Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 33: Mềm



Ngất đi trong lòng người sau này sẽ hại chết mình là quá mất mặt, vì vậy cho dù không có chút sức lực nào, Khương Hựu vẫn gắng gượng chờ Hứa Tri lên xe đỡ mình, mới yên tâm ngã xuống.

Khương Trạm Du khá lúng túng, hắn không dám tin "Tra Tra Tiêu" chính là Bùi Minh Tiêu! Cái cặp nhà này... thú vị quá vậy?

Hơn nữa kinh khủng nhất là, hắn còn dám khoe khoang ngủ chung với Khương Hựu trước mặt chồng người ta!

Cái này so với cắm đầu xoay vòng vòng thì có khác gì nhau?!

Chi bằng đi chết cho rồi đi!

Trên đường về, ngoại trừ lúc nhìn Khương Hựu, hầu hết thời gian Khương Trạm Du đều run lẩy bẩy.

Nhưng mà vì đường đi không dễ lái, cần tập trung, Bùi Minh Tiêu cũng không để ý tới Khương Trạm Du, không nói gì, chuyên tâm lái xe.

Vào thành phố, xe cấp cứu đã liên lạc trước đang chờ bên đường. Hứa Tri nói tình huống của Khương Hựu với y tá, quyết định cô và Bùi Minh Tiêu cùng tới bệnh viện, Khương Trạm Du tự lái xe đến.

Vì vậy chờ Khương Hựu mở mắt ra, mặt trăng đã nằm giữa trời, trừ tiếng gió đập vào cửa sổ ra thì xung quanh rất yên tĩnh, thiếu chút nữa tưởng mình đã lãnh cơm hộp trong cuốn tiểu thuyết, đi chầu trời gặp ông bà rồi.

Ngay sau đó hắn thấy trên giường thêu mấy chữ JinAn Hospital, mới biết mình chưa lên đường, mà là đang ở bệnh viện.

Trí nhớ dần dần trở về, hắn nhớ ra, mình vì hạ đường huyết nên bị ngất. Trước khi ngất đi hình như có thấy người kia, còn đưa đồ cho người ta nữa.

Thật ra lúc đó ý thức hắn không rõ ràng, hoàn toàn dựa theo bản năng, căn bản không biết nói gì hay làm gì.

Hắn giật mình bật dậy, vội vàng luống cuống tìm trong túi áo túi quần.

"Cậu tìm cái này?"

Lúc này bên trái đột nhiên có người nói chuyện, giọng nói trầm thấp, có hơi khàn.

Khương Hựu giật mình, chậm rãi xoay đầu sang, nhìn thấy gương mặt mà mình không muốn gặp nhất lúc này.

Nếu như hắn có tội thì phải để luật pháp trừng trị, chứ không phải để kẻ thù hạng nhất của hắn biết hắn hạ đường huyết mà ngất xỉu.

Trời ơi ngại quá, lúng túng quá, khó xử muốn chết đi cho rồi!

Khương Hựu cứng ngắc cong môi, chuyển hướng nhìn lòng bàn tay của Bùi Minh Tiêu. Ở đó có một lá bùa được xếp thành hình tam giác, chính là lá bùa bình an hồi sáng hắn vừa mới xin.

"... Là nó." Hắn lập tức theo bản năng đưa tay lấy.

Kết quả chưa chạm tới lá bùa, đối phương đã khép tay lại, "Đã tặng rồi thì làm gì có lý đòi lại chứ?"

Động tác của Khương Hựu dừng lại, dùng sức ngẩng cổ lên, mạnh miệng nói, "Ai nói là tặng cho anh?"

"Vậy à?" Bùi Minh Tiêu "chậc" một tiếng, "Vậy có cần tôi giúp cậu nhớ lại không?"

Thấy Khương Hựu không trả lời, Bùi Minh Tiêu dừng chốc lát, hắng giọng, trông dáng vẻ như giây kế tiếp sẽ trở thành dân thành phố bị ép tham gia chương trình <Tiếp cận khoa học> vậy, bắt đầu giải thích tình huống hôm nay.

