khi Lâm Dị dọn dẹp thủy ngân xong, cậu sẽ mang thủy ngân đến nơi thoáng gió một chút.
Kể cả không phải thì nó cũng sẽ được đặt ở một nơi mà ít người tiếp xúc qua lại
"Ra nhà vệ sinh xem thử." Âu Oánh nói.
Trình Dương: "Vâng."
Mỗi tầng biệt thự đều có nhà vệ sinh, Âu Oánh và Trình Dương qua thử nhà vệ sinh tìm Lâm Dị. Khi chuẩn bị đến chỗ đó, đột nhiên Trình Dương nghe thấy một tiếng "bịch" rất nhỏ, người cậu đứng thẳng tắp tựa như một con thỏ sợ hãi, dỏng tai lắng nghe động tĩnh.
"Sao vậy?" Âu Oánh không nghe thấy gì.
Trình Dương nói: "Hình như em nghe thấy tiếng gì đó đập cửa."
"Cửa?" Âu Oánh nhìn về phía cửa biệt thự.
Cửa biệt thự đã được đóng, cô trông cổng biệt thự có vẻ rất bình thường, không hề có tiếng đập cửa như Trình Dương nói.
"Không phải cánh cửa này." Trình Dương nói: "Chỉ là tiếng đập cửa, không phải từ cổng biệt thự. Hình như là từ phía phòng bếp truyền đến, rất nhẹ, nhưng chắc chắn là có, đàn chị Âu Oánh, chị nghe thử đi..."
"Bịch".
Lại là một âm thanh yếu ớt khác.
Trình Dương chỉ vào phòng ăn, bọn họ phải đi qua phòng ăn mới tới được phòng bếp: "Đàn chị Âu Oánh, chị muốn đi xem thử một chút không?"
Mặc dù Âu Oánh không nghe thấy gì nhưng cô vẫn gật đầu: "Được."
Hai người tạm thời không đi tới nhà vệ sinh tầng một nữa mà vội vàng đi qua phòng ăn để vào được phòng bếp. Nhưng lúc bọn họ đến phòng ăn, Trình Dương lại không nghe thấy tiếng đập cửa nữa.
Trình Dương bước nhanh vào phòng bếp, vươn cổ cố nhìn vào bên trong nhưng cậu lại không thấy ai hay vật gì lạ cả.
Trình Dương đang định nhìn vào trong lần nữa, Âu Oánh vội vàng gọi cậu từ phía sau: "Trình Dương, ra ngoài mau."
Lúc Trình Dương quay đầu lại, ả váy đỏ đang đứng đằng sau trừng mắt nhìn cậu.
Trình Dương sợ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, ả váy đỏ u ám hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Trình Dương càng lo lắng thì đầu óc càng nảy số nhanh, đây là kỹ năng đã được rèn luyện từ lúc nhỏ mỗi lần bị cha cậu bắt quả tang khi điều xấu.
Ả váy đỏ nói: "Tránh ra, khi nào chuẩn bị xong bữa sáng ta sẽ thông báo cho ngươi."
"Ồ, ồ, được, được." Trình Dương sợ hãi quay lại nhìn Âu Oánh: "Vậy... vậy nhanh lên nhá, chứ tôi đói lắm."
Ả váy đỏ nhìn Trình Dương một cái, nhưng cũng chẳng hỏi hay đáp lại câu gì, chỉ khó chịu đi vào phòng bếp.
Âu Oánh nhỏ giọng nói với Trình Dương: "Về phòng rồi nói."
Hai người trở lại phòng trên tầng hai, Âu Oánh đóng cửa lại, hỏi Trình Dương: "Em có thấy gì không?"
"Không... em không." Trình Dương xấu hổ sờ sờ gáy: "Chắc em nghe nhầm rồi, trong bếp chẳng có gì cả, mọi thứ đều bình thường, tối hôm qua chúng ta thấy nó như nào thì hôm nay cũng y hệt như vậy."
Âu Oánh cau mày, cô và Trình Dương ở trong phòng bếp đủ lâu để Lâm Dị xử lý xong thủy ngân trở về, nhưng khi trở về phòng lại không thấy Lâm Dị đâu hết.
Nỗi bất an trong lòng Trình Dương trào dâng càng ngày càng mãnh liệt: "Đàn chị Âu Oánh, anh Lâm Dị sẽ không... không xảy ra chuyện gì đâu ha?"
Thực ra cậu chỉ muốn được Âu Oánh an ủi một chút, Âu Oánh nhìn Trình Dương nói: "Chị mong Lâm Dị không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chúng ta bây giờ vẫn phải lập kế hoạch."
Trình Dương trầm mặc một lát, hỏi: "Kế hoạch gì?"
