Bởi vì không biết quy luật tử vong nên Lâm Dị bèn giả vờ đẩy cửa sổ ra, chủ yếu là muốn nhìn ra phía ngoài. Bây giờ nhìn thấy rồi, sắc mặt cậu tái nhợt hỏi bệnh nhân 203 lần nữa: "Bên ngoài gió lớn, anh 203, có cần tôi đóng cửa sổ không?"
Sau khi bệnh nhân 203 nhìn bóng người ngoài cửa sổ biến mất, hắn như tỉnh dậy sau cơn mơ, nhìn Lâm Dị: "À, không cần đâu. Cậu có lạnh không? Nếu cảm thấy lạnh thì cứ đóng cửa lại đi. Gió đêm sẽ làm khô da đấy."
Lâm Dị lắc đầu, cậu không muốn đụng vào cửa sổ, mà muốn giữ nó nguyên dạng như này nên nói: "Tôi không lạnh."
Bởi vì trong lòng đã có suy đoán, Lâm Dị thử dò xét: "Da khô tí cũng không sao, đàn ông con trai ai lại để ý chuyện này."
Bệnh nhân 203 bất mãn nhìn Lâm Dị, cái liếc mắt này khiến trong lòng Lâm Dị không tự chủ được mà giật thót lên, cậu cảm giác hình như bản thân vừa nói sai gì đó rồi.
"Thôi được." Lâm Dị không ngờ rằng bệnh nhân 203 lại không rơi vào bẫy của mình, hắn cũng chẳng ép buộc Lâm Dị nữa mà quay lại giường bệnh, "Lâm Dị, cậu đi ngủ sớm đi."
Sau khi bệnh nhân lựa chọn hộ lý, viện trưởng Chu có cung cấp cho họ tập hồ sơ về thông tin của hộ lý, Bệnh nhân 203 cũng không ngoại lệ, trong hồ sơ có thông tin của Lâm Dị, cho nên hắn mới biết tên cậu.
"Anh cũng thế." Lâm Dị đè nén nhịp đập thình thịch trong tim, trở lại căn buồng.
Chiếc giường nhỏ hẹp trong căn buồng tương đối sạch sẽ, Lâm Dị đưa tay sờ lên giường, lại cảm thấy tay dính nhớp nháp.
Thế nhưng trong buồng chẳng có chỗ nào khác cho hộ lý nghỉ ngơi nên Lâm Dị đành ngồi gọn ở một góc nhỏ trên chiếc giường hẹp ấy.
Sau khi ngồi xuống, nhớ lại những gì mình vừa thấy, cậu có cảm giác dạ dày đang quặn thắt từng cơn.
Thực ra lúc Lâm Dị nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đã có suy đoán rồi, chín bệnh nhân đều ở phòng riêng, nhưng mùi hôi lại bốc lên từ phía cửa sổ, bệnh nhân 203 cũng đã nói, ban đêm là thời điểm viện trưởng Chu bận rộn nhất, bởi vậy cho dù Lâm Dị có cần thêm gì thì phải đợi đến ban ngày mới có thể đáp ứng được.
Chắc chắn người ở ngoài cửa sổ là viện trưởng Chu.
Lâm Dị cũng đã nhìn thấy viện trưởng Chu, trên tay gã cầm một chiếc hộp trong suốt. Mùi đất hôi tanh chính là bốc ra từ cái hộp đó, thị lực của Lâm Dị rất tốt, lúc cậu nhìn thoáng qua không chỉ thấy trong hộp có đất bùn ẩm ướt mà còn có giun đất trườn bò loạn xạ. Số lượng nhiều đến mức Lâm Dị cho rằng chỉ có 1/3 trong hộp là đất, còn lại toàn giun là giun.
Viện trưởng Chu đi về phía tòa nhà ba tầng nơi có bệnh nhân và hộ lý, tốc độ đi của gã không nhanh vì ánh mắt cứ dán chặt vào chiếc hộp trên tay. Gã dùng tay nhẹ nhàng mở nắp hộp, sau đó vuốt ve bên trong, cuối cùng dứt khoát áp cả mặt xuống bùn đất ẩm ướt, như thể đang cảm nhận sự chuyển động của giun đất.
