Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 47: Hiệp định bảo mật



Không biết có phải vì bị quái vật cạy mở đầu óc hay không, Tần Châu không những mất đi ký ức về Thế giới Quy tắc 2-6, thậm chí còn cảm thấy đầu óc mình hoạt động chậm chạp hơn.

Rõ ràng hắn nhìn thấy tên mình trong danh sách, người túc trực khu vực 2-6 cũng nói rằng hắn đã bước vào Thế giới Quy tắc 2-6.

Nhưng hiện tại hắn lại không có bất kì ký ức nào về chuyện đó cả, hiển nhiên hắn đã bị quái vật 2-6 lựa chọn.

Nhưng Tần Châu lại không nhận ra điều đó cho đến khi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Lâm Dị.

Người túc trực trước mặt nói với hắn: "Anh Châu, bọn em không dám đụng vào... thi thể của Anh La Diệc."

Tần Châu quay mặt đi: "Cứ tuân theo quy trình."

Người túc trực hơi bất ngờ, không hiểu Tần Châu có ý gì: "Trực tiếp đưa đi hỏa táng ạ? Không... không cần..."

"Ừ." Điếu thuốc trong miệng không có mùi vị gì, Tần Châu dứt khoát dập điếu thuốc xuống, nói với người túc trực: "Chờ bọn họ tỉnh lại, báo đến phòng B-101 họp."

Nói xong, Tần Châu lập tức rời khỏi đây.

Sau khi Tần Châu quay người đi, Lâm Dị mới dám lén lút nhìn hắn.

"Tình huống hiện tại của chủ tịch chắc cũng giống lúc tôi vừa ra khỏi Thế giới Quy tắc 7-7 rồi. Lúc đó tôi chẳng nhớ gì cả, cơ mà sao bây giờ tự dưng tôi lại thấy bóng lưng chủ tịch có chút cô đơn nhỉ?" Trình Dương ghé bên tai Lâm Dị hỏi: "Lẽ nào chủ tịch nhớ được gì sao?"

"Không." Lâm Dị nói: "Tuy đàn anh không nhớ gì hết, nhưng hẳn là anh ấy đoán được."

Trong lúc Lâm Dị và Trình Dương đang nói chuyện, những người khác cũng lần lượt tỉnh lại.

Người túc trực vội vàng đến chỗ Âu Oánh: "Chị Âu Oánh, anh Châu mời chị đến phòng B-101 để họp."

"Được, chị hiểu rồi." Âu Oánh nói: "Làm việc vất vả rồi."

"Có vất vả gì đâu ạ, chị Âu Oánh, chị mới vất vả." Người túc trực cúi đầu khom lưng đáp.

Sau khi thoát khỏi Thế giới Quy tắc thành công, hội sinh viên sẽ tổ chức một cuộc họp. Âu Oánh thì đã quen thuộc với quá trình này, sau khi Tô Thiên Lạc tỉnh lại, cô nói với người túc trực: "Bạn học, làm phiền em đưa Diệp Quỳnh về ký túc xá nhé. Cậu ta gặp cú sốc lúc ở trong Thế giới Quy tắc, cho nên không thể tham gia cuộc họp được."

Người túc trực gật đầu đồng ý.

Âu Oánh đang định dẫn Lâm Dị và mọi người đến địa điểm tập trung mà Tần Châu nhắc tới, vừa đi tới cửa, người túc trực mở miệng gọi cô lần nữa: "Chị Âu Oánh!"

Âu Oánh quay đầu lại: "Có chuyện gì sao?"

Người túc trực ngập ngừng, Âu Oánh bảo Lâm Dị và những người khác đứng đợi cô ở cửa, cô quay người lại, nhỏ giọng nói với người túc trực.

"Sao vậy?" Âu Oánh hỏi cậu ta.

Người túc trực nói: "Về anh La... Bọn em vẫn luôn đợi chị và anh Châu ra khỏi Thế giới Quy tắc 2-6. Lúc nãy anh Châu nói cứ tuân theo quy trình mà làm. Chị Âu Oánh, chị có muốn gặp anh La Diệc lần cuối không ạ?"

"Không cần." Âu Oánh nói: "Cứ làm theo quy trình, vất vả rồi."

Người túc trực gật đầu: "...Vâng."

