Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 29: Báo cáo



Khương Hựu suy nghĩ đủ cách để xử lý con doll, đốt thì xui, bỏ vào trong sông thì ô nhiễm môi trường, hơn nữa lỡ có ai vớt được thì sẽ tạo ảnh hưởng không tốt tới xã hội, cuối cùng quyết định nhét nó vào trong phòng thay đồ, xem có thể tìm đường tắt xử lý nó hay không.

Tối hôm qua hắn đặt hết tâm trí trên chuyện lấy con doll về, không trả lời tin nhắn của Khương Trạm Du, cũng không nhận lời mời leo rank, tiểu bá vương thiếu chút nữa thèm ăn tới điên rồi, hôm nay không hề đến trễ, chín giờ đã có mặt ở Đông Huy!

Ngược lại Khương Hựu đến trễ mấy phút, vừa cởi áo khoác vừa quan sát trên bàn có thêm mấy hộp, "Là ai để ở đây?"

"Em!" Khương Trạm Du lập tức giơ tay lên, "Sợ anh chưa ăn sáng nên em mới cố tình tới Phong Đình Các mua về. Mùi vị của tiệm này rất ngon, anh nếm thử đi!"

Khương Hựu đã ăn sáng rồi, nhưng không muốn lãng phí đồ ăn, cũng không muốn lãng phí tâm ý của người ta, cầm một miếng bánh củ cải, miễn cưỡng ăn.

Kết quả còn chưa ăn xong, chỉ thấy Bành Thần xách cái túi lớn đi tới, "Dữu tử, Panini với cà phê mới làm nè, ăn đi cho nóng."

Khương Trạm Du: "Đi đi, anh dùng não giùm cái, không thấy ảnh đang ăn à?"

"Bữa sáng có sẵn." Bành Thần yếu ớt nói, "Muốn ăn kiểu Trung có kiểu Trung, muốn ăn kiểu Tây có kiểu Tây."

"Không sao, tôi ăn hết." Vì phòng ngừa cả hai ở đây PK, Khương Hựu lạnh lùng kéo túi giấy tới, giống như người cơm khô(1) không có cảm xúc.

(1) Ý chỉ người có sức ăn lớn, cơm khô là từ ở vùng Tây Nam có nghĩa là ăn cơm, mang ý ăn hết sạch.

Một bữa sáng lại thêm một bữa, lúc ăn xong đã là mười giờ.

Khương Hựu vỗ vỗ cái bụng căng, cầm tài liệu hôm qua vất vả lấy được, chạy qua chỗ Bành Thần ở tổ hai.

"Bành Bành, có bận không, em muốn mượn hai phút hỏi một vài vấn đề."

"Không bận." Bành Thần bỏ con chuột xuống, "Nói đi."

Khương Hựu có hơi ngại, "Hôm qua giám đốc Tiền bảo viết phương án, mục đích của phương án này là gì?"

"..." Chỉ vậy thôi?

Bành Thần còn tưởng hắn sẽ hỏi vấn đề gì cao siêu, đã chuẩn bị đóng vai anh lớn. Ai ngờ thằng em này ngay cả chức trách của phòng vận doanh là gì cũng không biết, chẳng lẽ trước khi nhậm chức không tìm hiểu về phòng vận doanh, cũng không có ai nói cho biết?

Lúc này nhân viên khác trong tổ nghe được hai người nói chuyện, phát ra tiếng cười không rõ ý. Bành Thần nhíu mày, vội vàng nhận lấy tài liệu, "Qua đây, chúng ta xem tài liệu hôm qua nhận được."

"Phía trên có ghi cặn kẽ chi tiết về sản phẩm, công nghệ và ý nghĩa của bản thiết kế. Nhưng cậu phải biết là, giám đốc Tiền cho chúng ta xem mấy cái này, chủ yếu không phải là "bán cái gì" mà là "bán thế nào". Tìm đường đi thích hợp để PR, phổ biến và bán sản phẩm, là trách nhiệm của phòng vận doanh."

