Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 54: 54: Khi Cá Mặn Tiến Hành…




Ngày 1 tháng 12.

Khương Tri Ngôn vừa rời giường liền thấy được tin nhắn chúc mừng sinh nhật cô từ các ngân hàng, App và cả vô số thương gia.

Nó như nhắc Khương Tri Ngôn: Dear, chúc mừng cô lại lớn thêm 1 tuổi!
Khương Tri Ngôn lơ đẹp toàn bộ, ngay sau đó click vào bong bóng xanh, vừa vào cái là thấy lời chúc phúc của ba mẹ Khương cố định trên top ngay, bọn họ còn mỗi người phát cho cô bao lì xì 200 cho cô.

Tiền không nhiều lắm, chỉ là một chút tâm ý.

Khương Tri Ngôn tất nhiên cũng làm nũng bán manh mấy câu, có điều cô tính chờ tới tối lại gọi điện thoại, vì hiện tại hai người họ chắc chắn đang ở trường, mà chính cô vốn dĩ cũng nên đang làm việc.

Phía dưới tin nhắn của ba mẹ Khương chính là tin của Kiều Hạ, không khéo chính là ngay mấy hôm này cô ấy đều đi công tác ngoại tỉnh, quà thì thật đã gửi tới đây, hôm qua Khương Tri Ngôn vừa nhận được – Đó là một bộ handmade nhân vật manga anime mà trước kia cô từng nhắc qua một lần, nhân vật này cũng là bờ tường* mới nhất của cô hiện tại.

*: Đây là cách nói phiếm chỉ cho một nhân vật mình thích nào đó, có thể là thần tượng hay nhân vật giả tưởng, và vì sao lại gọi nó là bờ tường à? Mấy bạn từng nghe câu hồng hạnh vượt tường chưa? Câu đó chỉ vụ ngoại tình.

Dân mạng trung quốc dùng cái bờ tường đó để ám chỉ cái thích đó khá hời hợt không lâu dài và có thể đổi đi, ví dụ như có một câu là “Tôi vừa mới bò tường mới, anh ta đó”, có nghĩa là cái người này mới vừa đá một nhân vật nổi tiếng nào đó vào quên lãng và bắt đầu thích một người mới, hoặc là vẫn thích nhưng thích luôn rất nhiều người cùng lúc, và hành vi đó có thể dùng câu “tôi có rất nhiều đầu tường” để miêu tả, ví dụ như tui, tui vừa thích nghe nhạc Sơn Tùng lại thích nghe luôn nhạc của Trúc Nhân, và vô số các ca sĩ với bài hát khác, không cố định và có thể gia tăng hoặc giảm tùy tình hình và tâm trạng, trong nước ngoài nước đều có, tui cũng có rất nhiều đầu tường =]]]].

[Kiều Nhĩ trách: Bé à, chờ mình về lại hẹn ăn cơm nha!]
[Khương Bính Ngư: Không thành vấn đề, chờ cậu moah moah.

]
[Kiều Nhĩ Trách: Hắc hắc hắc.

JPG]
[Khương Bính Ngư: Đột nhiên cười đáng khinh như vậy, có tình huống!]
Chỉ là mặc kệ Khương Tri Ngôn truy vấn thế nào, Kiều Hạ vẫn chỉ là đáp lại một nụ cười “hắc hắc hắc”, ngay sau đó lưu lại một câu: Mình phải đi làm, sau đó lặn mất tăm.

Khương Tri Ngôn cũng không thể đi bắt người, chỉ có thể âm thầm áp cái nghi hoặc này xuống trước.

Sau đó chính là một vài bạn đại học, Khương Tri Ngôn chọn mấy người lễ phép rep vài cái rồi lại sượng trân tám vài câu, chờ xong xuôi hết là đã đi tong nửa tiếng.

Lúc này vừa vặn bụng cũng có hơi đói, cô không hề kéo dài nữa, rửa mặt thay đồ xong xuôi liền muốn xuống lầu ăn sáng.

Vừa mở cửa, dưới chân Khương Tri Ngôn liền xém chút dẫm phải một thứ, cô cúi đầu nhìn một cái, nơi cửa của mình chẳng biết khi nào đã được trải thảm đỏ, trên đó và chung quanh còn rải lên cánh hoa hồng đỏ.