Khương Hựu mặc dù không nhớ trước khi ngất đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã có thể cảm nhận được sự nhục nhã qua câu chuyện thuật lại từ miệng Tra Tra Tiêu.

Với lại...

Với lại lá bùa đó, đúng là muốn tặng cho Tra Tra Tiêu.

Sau khi tự nhiên có món nợ kếch xù năm món quà không hiểu nổi, mỗi ngày trước khi ngủ hắn đều suy nghĩ phải tặng gì cho Bùi Minh Tiêu. Khó chịu là cái gì Bùi Minh Tiêu cũng có, không thiếu cái gì, căn bản không nghĩ ra.

Cho đến khi Hứa Tri nhắn tin rủ đi miếu trên núi Trường Bình.

Thân là người không tin thần Phật, hắn vốn định từ chối, đột nhiên nghĩ tới ở miếu thì sẽ có bùa này nọ, liền đồng ý đi với Hứa Tri.

Thế mà con đường trả nợ mới vừa bắt đầu, đã bị yêu quái "hạ đường huyết" đánh gục.

... Mất mặt.

Nhưng mà việc đã đến nước này, sự thật thì phải thừa nhận, điều duy nhất cần làm là phải vứt bỏ thể diện một chút. Khương Hựu lập tức lấy chiêu trà xanh ra xài, "Bị anh phát hiện rồi, anh thông minh ghê!"

Bùi Minh Tiêu: "... Là chính miệng cậu nói đây là món quà đầu tiên."

Má, lúc đó vất vả lắm mình mới tỉnh lại được một chút, tại sao chỉ dùng thời gian để tặng quà cho Tra Tra Tiêu vậy?

Khương Hựu duy trì nụ cười, làm bộ không nghe, tự nói tự nghe, "Đồ hở tí là mười tám triệu không có tiền mua, chỉ có thể tặng bùa bình an cho ca ca thôi, hy vọng anh không nghĩ nó rẻ tiền."

Bùi Minh Tiêu không trả lời, liếc mắt một cái. Từ cái nhìn này, Khương Hựu nhìn ra đối phương có xung động muốn đưa hắn đi kiểm tra não.

"VIP 1." Cũng may có tiếng y tá gõ cửa phá vỡ bầu không khí, "Người thân của bệnh nhân phòng VIP 1 có ở đây không?"

"Có." Bùi Minh Tiêu đứng dậy đi ra mở cửa, "Là tôi."

Nghe hai từ "người thân", Khương Hựu cứ cảm thấy không đúng lắm, nhưng không biết không đúng ở chỗ nào.

Hắn theo bản năng sờ sờ lỗ tai.

Hơi nóng.

Y tá giao kết quả kiểm tra cho Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu ngoại trừ thiếu dinh dưỡng ra thì sức khỏe rất tốt, truyền xong hai chai nước biển là có thể xuất viện bất cứ lúc nào.

Khương Hựu không muốn lãng phí tài nguyên của bệnh viện, huống chi ngày mai còn phải đi làm, cần phải về chăm chút lại dáng vẻ, quyết định lập tức xuất viện.

Làm xong tất cả thủ tục, lúc ra khỏi bệnh viện thì đã hai giờ sáng.

Khương Hựu lúc này mới nhớ mình có bạn đi cùng, tò mò hỏi, "Anh ơi, chị Tri với Cá con đâu?"

"Trễ quá nên tôi nói bọn họ về nhà rồi."

Khương Hựu giờ mới nhớ ra, từ lúc đến bệnh viện cho tới bây giờ, bên cạnh vẫn là người đàn ông này chăm sóc mình, chưa hề nghỉ ngơi.

Ánh mắt nhìn tay áo của Bùi Minh Tiêu, bình thường ống tay áo chỉnh tề thì giờ đã xắn lên, đầu vai cũng lệch, dính bụi.

Đối với người bị bệnh sạch sẽ mà nói, chắc chắn là rất khó chịu.

Trong lòng Khương Hựu nóng lên, giọng à ừ, "... Cám ơn anh."

"Không cần cám ơn." Bùi Minh Tiêu nhàn nhạt nói, "Tôi phải đến lấy quà."