Khương Hựu "ừ" một tiếng, thật ra thì phòng vận doanh cũng không khác phòng sales hắn từng làm lắm. Chỉ khác là, phòng sales thì tiếp xúc trực tiếp với khách hàng, còn phòng vận doanh thì xem đường đi.

"Vậy phương án chúng ta phải làm, chính là dùng mức vốn thấp nhất tìm được đường đi tiêu thụ sản phẩm có lợi nhất. Trong đường đi bao gồm chạy quảng cáo, mua hot search, làm hoạt động giảm giá, tìm ngôi sao làm người đại diện v..v.."

Dừng một chút, Bành Thần hỏi, "Anh nói có hiểu không?"

Bành Thần nói tương đối dễ hiểu, Khương Hựu gật đầu.

Nhưng chưa đợi nói "cám ơn", phía sau đột nhiên có người nói, "Hiểu, rất hiểu. Bành Bành, lúc tôi mới tới sao không thấy anh chỉ tôi?"

Giọng nói như giống nói đùa, nhưng Khương Hựu có thể nghe ra, giọng của người này giống hệt cái người phát ra tiếng cười khi nãy.

Bành Thần: "Cậu có tổ trưởng, Dữu tử thì không, tình huống của tổ năm không phải cậu không biết."

"À à." Đồng nghiệp kia lại hỏi, "Vậy anh chắc cũng nghĩ phương án cho cậu ta luôn hay gì?"

Bành Thần nhíu mày, Khương Hựu thấy hắn định mở miệng phản bác, vội vàng cười nói, "Cám ơn Bành Bành, em biết rồi, anh làm việc đi, em đi trước."

Không muốn Bành Thần vì mình mà cãi nhau với đồng nghiệp, nói xong, Khương Hựu lập tức trở về bàn của mình.

Hắn có thể đoán ra tại sao tổ viên trong tổ hai lại bất mãn với hắn --- Tám phần chính là xem hắn như Khương Trạm Du, chẳng làm được việc gì, toàn là phú n đại gây phiền phức.

Nhưng thật ra mọi người đã hiểu lầm, hắn cũng không có ý định nhờ Bành Thần giúp làm phương án. Nếu muốn trốn tránh công việc, hôm qua hắn đã không đòi cho bằng được tài liệu, ăn không ngồi rồi như Khương Trạm Du rồi.

May là những thông tin kia đã đủ, biết nguyên lý hoạt động của phòng vận doanh xong, những vấn đề sau hắn có thể tự mình nghĩ cách vượt qua.

Suy tính chốc lát, Khương Hựu lấy ra quyển sổ, liệt kê kế hoạch từ giờ cho tới thứ hai.

Đối với người chưa từng làm phương án mà nói, nếu không được nhờ giúp đỡ, vậy thì đầu tiên phải xem tất cả những phương án cũ, thành công lẫn thất bại đều phải xem, tổng kết phân tích lại để tránh đi vào vết xe đổ.

Kế tiếp là nghiên cứu thị trường, phác họa khách hàng, phân tích nhóm khách hàng nào chấp nhận sản phẩm của Đông Huy, có khả năng mua cao nhất.

Cuối cùng là nhắm chính xác thói quen tiêu dùng của nhóm đối tượng khách hàng, nghe thì đơn giản, nhưng đây lại là bước khó nhất, cần kinh nghiệm đồng thời cũng cần khả năng và ánh mắt sắc bén.

Ừ, không tệ, cứ thế mà làm. Khương Hựu đứng dậy đi qua phòng hồ sơ, tìm tất cả phương án của phòng vận doanh trong năm năm gần nhất.

Mà vào giây phút khi thấy Khương Hựu ôm chồng hồ sơ đi ra, Khương Trạm Du liền biết cơ hội thăng cấp của mình hôm nay phải chết yểu, định dùng lời nịnh hót, kim tiền cám dỗ sự chú ý của Khương Hựu. Sau khi không có kết quả gì thì nằm trên bàn "gào khóc", giống như một con cọp con đáng thương không được giúp đỡ, bị người chăn nuôi bỏ rơi.

