Lâm Dị cũng chẳng có thời gian để cởi găng tay y tế ra, cậu phải mau chóng rời khỏi đây, nhưng đi được hai bước, Lâm Dị bỗng lùi lại.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng bước chân ở hành lang.
Tần Châu và cậu đã hẹn nhau ở nơi khác rồi, tiếng bước chân đột ngột vang lên hiện tại chắn chắn không thể là Tần Châu được. Vậy thì có thể là ai? Lâm Dị nghe được tiếng bước chân, dường như bản thân cũng đã có đáp án.
Viện trưởng Chu đang tới đây.
Lâm Dị vội vàng dọn dẹp dấu vết của mình trong nhà xác.
Mặc dù ether là một chất có độc tính thấp nhưng nó vẫn có thể gây ngộ độc. Cách điều trị khẩn cấp khi ngộ độc qua đường hô hấp là nhanh chóng chuyển bệnh nhân đến nơi thoáng đãng để khai thông đường thở.
Lâm Dị đặt bệnh nhân 203 trên giường bệnh nằm cạnh cửa sổ không đóng. Ngoài ra, có thể thấy vùng da bỏng trên mặt của bệnh nhân 203 đã từng được phẫu thuật cắt vảy và ghép da, ắt hẳn trong quá trình phẫu thuật cũng dùng tới thuốc gây mê, điều này làm giảm khả năng bệnh nhân 203 bị dị ứng với ether.
Bệnh teo cơ nói chung có thể được điều trị bằng phẫu thuật, đối với bệnh nhân 303 bị teo cơ không phải do viêm nhiễm gây ra, thì trong quá trình phẫu thuật bơm mỡ sẽ dùng đến thuốc gây mê, điều này làm khả năng dị ứng với ether của bệnh nhân 303 cũng sẽ giảm đi.
Tần Châu nói, nồng độ ether trong chiếc khăn khoảng 6%, đây là nồng độ gây mê tương đối bình thường.
Xác suất ngộ độc ether ở bệnh nhân 203 và 303 không cao. Chỉ cần bọn họ không bị dị ứng hay trúng độc, thì tổn thương trên cơ thể bọn họ nhận được sẽ không quá lớn, không khiến bệnh tình của họ trở nặng thêm được.
Vốn dĩ Lâm Dị nghĩ vậy là để tự an ủi chính mình, nhưng khi cậu nghe được tiếng bước chân của viện trưởng Chu thì cậu càng thêm chắc chắn. Cậu chỉ nghe được tiếng bước chân chứ không ngửi thấy mùi hôi thối nào, xem ra viện trưởng Chu tới không phải để giết cậu vì cậu vi phạm quy tắc tử vong.
Không có tiếng kéo lê thi thể, chứng tỏ Tần Châu vẫn bình an vô sự. Viện trưởng Chu không cấy sự sống của bệnh nhân 303 vào cơ thể Tần Châu rồi đem thi thể của bệnh nhân 303 đến nhà xác hay gì cả.
Trước mắt, tình trạng của bệnh nhân 203 và bệnh nhân 303 vẫn ổn định.
Tiếng bước chân càng ngày càng vang lên rõ ràng hơn, dường như gã đã leo lên tầng hai và đang hướng về phía nhà xác. Mặc dù Lâm Dị không biết gã tới nhà xác tầm này để làm gì, nhưng nhất định phải dọn dẹp dấu vết mà cậu để lại, không thể khiến viện trưởng Chu phát giác chuyện cậu lẻn vào đây mà không ở cạnh chăm sóc bệnh nhân 203.
Làn sóng này chưa qua đi, làn sóng khác đã nổi dậy. Kể cả có là Lâm Dị thì tay chân cậu cũng trở nên luống cuống hết lên.
Lúc cậu cởi găng tay y tế ra, vì quá vội vàng nên khiến nó rơi xuống đầu bệnh nhân 101. Lâm Dị lập tức đi nhặt, bỏ đôi găng tay đã qua sử dụng vào túi.