Không hiểu sao có một chút hương vị quê mùa, rất làm người hoài nghi liệu có phải Úc Quân Sách ra chủ ý hay không, có điều cái này không quan trọng.

Thứ mà vừa nãy Khương Tri Ngôn xém dẫm phải chính là một hộp quà tinh mỹ.

Không lớn cũng không dày, xêm xêm cỡ một cuốn sách, bên cạnh là một cành hồng vàng xinh đẹp và một tấm card.

[Chúc cô bạn nhỏ Khương Tri Ngôn sinh nhật 1 tuổi vui vẻ! Mỗi ngày vui vẻ, hạnh phúc trưởng thành!]
Lạc khoản là chú Lâm.

1 tuổi?
Cô đã 25 tuổi rồi!
Khương Tri Ngôn ẩn ẩn đoán được gì đó, sau đó khi xoay người lại đóng cửa quả nhiên thấy được một cái túi to treo trên cửa, cùng loại với túi quà ông già Noel cõng, nhưng càng tinh xảo và đẹp hơn.

Cô cười cầm lấy túi thả phần quà đầu tiên vào, hoa thì cầm ở trên tay, theo thảm đỏ bước đi tới.

Khương Tri Ngôn không có chọn ngồi thanh máy, bởi vì……
Ở vị trí thang lầu kia, quả nhiên cũng thả một cái hộp quà và hoa đóa hoa hướng dương, trên card viết: Chúc bé Khương Tri Ngôn 2 tuổi sinh nhật vui vẻ! Mỗi ngày đều có thể ăn được mỹ thực ngon lành!
Chữ có vẻ nguệch ngoạc tí, tựa hồ là không quen dùng bút viết chữ.

Nhìn thấy lạc khoản là Joy, Khương Tri Ngôn thậm chí có thể đoán được vị đầu bếp này đã phế đi bao nhiêu tấm card mới viết ra được một tấm này, bản thân ông ở nước ngoài nhiều năm, sớm đã không quen viết chữ trung.

Nụ cười của Khương Tri Ngôn càng thêm sáng lạn, cô vẫn cứ bỏ quà vào túi như cũ, cầm lấy hoa trong tay rồi bắt đầu xuống lầu.


Cô ở tại lầu 5, bậc thang tính sơ sơ cũng có mấy trăm bậc, cơ hồ là qua một chỗ ngoặt là có thể xuất hiện ba bốn phần quà, phân biệt đến từ quản gia Vương, Úc lão gia tử, đám người Any, thậm chí còn có Úc Minh Chí, cha chồng trên danh nghĩa của Khương Tri Ngôn và bà nội ba.

Cũng không biết hai vị này là tự nguyện tặng hay là……
Ha ha ha, mà thôi, quản lắm thế làm chi, có quà lấy thì nên vui vẻ!
Chờ Khương Tri Ngôn rốt cuộc đã đi hết cầu thang, cái túi trông rất lớn kia thế mà đã đầy hơn phân nửa, trọng lượng càng là không nhẹ, làm cô chỉ có thể kéo.

Còn hên mấy cái đó đều là trọng lượng của hạnh phúc, sẽ không ai ngại nặng.

Lúc này quà sinh nhật và card chúc mừng cũng đã tới tuổi 23, cô vừa mới nhận được quà của Triệu Đào, là một cái hộp quà lớn như bóng đá ấy, cầm lên thì thật ra lại không nặng, nhưng biết bên trong là gì nhể?
Về phần 23 cành tulip kia à, thật xin lỗi, Khương Tri Ngôn thật sự không cầm nổi, chỉ có thể chờ đi hết con đường quà tặng này rồi lại quay về thu thập đám hoa đó lên.

Bao gồm cả mỗi tấm card, chúng đều là một phần tâm ý.

Đi đến một bước này rồi, Khương Tri Ngôn không cần đoán cũng có thể nghĩ ra 24 tuổi chắc chắn là của Úc Quân Sách, còn 25 tuổi nhất định là của Úc Nam Diễn.