"Nhưng cho dù anh không đi, sau khi về em vẫn tặng cho anh mà!"

"..."

Bùi Minh Tiêu trong lúc nhất thời không biết nên nói người này là lanh trí hay ngốc nữa.

Hắn khẽ thở dài, học theo dáng của đối phương, bỏ một thứ vào túi áo Khương Hựu, "Nếu như muốn cám ơn tôi thật, thì sau này đừng vì chuyện hạ đường huyết mà ngất nữa."

Nói xong hắn bước nhanh đi, lấy xe lái qua phía này.

Khương Hựu đứng ở ven đường nhìn theo bóng lưng Bùi Minh Tiêu, bàn tay vô thức mò vào trong túi.

Lấy ra được mấy viên kẹo vị bưởi.

Nếu như là lúc trước, sau khi bị bệnh Khương Hựu sẽ nằm ở nhà ngủ tối tăm mặt mũi. Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã là người đi làm, chỉ có thể thở hổn hển lên công ty.

Huống chi chiều nay là deadline của phương án, phương án của hắn còn chưa làm xong. Bây giờ cả phòng đều biết hắn tham gia lần vận doanh này, nếu như cuối cùng không ra cái gì, sợ là sẽ bị cười đến rụng răng.

Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, hắn bĩu môi bò dậy khỏi giường. Trước khi ra cửa thì nhận được điện thoại của Khương Trạm Du, "Anh dậy rồi hả, hôm nay đã đỡ hơn chưa?"

"Đỡ nhiều rồi, đang chuẩn bị đi công ty."

"Hả? Không khỏe thì nghỉ đi, giám đốc sẽ không trách anh đâu."

"Không được." Khương Hựu từ chối, "Chiều nay anh phải làm cho xong phương án."

Nghe vậy Khương Trạm Du hừ hừ hai tiếng, nghe hết sức đau khổ.

"Làm sao?" Khương Hựu hỏi, "Em không tính đi làm à?"

"Em định không đi, nhưng nếu anh đi thì em đi, PPT còn cái tổng kết chưa làm xong."

Thấy Khương Trạm Du cố chấp với PPT, Khương Hựu không nhịn được cười một tiếng.

Đổi suy nghĩ "em ở nhà nghỉ ngơi đi anh đi làm", nếu như tiểu bá vương không đi thì kế hoạch của hắn cũng sẽ bị hủy, liền nói, "Được, anh đúng là cần em giúp, lát nữa gặp ở công ty."

Nửa tiếng sau, hai người hội họp ở tổ.

Đại khái cảm nhận được sự tuyệt vời khi dã cha cần mình, vội vàng chào một tiếng, Khương Trạm Du mở máy vi tính lên, không nói hai lời bắt đầu kết thúc PPT của mình.

Khương Hựu thì lo phần làm sao đối phó với các tổ khác --- Cái gọi là đóng phương án thì không chỉ đóng bình thường, còn phải mở cuộc họp nhỏ, cử ra đại diện lên thuyết trình, mọi người trao đổi với nhau, cuối cùng sẽ do giám đốc quyết định chọn cái nào.

Chờ nghĩ xong, hắn gọi Khương Trạm Du, "Cá con."

"Dạ?" Khương Trạm Du ngẩng đầu lên từ máy vi tính, "Có gì ạ?"

"Anh có chuyện muốn nhờ em giúp."

"Trời, có gì muốn nhờ thì anh cứ nói đi, chỉ cần em giúp được thì em sẽ giúp!"

Khương Hựu cố ý hạ thấp giọng, giống như cơ thể không được lanh lẹ lắm, giọng nói yếu ớt, "Chiều hôm nay phải thuyết trình phương án mà, anh muốn nhờ em lên giúp."

"Hả?" Khương Trạm Du trợn to mắt, "Anh nói em thuyết trình? Không được không được, nhiều người nhìn như vậy, anh đừng có đùa!"

"Anh không đùa, với tình trạng sức khỏe của anh bây giờ, đứng lâu chắc chắn không chịu nổi. Với lại phương án chúng ta đã thảo luận xong, PPT cũng do em làm, chỗ nào quan trọng biết rõ hơn anh, chắc chắn không thành vấn đề. Với lại anh tuy không lên nhưng sẽ ở dưới giúp em, làm sao anh có thể để em chiến đấu một mình chứ?"