Lâm Dị nhìn thấy những con giun đất ngọ nguậy chui vào lỗ mũi, lỗ tai của viện trưởng Chu.
Lâm Dị hít sâu một hơi, đúng thật giun đất có dược tính, toàn thân giun đất, hay còn gọi là địa long, có chứa tới hơn mười loại thành phần dược liệu quý giá.
Có thể dùng để chữa bệnh động kinh, hen suyễn, trị viêm khớp, liệt nửa người, liệt mặt, tiểu khó và giảm huyết áp.
Lâm Dị nhớ lại những bệnh nhân mà cậu đã gặp trước bệnh nhân 203. Bệnh nhân 101 là một ông lão lớn tuổi, Lâm Dị không nhìn ra ông ta mắc bệnh gì. Nếu phải nói thì rất có thể là rối loạn tiêu hóa hoặc thiếu máu, bởi vì ông lão 101 này thích uống trà, hương trà tràn ngập khắp phòng, nhưng uống quá nhiều trà có thể gây khó chịu ở đường tiêu hóa và bị thiếu máu do thiếu sắt.
Triệu chứng của bệnh nhân 101 rõ ràng không tương ứng với công dụng trị liệu của giun đất.
Bệnh nhân 102 cũng là một bà lão, Lâm Dị đoán bà lão 102 và ông lão 101 là một cặp vợ chồng già. Nếu quái vật 16-8 lựa chọn người tham gia có chủ ý, Lâm Dị sẽ dựa trên điều này để suy được ra mối quan hệ giữa bệnh nhân 101 và bệnh nhân 102, bởi vì hai bệnh nhân này đã cùng chọn cặp uyên ương kia trong số những người tham gia.
Lâm Dị phát hiện cơ thể của bà lão 102 có chút sưng tấy, đặc biệt là mí mắt sưng phù rất nặng, nhìn giống như mắc bệnh thận.
Công dụng trị liệu của giun đất cũng không tương ứng với bệnh nhân 102.
Sau đó là bệnh nhân 103.
Bệnh nhân 103 là một thanh niên còn rất trẻ nhưng con mắt thâm quầng, đôi môi tím tái. Lâm Dị đoán rất có thể là bị bệnh về tim.
Cái này cũng không tương ứng với công dụng trị liệu của giun đất.
Viện trưởng Chu dẫn bọn họ đi theo một trình tự tương liên, tầng một bắt đầu từ phòng 101 và kết thúc ở phòng 103, tầng hai bắt đầu từ phòng 203 và kết thúc ở phòng 201, vì vậy Lâm Dị là người thứ tư được chọn, còn tình trạng của những bệnh nhân về sau như nào, Lâm Dị không thể biết rõ.
Bệnh nhân 203 bị bỏng diện rộng, lại càng không tương ứng với công dụng trị liệu của giun đất.
Lâm Dị không biết Tần Châu đi vào phòng bệnh nào, cậu chỉ có thể bắt chước Trình Dương cầu nguyện, hy vọng bệnh nhân Tần Châu chăm sóc cũng không tương ứng với công dụng của giun đất.
Lúc cậu đang cầu nguyện thì một tiếng hét nổ banh nhà vang lên.
Lâm Dị ngừng động tác, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Đó là giọng của Trịnh An Kiến.
Bệnh nhân 101 ư?
Viện điều dưỡng cách âm rất kém, sau tiếng hét thảm thiết của Trịnh An Kiến là tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng vang lên, thậm chí Lâm Dị còn có thể nghe thấy tiếng móng tay cào xuống sàn nhà, có thể tưởng tượng được Trịnh An Kiến đau đớn đến mức nào.
Sau đó là tiếng nức nở của Thời Toàn, phòng 102 của Thời Toàn nằm ngay cạnh phòng 101, cho nên âm thanh mà cô nghe được rõ ràng hơn bất cứ ai.
Không biết qua bao lâu, nhưng vào lúc Lâm Dị cảm giác trời sắp sáng, âm thanh của Trịnh An Kiến mới dừng lại.
Lâm Dị khẽ thở dài, hẳn là Trịnh An Kiến đi rồi.