Không biết bọn họ sẽ tặng hoa gì nhỉ?
Vòng qua cây cột ở đại sảnh, Khương Tri Ngôn thấy được một cái hộp quà cao cỡ một người siêu lớn!
Đây là một phần lớn nhất trong các món quà tính tới giờ!
Trong đại sảnh vốn dĩ luôn có vài người đứng canh giờ cũng không có một bóng người, không biết đều trốn ở đâu rồi nhỉ?
Khương Tri Ngôn đến gần cầm lấy tấm card trên hoa bách hợp.

[Chúc chị Tri Ngôn 24 tuổi sinh nhật vui vẻ! Vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp! Mỗi ngày cơm ngon rượu say!]
Khương Tri Ngôn:……
It’s just, rất là chúc phúc của chúc phúc, cô cũng hi vọng mình vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp đó.

Món quà này của Úc Quân Sách không cho vào túi được, Khương Tri Ngôn chỉ có thể lược qua nó trước để bắt đầu tìm kiếm phần quà to cuối cùng.

Quà của Úc Nam Diễn.

Chỉ là thảm đỏ đến đây thì đứt đoạn cũng thôi vậy, đảo qua trên sàn toàn bộ đại sảnh cũng không thấy được hoa với quà này.

Đang lúc Khương Tri Ngôn nghi hoặc ấy, bốn phía đột nhiên tối om một mảnh.

Đèn đuốc tắt hết, cửa sổ bốn phía đại sảnh tự động đóng lại, màn cũng khép lại luôn.

Tiếng nhạc chậm rãi chảy xuôi ở chung quanh, lắng nghe sẽ liền phát hiện đây là đàn tấu bài hát chúc mừng sinh nhật.

Nếu không phải Khương Tri Ngôn lớn gan, một chiêu này vừa ra phỏng chừng phải bị dọa đến nhảy dựng!
Cô cũng không chạy loạn, chỉ lẳng lặng mà ở yên đó chờ đợi kinh hỉ.

Lúc này, một tia sáng đánh vào bên kia, một người tay trái ôm 25 đóa hồng đỏ, tay phải cầm hộp quà xuất hiện dưới ánh đèn.

Khương Tri Ngôn lại nhịn không được mà che miệng lại để tránh mình quá kích động mà hô lên.

Úc Nam Diễn!
Úc Nam Diễn bản cos thành đầu tường mới của cô!
Tóc trắng thêm áo bành tô.

Đồng tử dị sắc đỏ và lục cộng thêm hình xăm hình chữ thập trên mu bàn tay phải.

Giống như đúc!
Hơn nữa bản thân Úc Nam Diễn đã là kiểu ngũ quan lập thể của con lai, Khương Tri Ngôn lập tức muốn biểu diễn một pha xoay vòng vòng 360 độ ngay tại chỗ.

Đây là màn cos thần tiên gì vậy!
Úc Nam Diễn chậm rãi đi đến trước mặt Khương Tri Ngôn, lộ ra một nụ cười nhạt nhòa, “Liễu Liễu, sinh nhật vui vẻ!”
Khương Tri Ngôn muốn duỗi tay đi nắm Úc Nam Diễn, tiếc thay cả 2 tay của người người ta đều là đồ, cô chỉ có thể: “Cảm ơn! Cảm ơn! Em có thể chụp ảnh chung không?”
Còn nhớ rõ thật lâu trước kia mình đã từng âm thầm nói rằng nếu như Úc Nam Diễn đi cos nhất định sẽ rất tuyệt, không ngờ sinh thời thật đúng là có thể thấy một màn như vậy.


“Chúc mừng sinh nhật vui vẻ ~ Chúc mừng sinh nhật vui vẻ ~”
Úc Nam Diễn còn chưa trả lời, tiếng hát bài ca sinh nhật đã xuất hiện, dẫn đầu xuất hiện là chú Lâm với Úc Quân Sách đẩy một cái bánh kem to 6 tầng, cười đi đến trước mặt Khương Tri Ngôn.

“Chị Tri Ngôn, chị đừng kích động, chờ tí anh trai còn có kinh hỉ đó!”
Vẫn còn kinh hỉ?
Bị Úc Quân Sách câu như thế, màn cắt bánh kem ước nguyện đều có vẻ ảm đạm thất sắc, đương nhiên Khương Tri Ngôn vẫn là nghiêm túc mà ước.