Nghe được nửa câu đầu, Khương Trạm Du còn muốn từ chối, sau khi nghe nửa câu sau, hắn bắt đầu do dự, khó nhọc nói, "Vậy em... thử xem vậy."

1

"Ừ!" Khương Hựu cười nói, "Cá con, em nhất định làm được!"

Nhận mệnh lúc lâm nguy, buổi trưa tiếp theo, Khương Trạm Du suy nghĩ làm sao để diễn đạt phương án tốt nhất.

Khương Hựu nói giúp không phải là lừa bịp, bằng kinh nghiệm báo cáo công việc ở Norns, hắn cầm đề cương ra nói ngắn gọn với Khương Trạm Du, cái gì nói trước nói sau đều diễn đạt rõ ràng, chỗ nào điểm chính cần chú ý cũng đánh đấu.

Có thứ này, suy nghĩ quả nhiên tuôn ra dễ hơn nhiều, Khương Trạm Du không thấy sợ như trước nữa, nhưng vẫn có chút căng thẳng, kéo Khương Hựu tập thuyết trình hai lần.

Ba giờ chiều, giám đốc Tiền triệu tập mọi người qua phòng họp truyền thông.

Trước khi vào phòng họp, Khương Hựu thấp giọng dặn dò, "Cá con, với thân phận của em, trong phòng sẽ không ai dám cười nhạo, thả lỏng, xem cái này như đánh một ván game là được... Cám ơn em đã đồng ý giúp anh, anh còn tưởng em không đồng ý, em dũng cảm hơn anh nghĩ nhiều lắm."

Bình thường cha mẹ toàn nói hắn không chịu học, ra khỏi nhà chỉ biết kéo bạn bè đi chơi, Khương Trạm Du chưa từng được khen như vậy, nghe thế thì cảm thấy có chút lâng lâng, một chút căng thẳng cuối cùng bị ném ra sau chín tầng mây.

Mọi người đã đến đông đủ, thư ký test lại dụng cụ, cuộc họp chính thức bắt đầu.

Thứ tự thuyết trình đi theo thứ tự tổ, người đầu tiên là tổ trưởng tổ một, tổ năm sẽ là tổ cuối cùng.

Có thể nhìn ra tổ trưởng tổ một là người nhiều kinh nghiệm, trạng thái rất thư giản, thuyết trình cũng rất thành thục.

Khoảng hai mươi phút thì hắn thuyết trình xong, giám đốc Tiền miệng cười chúm chím, trông rất hài lòng.

Mấy tổ trưởng tiếp theo cũng lần lượt đi lên, trạng thái của mọi người cũng giống nhau, biểu hiện rất tốt.

Chỉ là... Khương Hựu nghe ra chút vấn đề.

Phương án của mọi người bài nào như bài nấy, không khác phương án năm ngoái là bao. Thậm chí minh tinh mà tổ ba với tổ bốn nói còn là cùng một người.

"Không tệ, đến tổ năm rồi." Đưa mắt nhìn tổ trưởng tổ bốn đi xuống, giám đốc Tiền nói, "Tiểu Hựu, chuẩn bị xong chưa?"

"Xin lỗi giám đốc, hôm nay không phải do tôi thuyết trình." Khương Hựu nhìn về phía Khương Trạm Du, "Là Cá con."

"Cái gì, là Khương Trạm Du?!"

"Bọn họ không làm được phương án nên cam chịu hả?"

"Hai vị thiếu gia này đừng lấy công việc ra làm trò đùa được không? Tiểu bá vương lên thì làm được gì, biểu diễn tay không mở gacha à?"

"Xuỵt, nói nhỏ thôi, cậu cũng đâu muốn bị mất việc!"

Khương Hựu vừa dứt lời thì liền có tiếng nghị luận xôn xao. Nhưng vì kiêng kỵ thân phận của Khương Trạm Du nên nói rất nhỏ, hai vị họ Khương của tổ năm cũng không nghe thấy.