"Ngao" một hồi "ngao" đến tối, Khương Trạm Du đã cúng đồ ăn cho dã cha một bữa, mua một phần trà chiều, đặt hai phần yogurt trái cây và nước ngọt, dã cha đều nhận hết, ăn rất ngon lành nhưng không bỏ hồ sơ xuống.

Cực kì giống một nhỏ trà xanh không chịu người ta nhưng vẫn cứ nhận quà của mấy tên trồng si.

Tám giờ tối, cách giờ tan ca của Đông Huy đã qua hai tiếng, cả tầng mười ba kể cả dì dọn dẹp cũng đi về, tên trồng si cuối cùng không chịu nổi nữa, thúc giục, "Anh, anh định xem tới chừng nào?"

"Chắc còn một tiếng nữa." Nhỏ trà xanh cũng có chút áy náy, "Cá con(2) em đừng chờ anh, về trước đi, anh về sẽ kéo em đi rank."

(2) Tiểu Ngư đọc giống Tiểu Du, chữ Ngư vs Du đều đọc là yu, nên mình dịch thuần Việt như nickname.

Hắn nói chuyện khá nhỏ, trong giọng nói hiện rõ sự mệt mỏi, Khương Trạm Du bắt đầu chỉ là muốn tìm hắn chơi cùng, giờ phút này là thật sự không hiểu, "Anh xem mấy cái thứ này để làm gì? Đừng nói với em là vì công việc, anh đâu có thiếu tiền xài... Với lại cho dù thiếu tiền xài thì ngàn tám tiền lương cũng có bao nhiêu đâu, đôi giày trên chân anh đã ngốn hết tiền lương nửa năm rồi đó?"

"Đúng là vì công việc." Khương Hựu thừa nhận, "Bây giờ anh đúng là không thiếu tiền, nhưng Cá con, anh với em không giống nhau."

Khương Trạm Du nghe vậy thì sửng sốt, mà Khương Hựu cũng ngẩng đầu lên từ hồ sơ, xoay đầu lại nói, "Mỗi một đồng tiền anh tiêu bây giờ đều là người khác cho anh, không phải ông ngoại thì là cậu hoặc đối tượng kết hôn của anh. Nếu như một ngày nào đó họ không nuôi anh nữa, anh chẳng lẽ trơ mắt nhìn mình bị chết đói, đúng không?"

Giọng nói của thanh niên bình tĩnh, sắc mặt cũng bình tĩnh, Khương Trạm Du há miệng không nói nên lời.

Đúng vậy, không sai, tình cảnh của Khương Hựu là yếu thế nhất trong Khương gia. Nếu không kết hôn với Bùi Minh Tiêu thì còn đỡ hơn một chút, Khương lão gia vẫn sẽ vì hắn mồ côi mẹ mà nuôi nấng.

Nhưng sau khi kết hôn, mọi chuyện đều thay đổi.

"Anh, anh, anh..." Khương Trạm Du lắp bắp, "Anh biết sao?"

"Anh biết chứ." Khương Hựu nói, "Bùi Minh Tiêu đổi đối tượng kết hôn, chọn anh là vì anh không cha không mẹ, không thân thiết gì với Khương gia, dễ kiểm soát hơn Khương Duy nhiều."

Tất cả hôn nhân, một khi dính đến hai từ "gia tộc" thì đã không còn là chuyện của hai cá nhân nữa, mà là hai gia đình tranh giành cấu xé nhau.

Đối với Bùi Minh Tiêu rất hiểu lòng người mà nói, khống chế một đứa cô nhi hèn mọn chắc chắn dễ dàng hơn trời sinh đã là người của Khương gia. Đến lúc đó lấy được quà cưới 12% cổ phần khi gả Khương Hựu đi, Đông Huy sẽ gặp cản trở rất lớn.

Cho nên trong lúc trông chờ Khương Hựu bảo vệ Bùi Minh Tiêu cho tốt, Đông Huy cũng đề phòng Khương Hựu.

Nghe thế, Khương Trạm Du ngẩn ra. Hắn không nghĩ cái sự thật mà tất cả mọi người đều khó nói ra khỏi miệng, lại bị người trong cuộc vạch trần một cách không thể giấu diếm như thế này.