Găng tay y tế đã qua sử dụng không thể vuốt phẳng lại như mới được, nên Lâm Dị chỉ có thể cất đi rồi cầu mong viện trưởng Chu sẽ không phát hiện một đôi găng tay đã biến mất.
Cậu nhét găng tay vào túi, rồi kiểm tra lại nhà xác một lượt xem trở lại nguyên vẹn như cũ hay chưa, đột nhiên Lâm Dị nhìn thấy một lỗ kim ở ngay giữa đỉnh đầu của bệnh nhân 101, vốn trước đó bị tóc che đi nên Lâm Dị không để ý. Bây giờ vì đánh rơi chiếc găng tay nên lúc Lâm Dị vươn tay để nhặt mới chạm vào tóc ông ta.
Lâm Dị nhìn thoáng qua, phát hiện kích thước của lỗ kim ước chừng 8mm.
Lâm Dị còn chưa kịp kiểm tra xem giữa đỉnh đầu của bệnh nhân 102 có lỗ kim hay không, thì tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, chẳng mấy chốc đã sắp tới nhà xác rồi.
Diện tích nhà xác khá nhỏ, gần như không có chỗ để ẩn nấp, ánh mắt Lâm Dị bỗng dừng trên hòm lạnh ướp xác.
Cậu bước tới rồi mở thử một ngăn lên, vừa dứt động tác, da đầu cậu chợt tê dại trong thoáng chốc.
Trong hòm lạnh có một thi thể, là người Lâm Dị chưa từng gặp bao giờ, một cô gái nhỏ nhắn mặc đồng phục y tá, vết máu trên bụng đã chuyển màu đen.
Lâm Dị mở thử một ngăn khác, tương tự như trên, ngăn kéo này cũng chứa thi thể, là một cô gái Lâm Dị chưa từng nhìn thấy bao giờ, điểm khác biệt với thi thể ở ngăn đầu tiên là trên cổ cô gái này có một vết thắt rất sâu. Độ sâu của vết siết gần giống với cổ của thầy Tưởng Thao.
Khi tiếng bước chân đến gần, Lâm Dị mở hết tất cả mười hai ngăn của hòm đông lạnh, cả mười hai ngăn đều đã chứa thi thể, thậm chí có vài ngăn nhét tới hai ba cái xác.
Cuối cùng, thật sự chẳng còn cách nào khác nữa, Lâm Dị xông vào ngăn chứa thi thể đầu tiên, chỗ này là vị trí thấp nhất, ước chừng đến mắt cá chân. Kể cả dù viện trưởng Chu có đột nhiên muốn mở hòm lạnh ướp xác, dựa vào thói quen cơ thể con người, hắn cũng sẽ mở ngăn có độ cao ngang tầm cánh tay.
Lâm Dị dùng cả hai tay chống lên bề mặt trên và dưới của hòm lạnh, dựa vào lực ma sát và lực đẩy để đóng nó lại.
Vừa xong, cánh cửa nhà xác bị mở ra.
Lâm Dị cong người, cố gắng không đè vào thi thể bên dưới, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Đầu tiên là tiếng bước chân sột soạt, Lâm Dị ở trong nhà xác được một lúc rồi nên cũng biết bố cục bài trí ở nơi này, căn cứ vào tiếng bước chân, Lâm Dị đoán rằng viện trưởng Chu đang lấy găng tay.
Trái tim cậu như siết chặt lại, hy vọng rằng viện trưởng Chu không phát hiện ra thiếu mất một đôi găng tay y tế.
Tiếp sau đó là tiếng đeo găng tay, bởi về cơ bản hầu như đôi găng tay nào cũng có dây cao su ở dưới để lúc đeo vào tay chắc chắn mà không bị tuột ra.
Lâm Dị nghe thấy một tiếng "bóc", có vẻ viện trưởng Chu vừa kéo thả dây cao su.
Ngay sau đó là âm thanh "xoẹt xoẹt", tựa như tiếng cắt xẻo da thịt vang lên, kèm theo âm giọng ngâm nga của viện trưởng Chu.