[Phù hộ con một năm mới có thể tiếp tục vui sướng cá mặn, mọi người cũng đều bình an khỏe mạnh!]
Bánh kem 6 tầng đặt trên xe đẩy vừa vặn cao ngang ngửa với Khương Tri Ngôn, có thể để cô thuận thế thổi tắt ngọn nến, bằng không thì phải xấu hổ rồi.

Khi nến vừa tắt, ánh sáng lại lần nữa xuất hiện.

Bức màn bên phải đại sảnh chậm rãi kéo ra, một nhánh dàn nhạc còn ở đó ra sức tấu nhạc!
Càng mấu chốt chính là, trong thế giới ánh sáng, Khương Tri Ngôn có thể nhìn thấy Úc Nam Diễn rõ ràng hơn.

Khuynh hướng cảm xúc trên bộ quần áo này, cả trang sức châu báu trên đó nữa, Khương Tri Ngôn rất hoài nghi liệu nó có phải thật không đó.

Còn cả mái tóc giả màu trắng kia nữa, trông nó cảm giác như không giống tóc giả chút nào, giống như Úc Nam Diễn là tóc trắng trời sinh ấy.

“Chị Tri Ngôn, rụt rè! Rụt rè!”
Úc Quân Sách che mắt, “Em thấy chị cứ như giây tiếp theo liền muốn xông lên cuồng hôn anh em đó!”
Khương Tri Ngôn ngay cả liếc cũng không muốn liếc Úc Quân Sách, “Có phải cậu đi hỏi Hạ Hạ không? Khó trách mới rồi cậu ấy vẫn luôn úp úp mở mở với tôi!”
Lần trước ba người ra nước ngoài du lịch, Úc Quân Sách với Kiều Hạ tất nhiên là sớm đã add friend, lần này Úc Nam Diễn có thể cos nhân vật này, chắc chắn cũng là Kiều Hạ nói.

Úc Quân Sách cũng cười hề hề, “Chị cứ nói chị vui vẻ không đi, kinh hỉ không?”
Khương Tri Ngôn tỏ vẻ: Rất vui vẻ! Rất kinh hỉ!
Nhưng một cái kinh hỉ khác mà Úc Quân Sách nói là gì?
Rất mau, Khương Tri Ngôn liền biết.

Úc Nam Diễn mặc trang phục cosplay, tự mình Rán! Xương! Sườn! Bò! Cho! Cô!
Bốn bỏ năm lên còn không phải là Ice Ian đại nhân nấu cơm cho cô sao?
Ps.

Ice Ian chính là tên của bờ tường mới nhất Khương Tri Ngôn đang theo.

Trên thế giới này còn có hình ảnh nào càng tốt đẹp hơn cái này sao?
Dù sao thì Khương Tri Ngôn là không nhịn được mà tách tách tách chụp liên tục mấy chục tăng, cảm tạ vì cảm giác ăn ảnh siêu tuyệt của Úc Nam Diễn, mỗi bức ảnh cô cảm thấy chỉ cần chỉnh màu tí là có thể in ra.

“Liễu Liễu.


Giọng nói bất đắc dĩ của Úc Nam Diễn vang lên, “Ăn sáng trước đi, anh không có thay quần áo nhanh vậy.


Nếu không phải Úc Nam Diễn nhắc nhở, Khương Tri Ngôn đều đã sắp quên mất chuyện mình chưa ăn sáng.

—— Khương Tri Ngôn à, Khương Tri Ngôn, không thể ngờ được mi cũng là người phụ nữ sắc dục huân tâm!
“Chị Tri Ngôn, vốn dĩ kiến nghị của em là để anh để trần nửa người trên nấu ăn cho chị, chị nói trong biệt thự có khí ấm cũng không lạnh mà, cùng lắm thì bọn em tránh đi không xem thôi, như thế không phải rất tốt à?”
“Kết quả anh ấy thiếu chút nữa không dùng đôi mắt giết em mấy trăm lần, chị nói người đàn ông này ấy à! Chính là muộn tao!”
Úc Quân Sách tiến đến cạnh Khương Tri Ngôn nhỏ giọng nói thầm, làm ánh mắt Khương Tri Ngôn không khỏi nhìn về phía Úc Nam Diễn đang nghiêm túc bày bàn.