Đúng lúc cậu đang suy nghĩ thì có tiếng động từ phía phòng bệnh, bệnh nhân 203 ngồi dậy khỏi giường, dùng con mắt duy nhất còn lại nhìn về phía căn buồng: "Tiểu Lâm, cậu tỉnh rồi à?"
Lâm Dị "ừm" một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.
"Chào buổi sáng." Bệnh nhân 203 nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: "Còn mười lăm phút nữa là đến giờ ăn sáng, chúng ta rửa mặt xong là vừa."
"Vâng." Lâm Dị nói: "Anh 203, anh muốn ăn gì? Tôi mang lên cho anh."
"Không cần đâu." Bệnh nhân 203 nói: "Tôi vẫn đi lại được mà."
Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: "Đây là điều tôi nên làm thôi."
"Chúng ta bình đẳng mà." Bệnh nhân 203 lắc đầu nói: "Cùng đi ăn sáng đi, cậu mới tới nên chưa biết phòng ăn ở đâu phải không?"
Cuối cùng, Lâm Dị từ bỏ ý định nhân lúc di lấy bữa sáng cho bệnh nhân 203, tạt sang phòng 101 để kiểm tra tình hình. Cậu nói: "Được rồi, tôi đi với anh."
Bệnh nhân 203 vẫn chưa mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, hắn tuyên bố mình và Lâm Dị ngang hàng, nên không cho Lâm Dị rửa mặt giúp mình.
Lúc bệnh nhân 203 rửa mặt xong, Lâm Dị chạy tới đỡ, bệnh nhân 203 cũng từ chối: "Cẩn thận, da tôi làm xước da cậu."
Lâm Dị cười nói: "Sao có thể chứ?"
Trong lòng cậu càng thêm chắc chắn, bệnh nhân 203 rất quan tâm đến làn da của mình.
Phòng ăn đối diện tầng ba, lúc Lâm Dị và bệnh nhân 203 tới nơi, cậu nhìn thấy Tần Châu đã có mặt ở đó.
Tần Châu đẩy một bệnh nhân ngồi trên xe lăn, cơ bắp của bệnh nhân đó bị teo lại, lúc Tần Châu đẩy anh ta sang một bên để đi lấy đồ ăn, ánh mắt anh ta khóa chặt vào Tần Châu, nhìn thấy tay chân vẫn còn cử động khỏe mạnh của Tần Châu mà nhếch mép cười toe toét.
Lâm Dị nhìn qua chỗ khác, đi lấy đồ ăn với bệnh nhân 203.
Bữa sáng là kiểu tự phục vụ, Lâm Dị lấy một đĩa cho bệnh nhân 203 và một đĩa cho mình. Sau đó, cậu giúp bệnh nhân 203 múc cháo trong nồi to ra.
Bệnh nhân 203 nhìn nhiệt độ trong nồi, sau đó nhìn động tác bưng cháo kỳ quái của Lâm Dị, lo lắng nói: "Cháo nóng đấy, cẩn thận kẻo bị bỏng."
"Anh 203 à, cũng tại anh cứ đứng một bên đợi tôi làm tôi có chút căng thẳng đấy." Tay Lâm Dị giả vờ run run: "Để anh đứng đợi như vậy, tôi thấy rất có lỗi, trong lòng áy náy lắm luôn."
Bệnh nhân 203 sợ quá, vội vàng bảo: "Được, được, được, thế tôi qua đó ngồi nhá."
Lúc bệnh nhân 203 quay lưng lại, Lâm Dị nhanh chóng rút tờ giấy từ cán thìa ra. Sau đó, cậu múc cháo ra bát rồi đi đến ngồi cùng bệnh nhân 203.
Trong lúc dùng bữa, Lâm Dị trò chuyện với bệnh nhân 203: "Anh 203, anh vào viện điều dưỡng này bao lâu rồi?"
Bệnh nhân 203 trả lời: "Hơn nửa năm".
Lâm Dị hỏi vu vơ: "Vậy anh có quen mọi người ở đây không?"