Vẻ mặt của cậu ta lộ rõ vẻ khó hiểu, thắc mắc vì sao Tần Châu và Âu Oánh đều không muốn nhìn La Diệc lần cuối chứ.

Âu Oánh cũng không định giải thích, dẫn theo đám người Lâm Dị đi tìm Tần Châu.

Cô nhớ lại cái chết của La Diệc.

Tử trạng trong Thế giới Quy tắc sẽ được phỏng chiếu lại ở hiện thực, hầu hết những ai chết trong Thế giới Quy tắc đều có tử trạng rất khó coi hoặc cực kì đáng sợ.

Vì thế La Diệc, người làm việc ở vị trí nguy hiểm nhất, anh đã sớm nói với cô và Tần Châu rằng, nếu không may anh xui xẻo bỏ mạng trong Thế giới Quy tắc, hãy trực tiếp đưa xác anh đem đi hỏa táng, cầu xin hai người đừng tới chiêm ngưỡng thi thể của anh, hãy để anh được ra đi một cách thanh thản.

Phòng họp 101 – Tòa giảng đường B.

Âu Oánh gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói nặng nề: "Vào đi."

Âu Oánh quay đầu nhìn đám người phía sau nói: "Đừng căng thẳng quá, chỉ là họp thôi mà."

Sự thật thì trong số những người rời khỏi Thế giới Quy tắc 2-6, chỉ có Lâm Dị là người duy nhất cảm thấy căng thẳng.

Hiện tại Lâm Dị sợ Tần Châu, một phần là bởi cậu đã từng đấu trí với Tần Châu, bây giờ nhớ lại, Lâm Dị vẫn rất sợ, hắn mạnh đến nỗi cậu suýt chầu ông bà mấy lần liền.

Thậm chí còn PTSD (*) hơn lúc nhìn thấy Trình Dương khi vừa bước ra khỏi Thế giới Quy tắc 7-7.

(*): Rối loạn căng thẳng sau sang chấn

Một nguyên nhân khác là vì Lâm Dị lo rằng Tần Châu sẽ loáng thoáng nhớ lại gì đó, như kỹ năng diễn xuất đáng xấu hổ của cậu hoặc sự tồn tại của "nó" chẳng hạn.

Nghĩ đến "nó", tim Lâm Dị càng thêm đập mạnh.

Nếu không phải quái vật 2-6 có ký ức Tần Châu quá khó đối phó khiến cậu phải tiêu hao tinh lực như vậy, không thì lúc ở Thế giới Quy tắc 2-6 cậu đã thắc mắc tại sao con quái vật lại sợ "nó" rồi.

Những lời cuối cùng mà quái vật 2-6 nói luôn khiến Lâm Dị cảm thấy ngứa ngáy.

Cửa phòng họp bị đẩy ra, những người vốn đã ở sẵn trong trong phòng họp đều nhìn về phía cửa, ánh mắt đều đổ dồn vào bọn họ.

Lâm Dị vội vàng cúi đầu, mặc dù cậu thấy từ đầu đến cuối Tần Châu chỉ nhìn mỗi quyển Nội Quy Trường trong tay, cũng chẳng giống đám đông mà đưa mắt hướng về phía họ.

Sau khi vào phòng họp, Lâm Dị đi một mạch đến chỗ có góc khuất rồi ngồi xuống.

Trình Dương ngồi bên cạnh cậu, lúc này Lâm Dị vô cùng cảm kích Trình Dương, vì vóc người của cậu ta đủ để che khuất cậu.

Đầu tiên, Âu Oánh giới thiệu bọn họ cho những người tham dự cuộc họp, Tần Châu thì không cần phải nói rồi, hai người còn lại phó chủ tịch hội sinh viên, hội sinh viên có một chủ tịch và ba phó chủ tịch.

Còn một chàng trai nữa là đội phó đội tuần tra.

Những người còn lại là trưởng và phó lãnh đạo của các bộ phận khác nhau trong Hội sinh viên.

Trình Dương hiếu kỳ nói với Lâm Dị: "Vị trí nào cũng có trưởng với phó, trông nghiêm túc thật đấy."

Lâm Dị nói "ừm", cậu có thể hiểu được vì sao mỗi chức vụ đều phải có trưởng phó, một khi vị trí trưởng qua đời, vị trí phó sẽ lập tức lên tiếp quản, không để hội sinh viên bị náo loạn.