Gì kia, bán lỏa ……
No! Không thể sắc sắc!
Khương Tri Ngôn lắc bay đi phế liệu trong đầu, ý đồ đặt hết lực chú ý lên đồ ăn đặt trước mặt.


Còn đừng nói, miếng bò bít tết này chỉ nhìn tướng bán thôi đã thấy rất không tồi.

Cắt ra một miếng nhỏ cho vào miệng……
“Ưm, ăng ngon*!”
*: ở đây là chị đang ăn nên nói ngọng, mình không sai chính tả đâu nghen!
Thịt là cực phẩm, độ lửa được canh cũng vừa vặn, non mềm mà không già, không sảm cũng không sống, khó trách lần trước Hàn Dật sẽ nói tay nghề Úc Nam Diễn không tồi.

Thì ra không phải vì là huynh đệ nên có filter, mà là thật đúng không tồi!
Ăn xong rồi, rất mau Khương Tri Ngôn lại được đưa tới cổng lớn, chẳng biết khi nào nơi đó đã đậu một chiếc xe RV* rất lớn chỉ nhìn vẻ ngoài đã thấy rất xa hoa.

*: kiểu xe mà kết cấu bên trong cứ như ngôi nhà ấy, mấy bạn bấm xe RV lên gg là biết nó là cái gì liền (cái này là nhắc cho mấy bạn không biết)
“Úc gia còn có RV hả?”
Khương Tri Ngôn đã từng may mắn đi xem quan garage của Úc Nam Diễn, anh cũng không có yêu thích gì với xe cộ, trong garage chỉ 5 chiếc xe.

Ngày thường đi làm hay ra ngoài là 1 chiếc nè, Khương Tri Ngôn 1 chiếc, đi dạ hội tiệc tùng gì đó 1 chiếc, còn 2 chiếc dự phòng.

Tuy trong mấy chiếc xe đó cái rẻ nhất cũng là từ chục triệu cất bước, nhưng Khương Tri Ngôn không nhớ rõ nó có RV hỉ?
“Hôm trước vừa tới.


Úc Nam Diễn nhàn nhạt một câu, “Không thích sao?”
Cứ cảm giác khá quen thuộc kiểu nếu cô nói không thích liền đổi cái mới ấy.

Khương Tri Ngôn:……
Đồng chí Úc Nam Diễn! Anh đột nhiên như nhà giàu mới nổi đó anh biết không?!
Cửa RV mở rộng ra, bên trong đã chờ sẵn một chuyên viên trang điểm với một vị stylist, mà bên kia……
Là một loạt Hán phục?!
Nhìn sơ sơ, có kiểu nam và cả kiểu nữ nữa.

“Quân Sách nói em muốn chụp một bộ chân dung Hán phục?”
Úc Nam Diễn đứng bên cửa xe, “Hôm nay tiết trời rất đẹp, cùng đi Ung Cung chụp đi.


Những lời này mới vừa xong, đằng sau RV cũng đi ra một tiểu ca trẻ tuổi mang theo camera, “Chào cô Úc phu nhân, tôi là nhiếp ảnh gia phụ trách lần chụp ảnh này của cô với Úc tiên sinh, cô gọi tôi lão Miêu là được.


Nếu có thể được Úc Nam Diễn mời tới, vị nhiếp ảnh gia thoạt nhìn như trẻ tuổi vô hại này tất nhiên cũng chẳng phải hạng vô danh, fans của người ta trên mạng chính là hơn cả triệu, là nhiếp ảnh gia thiên tài vinh dự thu hoạch được mấy giải thưởng quốc tế lớn.

“Gâu!”
Úc Quân Sách một tay dắt Daniel, trong lòng ôm Lilith, “Nào nào nào, mèo công cụ với chó công cụ đều tới nè, cũng không thể quên tụi nó nha!”
Hôm nay Daniel với Lilith cũng là đại biến dạng, trên người mặc vào quần áo nhỏ xinh đẹp, đã đáng yêu lại soái khí.

Chuyện Khương Tri Ngôn muốn chụp chân dung này ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ mình đã nói qua một lần khi nào, hình như là khi thấy xem mấy cái video Hán phục rồi nhất thời có chút động lòng, không nghĩ tới Úc Quân Sách sẽ còn nhớ rõ.