Bệnh nhân 203 tiếp tục đáp: "Quen thì có quen, nhưng mà không thân. Tính tình bọn họ chẳng tốt lắm đâu, tôi không muốn bị làm phiền. Dù sao sau khi rời khỏi đây cũng chẳng ai quen ai nữa."
Lâm Dị cực kì biết ơn vì đã học được cách nịnh nọt từ Trình Dương, cậu tâng bốc: "Tôi thấy anh tốt lắm, may mà được anh chọn á, cảm ơn anh nhiều."
Bệnh nhân 203 bày ra bộ dạng rất vui vẻ, làn da tàn khuyết trên mặt hắn cử động nở ra một nụ cười toe toét: "Cậu không sợ tôi là tôi đã rất hài lòng rồi."
Lâm Dị trò chuyện với bệnh nhân 203, thỉnh thoảng lại liếc qua Tần Châu, hiển nhiên Tần Châu không thoải mái được như cậu, hắn còn phải đút cho bệnh nhân teo cơ ăn.
Mà Tần Châu thì chẳng thích hợp chăm sóc người khác tí nào, chỉ đút được nửa thìa cháo vào miệng bệnh nhân, nửa còn lại thì tràn hết ra ngoài.
Nhưng người kia cũng không làm ầm ĩ chuyện, anh ta không ngừng để mắt tới khớp tay Tần Châu cử động lúc đút cho mình ăn.
Lâm Dị rời mắt, tiếp tục tâng bốc bệnh nhân 203, tiện tâng bốc luôn những người tham gia khác đang đưa bệnh nhân của họ đến phòng ăn.
Thực ra Lâm Dị cũng không quá tập trung, cậu đang đợi bệnh nhân 101 không có hộ lý đi tới.
Tần Châu thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng ăn, có vẻ đêm qua hắn cũng nghe thấy tiếng hét của Trịnh An Kiến, giống với Lâm Dị, hắn đang đợi bệnh nhân 101.
Dưới con mắt của Lâm Dị và Tần Châu, người ở phòng 101 ung dung đến muộn.
Sau khi nhìn thấy người đi vào, vẻ mặt của Lâm Dị và Tần Châu tức khắc cứng đờ.
Người tới là Trịnh An Kiến, không phải bệnh nhân 101.
Lúc cậu ta đến, trong tay còn cầm theo chén trà, khi đi ngang qua Lâm Dị lấy cơm, Lâm Dị có thể ngửi thấy mùi đất tanh nồng bốc ra từ người cậu ta.
Có vẻ đêm qua khá nhiều người tham gia nghe thấy tiếng hét của Trịnh An Kiến, khuôn mặt của họ tái nhợt lại lập tức khi nhìn thấy Trịnh An Kiến, như thể nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Thời Toàn lau nước mắt, nhìn thấy Trịnh An Kiến liền không thèm chăm sóc bà lão 102 nữa, lao tới ôm lấy cậu ta: "An Kiến... An Kiến, anh không sao chứ?"
Trịnh An Kiến rút tay lại như bị điện giật, sau đó cẩn thận liếc nhìn bà lão 102. Lâm Dị cũng nhìn về phía bà lão 102, khuôn mặt bà sưng phù kèm theo biểu cảm u ám.
Trái tim Lâm Dị "thịch" một tiếng, suy đoán tối qua của cậu đã phải bác bỏ hơn một nửa vì sự xuất hiện của Trịnh An Kiến.
Có vẻ hộ lý không phải nội tạng dự phòng mà là cơ thể tương lai của bệnh nhân.
Các bệnh nhân đều biết điều này, ngoại trừ bà lão 102 không hài lòng trước hành động tán tỉnh của Thời Toàn, những bệnh nhân khác đều nhìn Trịnh An Kiến bằng ánh mắt ghen tị.
Bao gồm cả bệnh nhân 203, hắn tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, thậm chí Lâm Dị có thể cảm nhận được sự sốt ruột của bệnh nhân 203, như thể hắn đang nóng lòng muốn chiếm hữu cơ thể của Lâm Dị lắm rồi.
Chẳng trách viện trưởng Chu xưng hô với bệnh nhân bằng số phòng, bởi vì tên của bệnh nhân vốn đã chẳng quan trọng.
Trong lòng Lâm Dị gào thét, toang rồi.