Sau khi giới thiệu xong, Âu Oánh nói với Tần Châu: "Mọi người đã đến rồi, chúng ta bắt đầu nhé."

Tần Châu: "Ừ."

Âu Oánh thuật lại tất cả những gì xảy ra trong Thế giới Quy tắc 2-6 theo góc nhìn của chính cô, có người sẽ ghi âm lại lời của cô, và có người sẽ đặt câu hỏi sau khi cô tường thuật xong.

Âu Oánh kiên nhẫn trả lời, điều này càng khiến Lâm Dị thêm lo lắng.

"Ai là người đề xuất đi rót thủy ngân vào xúc xắc?"

Âu Oánh: "Lâm Dị. Nhưng đêm đó Lâm Dị đột nhiên cảm thấy không khỏe, mà cơ hội chỉ có một, nên tôi đã đi với Trình Dương."

Sau khi Âu Oánh trả lời từng câu hỏi xong, cô gọi chỉ điểm, yêu cầu đám người Trần Tiến Nam lần lượt kể lại diễn biến theo góc nhìn của chính mình, người cuối cùng Âu Oánh gọi tên là Lâm Dị, cô có thể nhìn thấy rõ sự căng thẳng của cậu.

Khi đến lượt Lâm Dị, Lâm Dị có thể nhìn thấy, cuối cùng Tần Châu cũng nhìn về phía cậu.

Góc nhìn của Lâm Dị có nhiều điều để nói hơn những người khác, nhưng cậu không muốn tiết lộ sự tồn tại của "nó", nhưng nếu không có "nó", nhiều phần trong câu chuyện của cậu không thể liên kết với nhau, đặc biệt là màn thử thách cuối cùng về quy tắc tử vong của con quái vật 2-6.

Mặc dù Tần Châu từng nhận xét Lâm Dị là người "dễ nói dối nhưng không thành thật", thực sự Lâm Dị cũng đâu thích nói dối, nói dối là điểm yếu của cậu, có lúc cậu còn không thể tự biện minh cho chính mình.

Cũng may Âu Oánh để cậu nói sau cùng, tạo cơ hội cho Lâm Dị có thời gian chuẩn bị dàn ý, nhưng chỉ vì ánh mắt của Tần Châu mà Lâm Dị căng thẳng đến mức quên sạch lời định nói là gì.

Âu Oánh an ủi: "Lâm Dị, đừng căng thẳng quá, cứ kể chuyện bình thường thôi."

Lâm Dị: "Ừm... vâng vâng."

Cậu hít sâu một hơi, nhớ lại dàn ý rồi lắp bắp kể lại theo quan điểm của cậu.

Đột nhiên, Tần Châu thấp giọng nói: "Lâm Dị."

"Đàn anh, anh, anh có gì phân phó ạ?" Lâm Dị có chút sợ hãi nhìn Tần Châu, tim đập thình thịch, cậu cực kì sợ Tần Châu nhớ ra gì đó rồi vạch trần cậu.

Tần Châu nói: "Đi lấy cho tôi ly nước."

"A?" Lâm Dị: "À, vâng ạ."

Trong phòng họp có máy lọc nước, Lâm Dị đi rót nước cho Tần Châu.

Lúc cậu đứng trước máy lọc nước với chiếc cốc dùng một lần, cậu lại gặp phải một vấn đề khác, Tần Châu uống nước lạnh hay nước nóng vậy nhỉ?

Đúng lúc Lâm Dị đang phân vân có nên hỏi Tần Châu hay không thì lại nghe thấy Tần Châu nói: "Không cần nói nữa, quy tắc 2-6 đã biến mất, khỏi lãng phí thời gian."

"Đây không phải mục đích của cuộc họp hôm nay." Tần Châu nhìn Trần Tiến Nam và những người khác: "Việc quái vật chiếm hữu cơ thể của người cuốn vào Thế giới Quy tắc là một bí mật. Tôi định để Âu Oánh nói cho các cậu biết. Bây giờ các cậu biết rồi. Trước mắt thì các cậu có hai lựa chọn, thứ nhất là gia nhập đội tuần tra, đương nhiên đây không phải bắt buộc, thứ hai là ký kết hiệp định bảo mật."

Tần Châu lấy ra một chồng văn kiện, để Âu Oánh đưa cho bọn họ.