Càng không nghĩ tới Úc Nam Diễn sẽ nguyện ý ở bên cùng nhau “hồ nháo” với cô.

Rõ ràng là chủ tịch Nam Hằng rất bận rộng, hiện tại án buôn lậu vẫn chưa hoàn toàn bình ổn xuống, hơn nữa mấy ngày hôm trước Úc lão gia tử mới rửa sạch một đợt người, Úc Nam Diễn chắc chắn có rất nhiều chuyện phải lo.

Rõ ràng thích an tĩnh, không thích ầm ĩ……
Khương Tri Ngôn nhìn về phía Úc Nam Diễn còn mặc đồ cosplay, anh cũng đã đi về phía mình 99 bước rồi.

—— Vì sao mình ngay cả một bước cũng không dám bước ra chứ?
Mặc kệ kết cục là gì, chính mình ngay cả chút dũng khí này cũng không có sao?
Khương Tri Ngôn lại nghĩ đến phút thấp thỏm tim như nhảy dựng lên của mình lúc trước khi nghe thấy Úc Nam Diễn bị tai nạn xe, người cả đời này chỉ vài thập niên ngắn ngủi, ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra cái gì, cô không muốn lưu lại tiếc nuối.

“Liễu Liễu?”
Giọng Úc Nam Diễn kéo Khương Tri Ngôn đang trầm tư về thực tại, cảm nhận được ánh mắt vui sướng và nụ cười tươi sáng lạn của Úc Quân Sách với đám người chú Lâm, cô vung tay lên.

“Đi! Hôm nay chúng ta chính là nhóc con đẹp nhất Ung Cung!”
Sinh nhật năm nay, đời này cô đều sẽ không quên.

《 Lúc dạo Ung Cung thấy có người đang chụp chân dung, tiểu ca ca với tiểu tỷ tỷ đều cực kỳ tuyệt.


4 giờ chiều, một cái video ngắn với chất lượng hình ảnh nhòe, lại còn rung lắc đăng lên một tài khoản mới lập.


Chưa đến 1 tiếng mà lượt share đã phá chục ngàn, lượt like cũng phá 100.

000, cứ chiếu cái thế này đi xuống, phá triệu lượt like không thành vấn đề.

Làm cho vị tiểu tỷ tỷ người thường chỉ tùy tay đăng đều chấn động.

Ngay từ đầu video đã có người qua đường nhắn lại.

[Hình như bộ bọn họ mặc là cái bộ Tố Hỏa Lưu Huỳnh kia á]
Trong giới Hán phục, có một cửa hàng Hán phục cấp trần nhà, tất cả quần áo trong đó đều là thiết kế nguyên sang độc nhất, vải dệt rồi cắt may vân vân càng là thuần chế tác thủ công, nghe nói muốn làm một bộ Hán phục phải tốn thời gian chí ít là 1 tháng.

Mà đối ứng với nó, giá cả của quần áo trong tiệm bọn họ cũng có thể làm đại bộ phận người chùn bước.

Mà Tố Hỏa Lưu Huỳnh, chính là bảo vật trấn tiệm của cửa hàng đó.

Tốn thời gian 1 năm để làm, chỉ vàng trên đó là vàng thật, thêu thùa đều là mời đại sư thêu thùa nổi tiếng tự tay thêu, vải vóc gì gì đó thì càng khỏi phải nói, ngay cả ngọc trên phối sức cũng là ngọc rất tốt! Nghe nói ngay cả một khối nhỏ cũng đã giá trị gần cả triệu, nếu không phải chủ cửa hàng Hán phục đó là một phú nhị đại thật sự, ai dám chơi kiểu đó.

Hơn nữa đây còn là một đôi tình lữ, nam nữ không đơn thuần chỉ là bán, muốn mua thì phải mua cùng nhau.

Và giá cả của bọn chúng, cũng là một con số rất cát lợi.

888 vạn.