Có hai cách để tìm ra quy tắc tử vong, cách thứ nhất là tìm kiếm những manh mối chủ tuyến của Thế giới Quy tắc vào ban ngày, rồi dựa vào đó để suy ra quy tắc tử vong.
Ví dụ, trong Thế giới Quy tắc 2-6, người tham gia tìm ra quy tắc tử vong thông qua trò chơi An Khoa vào ban ngày.
Thứ hai là tìm ra nguyên nhân tử vong từ người chết, thi thể của họ thường sẽ thể hiện một cách trực quan hơn về quy tắc tử vong.
Ví dụ, trong Thế giới Quy tắc 7-7, thi thể của Vương Đạc đưa cho Lâm Dị gợi ý trực quan về quy tắc tử vong.
Nhưng bây giờ tình hình không ổn chút nào.
Họ được viện trưởng Chu ra lệnh phải theo dõi bệnh nhân 24/24 cho nên dù là ban ngày, họ cũng không có thời gian để tìm kiếm manh mối.
Mà những người đã chết, như Trịnh An Kiến lại sống dậy, nên sẽ chẳng có thi thể nào có thể nói cho Lâm Dị biết đáp án về quy tắc tử vong.
Như kiểu việc duy nhất họ có thể làm là chờ đợi bản thân vô tình vi phạm quy tắc tử vong, rồi bị NPC giết chết vào ban đêm, sau đó lại chắp tay dâng thi thể của mình cho người khác vậy.
Trước cục diện cực kỳ bị động này, tức khắc khiến Lâm Dị có chút lo lắng, cậu vò nát tờ giấy được giấu trong lòng bàn tay. Đây là thứ Tần Châu đã nhét vào trong lúc múc đồ ăn, Lâm Dị muốn xem nội dung trên tờ giấy Tần Châu đưa cho cậu.
Nhưng Lâm Dị không tìm được cơ hội, cho dù Lâm Dị nói muốn đi vệ sinh, bệnh nhân 203 cũng sẽ đáp rằng: "Tôi đi với cậu, tôi cũng muốn đi vệ sinh."
Cảm nhận được sự nôn nóng của Lâm Dị, lúc đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng ăn đi ngang qua Lâm Dị, Tần Châu khẽ lắc nhẹ đầu.
Đừng lo lắng.
Lâm Dị hít sâu một hơi, bên ngoài phòng ăn bầu trời vẫn còn sáng tỏ, bây giờ mới là buổi sáng, thời gian ban ngày còn nhiều, cho nên vẫn có biện pháp hóa giải cục diện này.
Lâm Dị hỏi bệnh nhân 203: "Anh 203, anh có muốn đi dạo không?"
"Có chứ." Bệnh nhân 203 nói: "Đã lâu rồi tôi không ra ngoài."
Câu nói "ra ngoài" của bệnh nhân 203 khiến kế hoạch của Lâm Dị như đổ sông đổ bể, bệnh nhân 203 có ý muốn tạm rời khỏi viện điều dưỡng, đi dạo dọc trên sườn núi và hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt sắc.
Lâm Dị lại cố gắng đôi co: "Cơ thể của anh không sao chứ? Nếu không thì đi lại ở viện điều dưỡng cũng được."
"Suốt nửa năm ngày nào tôi cũng nhìn khung cảnh viện điều dưỡng qua cửa sổ, chán ngấy từ lâu rồi." Sau khi từ chối đề nghị của Lâm Dị, bệnh nhân 203 gợi ý: "Viện điều dưỡng thì lúc nào mà chẳng đi được. Hôm nay thời tiết tốt, chúng ta ra ngoài đi. Tôi cũng chưa ra ngoài bao giờ, nhưng viện trưởng Chu nói phong cảnh trên núi rất đẹp, hình như còn có thác nước nữa đấy."
Lâm Dị đành phải gật đầu, vẫn muốn thử thêm lần cuối: "Hay để tôi đến chỗ viện trưởng Chu lấy cho anh chiếc xe lăn nhé. Đường núi không dễ đi, nếu đi bộ thấy mệt thì còn có thể nghỉ ngơi được."