Có vẻ tối nay tâm trạng của viện trưởng Chu khá tốt.
Lâm Dị không biết viện trưởng Chu sẽ ở lại đây bao lâu, nhưng sắp đến thời gian 25 phút cậu hẹn với Tần Châu rồi. Chỉ còn lại bốn phút, nếu Tần Châu đợi cậu thêm hai phút nữa thì cậu còn thêm sáu phút, nếu sau sáu phút mà viện trưởng Chu không rời đi, cậu không thể hội họp với Tần Châu được nữa, cậu sẽ chẳng biết tình hình của Tần Châu, Tần Châu cũng không rõ tình hình của cậu.
Cứ duy trì lâu như vậy, có lẽ bệnh nhân 203 cũng đã tỉnh lại.
Nhưng Lâm Dị hết cách rồi, cậu chỉ có thể chờ đợi.
Thời gian trôi qua một phút một giây, sáu phút giờ chỉ còn lại ba phút, rồi một phút, cuối cùng là hết giờ.
Thời gian ba mươi phút bệnh nhân 203 và bệnh nhân 303 tỉnh lại cũng đã tới rồi, thậm chí còn trôi qua hơn hẳn mười lăm phút.
Dần dần, sự lo lắng ban đầu biến thành tuyệt vọng, và cuối cùng từ tuyệt vọng thành buông xuôi.
Sau khi viện trưởng Chu rời đi, Lâm Dị mới chui ra khỏi hòm lạnh. Dù sao cũng đã chót rồi thì chót cho cố, cậu muốn kiểm tra thử xem đỉnh đầu của bệnh nhân 102 có lỗ kim hay không.
Cậu vén tóc của bệnh nhân 102 sang một bên, quả nhiên Lâm Dị nhìn thấy lỗ kim khoảng 8 mm ở giữa đỉnh đầu của bà ta.
Sau đó cậu quan sát lại hai thi thể thêm lần nữa, thi thể của bệnh nhân 102 vẫn còn nguyên vẹn, nhưng thi thể của bệnh nhân 101 đã bị tổn thương, máu thịt chảy ra từ bụng do bị mổ xẻ, ở đó có một lỗ thủng lớn, Lâm Dị có thể nhìn thấy lá trà rỉ ra từ dạy dày bị nát bấy của ông ta.
Mặc dù manh mối trong nhà xác cũng điều tra được kha khá rồi, nhưng Lâm Dị không rời đi ngay, cậu tìm giấy bút rồi viết lại những manh mối trong nhà xác và suy đoán của mình về quy tắc tử vong, sau đó xé chúng thành mảnh giấy nhỏ, gấp nó lại. Làm xong việc này, Lâm Dị mới rời khỏi nhà xác.
Cậu chạy lướt nhann như một cơn gió, cậu muốn đến phòng 303 sớm để đưa manh mối cho Tần Châu. Đã quá một nứa thời gian theo giờ hẹn rồi, nhưng cậu bắt buộc phải giao manh mối đến tận tay hắn.
Vừa đi xuống tầng, Lâm Dị lập tức sững người.
Nơi ngã rẽ của tòa nhà hai tầng, cũng là nơi Tần Châu hẹn gặp, Lâm Dị nhìn thấy một bóng người.
Tần Châu.
Tần Châu vẫn đang đợi cậu.
Lâm Dị xoay người chạy về phía Tần Châu: "Đàn anh..."
"Xảy ra chuyện gì?" Tần Châu nhìn thấy cậu, thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo tay cậu lại, lo lắng hỏi: "Tôi vừa ra nhà xác tìm em, nhưng lại không thấy em ở đấy. Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?"
Lâm Dị bất ngờ: "Đàn anh, anh..."
"Không phải anh đã nói, một khi hết giờ phải trở về phòng ngay, bất kể đối phương có quay lại hay không sao?"
Lâm Dị rất nhạy cảm với thời gian, cậu biết mình đã trễ tận 23 phút.