Đúng vậy, quý vị không nhìn lầm đâu, kết thúc là vạn!
Đây là một bộ quần áo tiếng tăm lừng lẫy trong giới Hán phục mà lại cũng chỉ có tiếng mà thôi, rốt cuộc ai sẽ xài 888 vạn mua 2 bộ quần áo chứ?
[Chắc chắn là hàng nhái á, nhà ai dám mặc bộ quần áo đó vào người]
Mọi người đã công nhận dù cho có người mua cũng chỉ sẽ làm hàng sưu tầm cất giữ, rốt cuộc cách thêu và công nghệ vân vân trên hai bộ quần áo kia vẫn là rất có giá trị sưu tập.

[Đúng vậy, vừa thấy chính là giả, chẳng qua dù cho hình nhòe như vậy, cũng có thể nhìn ra tiểu tỷ tỷ với tiểu ca ca rất đẹp á!]
Đề tài liền dần dần quay chung quanh đến trên người Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn, thẳng đến khi lại có một vị tiểu tỷ tỷ lăn lộn trong giới Hán phục lên tiếng.

[Các fan cứng ới! Mị hoảng sợ phát hiện Tố Hỏa Lưu Huỳnh đã rời kệ! Hơn nữa! Doanh số là 1 á!]
[…… Tỷ muội à, cô đừng làm tôi sợ]
[Hổng phải chớ? Hông phải vậy chớ?]
Rất mau lại có người báo tin nóng.

[Thiệt sự bán rồi, bạn tui làm sale của cửa hàng đó, nghe nói hôm trước đã bán đi rồi, bởi vì ở ngay thủ đô, nên còn là ông chủ của bọn họ tự mình đưa tới cửa đó!]
[Thế giới kẻ có tiền!!!]
[Hu hu hu, phú bà nhìn nhìn em, em không cầu Tố Hỏa Lưu Huỳnh, làm ơn để cho em sờ sờ tí]
Rất mau, một cái hot search #Hán phục 888 vạn đã bán# nháy mắt đã xông lên hàng phía trước.

Ba tiếng sau, lượt like của video này trực tiếp phá hàng triệu.

Mọi người đều đang tìm kiếm đôi tiểu tình lữ hào vô nhân tính này, ý đồ cọ cọ hào quang kẻ có tiền.

[Mọi người nhìn vị nhiếp ảnh gia kế bên kìa, có giống lão Miêu không?]
[Tuyệt đối là ổng! Tui lấy thân phận fan 5 năm thề đó]
[Cho nên nói, cặp này mua Tố Hỏa Lưu Huỳnh, còn mời lão Miêu chụp chân dung cho bọn họ? Không phải lần trước lão Miêu nói không chụp chân dung sao!]
Bốn tiếng sau, lão Miêu khoác tài khoản chứng thực rep cái bình luận này.

[Không có cách nào, thiệt sự là bọn họ cho quá nhiều]
Nháy mắt cái cả đám người ồ ạt ùa vào tài khoản lão Miêu hỏi thân phận hai người Khương Tri Ngôn, nhưng lão Miêu lại lấy lý do cần bảo mật cho khách hàng mà rốt cuộc không đáp lại bất kỳ vấn đề nào nữa.

Chờ khi Khương Tri Ngôn nhìn thấy những tin tức đó, nó đã có thể nói là bạo toàn internet rồi, cô không dám tin mà nhìn về phía cái bộ Tố Hỏa gì gì kia đang treo ở một bên, ôi cái lên muốn lẹo lưỡi.

“8, 888 vạn?”
Hôm nay cô mặc một bộ 8, à, không đúng, 2 bộ đi với nhau mới là 888, mình chỉ một bộ thì hẳn chính là một bộ quần áo 444 vạn mặc trên người? Khó trách nặng như vậy, thì ra là trọng lượng của tiền tài sao!
Mấu chốt là bữa nay bọn họ chụp chân dung lại không phải chỉ có bộ quần áo này, Khương Tri Ngôn nhớ sơ sơ, kiểu gì cũng đã thay chừng 5-6 bộ đi.

Một bộ này là 888, mấy bộ khác có thể rẻ được sao?
Đối mặt với sự kinh ngạc của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn không nói gì, chỉ là lộ ra một nụ cười bình tĩnh với cô.

Nhưng ở trong mắt Khương Tri Ngôn, đây hoàn toàn chính là một trong những bộ danh họa thế giới —— Nụ cười Thần Tài.

Cần phải bái một phen!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.