Bệnh nhân 203 đáp lời: "Núi này không cao, thể lực của tôi thì khá tốt, không thấy mệt đâu."
Lâm Dị ngượng ngùng nói: "Thực ra thể lực của tôi không tốt lắm, tôi sẽ mệt."
"..." Bệnh nhân 203 suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, tôi đi với cậu."
Lâm Dị nói: "Anh cứ ở đây đợi tôi, lát nữa tôi quay lại liền."
Bệnh nhân 203: "Văn phòng của viện trưởng Chu cách chỗ này không xa lắm, tôi đi với cậu, tiện kêu ông ấy chuẩn bị một ít đồ ăn cho chúng ta để có thể ăn khi đói luôn."
Nếu Lâm Dị mà tiếp tục nói nữa thì ngay đến bản thân cậu cũng sẽ cảm thấy mục đích muốn cắt đuôi bệnh nhân 203 của mình quá lộ liễu, trong lòng chỉ đành vừa bất lực vừa nổi cáu, trên mặt vẫn bày ra vẻ thiện ý: "Được."
Vì thế ngày đầu tiên của cậu trôi qua trong cảnh sắc núi non sông nước, Lâm Dị hít thở không khí trong lành khiến bản thân cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
Ban ngày cậu và bệnh nhân 203 không ở viện điều dưỡng, cũng không gặp viện trưởng Chu, khả năng cậu vi phạm quy tắc tử vong nhỏ hơn rất nhiều.
Khi hai người trở về viện điều dưỡng thì trời đã tối, bệnh nhân 203 đi đường núi xong khá mệt mỏi, về đến phòng bệnh liền nằm bẹp xuống giường, nhưng vẫn không quên chúc Lâm Dị ngủ ngon.
Lâm Dị trở lại phòng làm việc, lắng nghe tiếng thở đều đặn từ phòng bệnh truyền đến rồi len lén mở tờ giấy Tần Châu đưa cho mình.
Đêm đầu tiên Tần Châu cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu, nội dung trong tờ giấy là phần giới thiệu của các bệnh nhân sau bệnh nhân 203. Trong cái rủi lại có cái may, bệnh nhân của Tần Châu là 303, cho nên hắn biết rõ tình trạng của từng bệnh nhân cũng như việc lựa chọn hộ lý.
Sau đó là suy đoán về quái vật 16-8, Thời Toàn.
Lúc Trịnh An Kiến chuẩn bị uống trà, Thời Toàn đột nhiên hét lên rất đáng ngờ.
Sau những nội dung này, câu cuối cùng của tờ giấy là: Nhóc thiên tài, cẩn thận một chút, tình huống bây giờ khó nói, đừng rời khỏi bệnh nhân, cũng đừng để bệnh nhân phát hiện em đang tìm kiếm manh mối.
Lâm Dị đọc xong, ném tờ giấy vào nhà vệ sinh, trong buồng có một cuốn sổ bệnh án được chuẩn bị sẵn cho hộ lý ghi lại tình trạng bệnh nhân, tờ giấy Tần Châu đưa cho cậu hẳn đã được xé từ sổ bệnh án.
Lâm Dị cũng lấy sổ bệnh án trong phòng bệnh ra, viết lên đó những gì cậu đã nhìn thấy nhưng Tần Châu thì không thấy vào tối qua.
Đàn anh, em hiểu rồi.
Đêm qua em nhìn thấy viện trưởng Chu cầm theo một cái hộp, trong hộp ba phần thì một phần là đất, hai phần là giun.
Giun đất có nhiều chức năng nhưng lạ lùng là chúng lại không tương ứng với triệu chứng của bệnh nhân 101. Em nghi ngờ giun đất có thể...
Lâm Dị đang viết, ngòi bút chợt cứng đờ lại.
Cậu nghe thấy trái tim mình đang đập loạn xạ trong lồng ngực, ở cùng Trình Dương một thời gian, gan cậu hình như bé đi rồi.
Tiếng thở đều đều bên ngoài phòng bệnh biến mất.
Một cái bóng đen phủ lên mặt bàn nhỏ nơi cậu đang viết lời nhắn, cái bóng này chỉ xuất hiện nếu phía sau cậu có người.