"Hiệp định chỉ là một tờ giấy, không có khả năng ràng buộc các cậu." Tần Châu nói: "Mà hiệp định này chỉ phục vụ cho một mục đích, nếu ký rồi mà còn vi phạm, tôi sẽ có lý do tới gây phiền toái cho các cậu."

Nói là hiệp định bảo mật, nhưng thực chất chỉ là một tờ giấy trắng, bọn họ chỉ cần ký tên mình lên đó là được.

Sau đó hội sinh viên sẽ thu lại và lưu trữ những giấy tờ đã ký này, để nắm bắt những người đã biết được bí mật của Thế giới Quy tắc.

Lần trước Tần Châu chưa cho Lâm Dị ký tên vì trời đã tối, trong trường học có rất nhiều quy tắc liên quan đến khi trời tối.

Tô Thiên Lạc và Lý Đãng đã ký tên và rời đi trước.

Trần Tiến Nam hỏi Tần Châu: "Anh Châu, bây giờ em ký thì nếu sau này muốn gia nhập đội tuần tra, còn cơ hội không ạ?"

Tần Châu nói: "Còn"

Vì thế Trần Tiến Nam và Chu Càn cũng ký tên rồi rời đi luôn.

Những người còn lại là Trình Dương và Lâm Dị, Trình Dương muốn theo Lâm Dị, nếu Lâm Dị vào đội tuần tra thì cậu ta cũng sẽ vào, nếu Lâm Dị ký thì cậu ta cũng sẽ ký, mặc dù Trình Dương cảm thấy Lâm Dị sẽ gia nhập đội tuần tra.

Lâm Dị đưa nước ấm cho Tần Châu, sau đó ngồi xuống, cầm bút ký tên mình lên giấy.

Tần Châu nhìn cậu.

Sau khi Lâm Dị ký xong, Trình Dương cũng nhanh chóng ký tên. Lâm Dị đợi Trình Dương ký, mới thấp giọng hỏi: "Đàn anh, giờ em đi được chưa ạ?"

Tần Châu quay mặt đi, nói: "Hội sinh viên đã đưa sách giáo khoa của em cho quản lý ký túc xá rồi."

Lâm Dị: "À, vâng, cảm ơn đàn anh."

Tần Châu xua tay.

Lâm Dị như được ân xá, vừa rời khỏi phòng họp, Trình Dương đã hỏi cậu: "Anh Lâm Dị, tôi còn tưởng anh sẽ tham gia đội tuần tra đấy."

Lâm Dị dừng một chút: "Tại sao?"

Trông cậu lộ liễu vậy à? Đến Trình Dương cũng nhận ra luôn hả?!

Trình Dương nói: "Tôi không biết giải thích sao, chỉ là cảm giác mà thôi."

Lâm Dị: "Ồ."

Nếu không phải "nó" xuất hiện trước mặt Tần Châu, cậu đã sớm gia nhập đội tuần tra rồi. Nhưng hiện tại cậu không dám luẩn quẩn trước mặt Tần Châu, nếu tham gia đội tuần tra, nhất định sẽ thường xuyên đụng phải hắn. Cậu sợ sự hiện diện của cậu sẽ khiến Tần Châu nhớ lại gì đó.

Trình Dương nói: "Vậy giờ chúng ta làm gì?"

Lâm Dị: "Chắc đi ăn trưa."

Bọn họ tiến vào Thế giới Quy tắc 2-6, thực tế chỉ mới trôi qua ba tiếng đồng hồ, chẳng trách lúc ở trong Thế giới Quy tắc 2-6, dù không ăn cơm, cũng chẳng thấy đói lắm.

Lâm Dị và Trình Dương đi đến căng tin, cuộc họp của hội sinh viên vẫn đang diễn ra.

Tần Châu hỏi Âu Oánh: "Phó chủ tịch, em thử giải thích lại tình hình dựa trên góc nhìn của Lâm Dị xem."

Âu Oánh bất ngờ: "Anh Châu, không phải anh nói là lãng phí thời gian sao?"

Tần Châu im lặng.

Âu Oánh nói: "Để em thử vậy."

Âu Oánh cố gắng thuật lại tình hình tổng thể từ góc độ của Lâm Dị.

Tần Châu chăm chú lắng nghe.

Nhớ đến ánh mắt lảng tránh của Lâm Dị, không biết vì sao tự dưng hắn muốn hút một điếu thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.