Khương Hựu khác xa so với tưởng tượng của hắn, tỉnh táo hơn, dửng dưng hơn nhiều.

"Nhưng mà em đừng lo, anh không phải người cuồng công việc, cần dẫn em leo rank thì sẽ dẫn." Khương Hựu vỗ lên vai Khương Trạm Du, "Chỉ cần em đừng thập đại cửu không(3) là được, thi đấu thể thao điện tử đồ ăn là nguyên tội(4), đi về luyện chiêu đi, OK?"

(3) Hình dung vì thiên tai chiến tranh cùng chính sách tàn bạo làm người dân nghèo khổ, phá sản, lưu vong.

(4) Trong thể thao điện tử, nếu trong team có người chơi không tốt thì sẽ dẫn theo cả đội cùng thua, đồ ăn ở đây so sánh với người chơi yếu.

Khương Trạm Du: "..."

Khương Trạm Du: Anh mình ăn hiếp người, huhu!

... jongwookislove.wordpress.com

Vất vả lừa được Khương Trạm Du đi, Khương Hựu hoạt động cái cổ cứng ngắc, chuẩn bị nghỉ năm phút rồi xem tiếp phần còn lại.

Cầm điện thoại ra, lúc này mới thấy buổi chiều Hứa Tri nhắn tin cho mình, nhưng vì quá chăm chú đọc tài liệu nên không để ý.

Mở tin nhắn lên.

Chi Chi: Dữu tử, thứ bảy chủ nhật em có rảnh không?

Chẳng lẽ có chuyện tìm mình? Khương Hựu trả lời: Em rảnh, có chuyện gì thế chị?

Chi Chi: Sắp hết năm rồi, chị có biết một ngôi miếu trên núi Trường Bình rất linh nghiệm, có muốn đi cầu chung không?

Khương Hựu không tin thần linh, vừa định từ chối thì nhớ ra cái gì ---

Trà bưởi: Núi Trường Bình của huyện Vân Lĩnh phải không chị? Mấy giờ đi, em qua đón chị

Có thể không nghĩ là hắn sẽ nhận lời nhanh như vậy, Hứa Tri một lúc sau mới nhắn lại. Nói núi Trường Bình cách Tân Thành khá xa, núi rất cao, thứ bảy có đến thì cũng không leo lên nổi, cho nên cách tốt nhất là chiều thứ bảy lên đường, buổi tối ngủ lại ở một sơn trang, sáng hôm sau lại đi.

Nghe phải qua đêm ở ngoài, Khương Hựu hơi do dự: Vậy chị chờ chút, để em đi hỏi

Chi Chi: Hỏi? Hỏi ai? Chẳng lẽ em ra ngoài cũng phải báo cáo với chồng hả:-?:-?

Khương Hựu trả lời rất nhanh: Dĩ nhiên là không! Chị nghĩ gì vậy, em đâu phải người như vậy, chờ em hai phút

Chi Chi: Rồi rồi, em hỏi đi, hỏi xong thì nhắn chị đặt phòng

Thấy Hứa Tri trả lời xong, Khương Hựu thoát khung chat của Hứa Tri, kéo xuống một hồi mới thấy cái avatar của người mình muốn nhắn.

Cắn móng tay gõ chữ: Bạn em hẹn cuối tuần đi leo núi Trường Bình, tối thứ bảy phải qua đêm ở ngoài

Tin nhắn gửi thành công, mười phút sau vẫn không thấy trả lời.

Hứa Tri vẫn đang chờ, Khương Hựu nóng lòng, nhắn hỏi: Có được không? 🥺🥺

Lần này cuối cùng cũng có phản ứng.

Đối phương đang nhập...

"Được" hoặc "Không được" chỉ là một từ hoặc hai từ thôi, làm gì mà gõ lâu vậy, chẳng lẽ viết luận văn?

Khương Hựu không nhịn được nóng nảy:???

Tra Tra Tiêu: Đi

Tra Tra Tiêu: đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.