"Lâu như vậy rồi mà Lâm Dị không trở về, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng chúng ta vẫn chưa biết là chuyện gì." Âu Oánh nói: "Hoặc có khả năng Lâm Dị đột nhiên có chủ ý gì đó, giống như lúc em ấy diễn kịch với quái vật 2-6, nếu giờ chúng ta cứ hấp tấp đi tìm em ấy, rất có thể sẽ phá vỡ kế hoạch của em ấy. "
Chính vì suy nghĩ này mà Âu Oánh mới không đi theo Trình Dương, người bị La Diệc ám vào để đi tìm quái vật 2-6.
"Vậy lỡ như anh Lâm Dị..." Trình Dương cảm thấy xui xẻo quá nên không nói hết câu.
Âu Oánh biết Trình Dương có ý gì, cô nói: "Cho nên một khi trò chơi An Khoa bắt đầu, Lâm Dị mà chưa quay lại, chúng ta sẽ đi phục bàn ngay."
Hôm đầu tiên ả váy đỏ nói rằng tất cả mọi người đều phải tham gia trò chơi, nếu Lâm Dị có ý đồ gì thì nhất định cậu vẫn sẽ quay lại trước khi trò chơi An Khoa bắt đầu.
Nếu Lâm Dị vẫn chưa quay trở lại tức là cậu thực sự đã xảy ra chuyện gì đó, lúc này mà bọn họ vẫn cứ đi tìm cậu trong biệt thự thì chỉ tốn thời gian như ruồi nhặng không đầu mà thôi, cách duy nhất chính là đẩy thời gian phục bàn vào đêm nay xuống ban ngày làm luôn.
Sau khi bọn họ phục bàn, chỉ cần Lâm Dị vẫn còn một chút hơi thở, cậu có thể rời khỏi Thế giới Quy tắc 2-6. Bị thương trong Thế giới Quy tắc sẽ không mang theo vết thương ra ngoài, cho nên Lâm Dị có thể sống sót.
Trình Dương không nghĩ ra cách nào khác, trong lòng chỉ đành âm thầm cầu nguyện cho Lâm Dị.
Âu Oánh an ủi: "Trình Dương, đừng lo lắng, ả váy đỏ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng rồi, theo thời gian chuẩn bị các bữa ăn trước đây của cô ta, sẽ không lâu đâu, chúng ta đợi cô ta chuẩn bị bữa ăn xong, rồi đẩy nhanh thời gian ăn uống càng sớm càng tốt, để ván chơi An Khoa ngày hôm nay có thể bắt đầu nhanh nhất có thể."
Trình Dương bất đắc dĩ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên ba thước: "Trên đầu ba thước có thần linh, cầu xin các vị chư thần phù hộ cho Lâm Dị của chúng ta bình an..."
Phòng bếp.
Phập phập phập.
Ả váy đỏ tức giận chặt thớt, nhất định ả sẽ khiến kẻ trộm tấm ảnh phải trả giá đắt!
Trong chiếc tủ lạnh lớn bên cạnh ả váy đỏ, Lâm Dị cứ ngất đi rồi tỉnh lại, tỉnh lại rồi ngất đi.
Nhiệt độ trong tủ lạnh cực kì thấp, khiến lượng oxy trong tủ lạnh rất ít, mỗi hơi thở của Lâm Dị đều tiêu hao một ít lượng oxy trong tủ lạnh, dần dần, hô hấp trở nên khó khăn, tay chân cậu càng ngày càng yếu ớt.
Cậu dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cửa tủ lạnh, thực ra Lâm Dị biết làm vậy cũng chỉ vô dụng, áp suất không khí bên ngoài tủ lạnh còn mạnh hơn áp suất bên trong tủ lạnh. Trọng lượng của áp suất không khí tương đương với một con voi, cho nên việc đẩy cửa từ bên trong tủ lạnh cũng như việc phải đẩy một con voi ra vậy.
Nhưng không còn cách nào khác, Lâm Dị cố gắng tạo ra tiếng ồn để thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
Cậu phải ra khỏi đây.
Nếu bị nhốt trong tủ lạnh, người duy nhất chết trong Thế giới Quy tắc 2-6 không chỉ là một mình cậu, tất cả mọi người đều sẽ chết.
Đêm qua Tần Châu còn đợi ở phòng bếp thì sao hắn có thể bỏ qua một nơi còn quan trọng hơn phòng bếp, là phòng của ả váy đỏ cơ chứ.
Tấm ảnh mà Âu Oánh trộm, nhất định có vấn đề.
Tấm ảnh có vấn đề, tức là tuyến chính của Thế giới Quy tắc 2-6 mà họ suy luận trước đó chắc chắn có vấn đề...