"Khụ khụ." Giám đốc Tiền hiển nhiên không nghĩ tới, kinh ngạc ho khan hai tiếng, "Được, Tiểu Du, nếu như có thể thì lên thuyết trình thành quả của mình đi."

Khương Trạm Du hít sâu, kéo vạt áo đi lên.

Dựa trên căn bản linh cảm của hắn, phương án cuối cùng của tổ năm đã được quyết định, trước tiên sẽ chụp tạp chí song ngữ nổi tiếng để phù hợp với tính chất của Đông Huy, sau đó thông qua bán hàng livestream để tăng tiêu thụ, cũng nhờ người bán hàng giới thiệu sản phẩm nhấn mạnh đây là mặt hàng lên bìa tạp chí song ngữ nổi tiếng số tháng hai, đánh vào tâm lý của người tiêu dùng "mua hàng chất lượng cao với giá ưu đãi". Mặc dù có ảnh hưởng ít nhiều đến phong cách của Đông Huy, nhưng đường đi này sẽ tốn chi phí thấp nhất.

Giống như suy nghĩ của Khương Hựu sáng nay, khi Khương Trạm Du nhắc đến "bán hàng livetstream", lập tức có người phản đối, "Không được, sản phẩm của Đông Huy chúng ta không phải đồ rẻ tiền bán ở đầu đường xó chợ."

Khương Trạm Du đang nói một nửa thì bị kẹt, hắn chưa từng bị người ta phản bác tại chỗ bao giờ, đột nhiên không biết phải làm sao, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Khương Hựu.

Thấy anh mình không hề bị hoảng hốt, hắn cũng hơi tỉnh táo lại. Lúc này Khương Hựu lén giơ ba ngón tay với Khương Trạm Du, hắn mới chợt nhớ tới, vấn đề này cả hai đã bàn rồi, viết ở điều số ba trong đề cương.

Khương Trạm Du vội vàng liếc nhìn đề cương, trong nháy mắt sống lại, "Đầu tiên, mọi người đều biết, trong lúc người ta đang nói mà cắt ngang là một hành động bất lịch sự; thứ hai, hình dung bán hàng qua livestream là sản phẩm "rẻ tiền đầu đường xó chợ", cũng không tôn trọng những người bán hàng livestream và đồng nghiệp."

"Những người ngồi ở đây ai còn trẻ, từng xem bán hàng livestream đều biết, rất nhiều nhãn hàng quốc tế, ví dụ như Chanel, Dior cũng đã từng hợp tác với các nhà bán hàng livestream không ít lần. Những sản phẩm không mang tính giới hạn, quả thật có thể mua được ở các cửa hàng của họ nằm trong trung tâm thương mại, thế sản phẩm của họ cũng là "rẻ tiền đầu đường xó chợ" à?"

"... Tôi đúng là không nên cắt ngang lời cậu, tôi xin lỗi, nhưng cậu đừng có đánh tráo khái niệm. Khi xem bán hàng livestream đều là bán mỹ phẩm của những nhãn hàng nổi tiếng, tôi chưa từng thấy ai rao bán túi hiệu qua livestream cả, vì nó sẽ giảm đi sự cao cấp của nhãn hàng."

Vấn đề này trong đề cương cũng đã có ghi, Khương Trạm Du phản ứng rất nhanh, "Tôi không có đánh tráo khái niệm, theo như lời anh nói, nhãn hàng nổi tiếng chia túi và mỹ phẩm ra làm hai loại, Đông Huy cũng chia ra sản phẩm đắt tiền và sản phẩm giá bình ổn. Sản phẩm cầm tinh lần này của chúng ta không phải bản giới hạn, vì để phù hợp với không khí tết nên giá cũng ưu đãi gần gũi, cũng có thể xem là sản phẩm giá bình ổn của Đông Huy đúng không?"

"Với lại." Khương Trạm Du đã vào trạng thái, nói thẳng, "Nếu như anh không nhắc về tính cao cấp, tôi thừa nhận phương án của tổ chúng tôi sẽ ảnh hưởng tới phong cách, nhưng chúng tôi cũng tìm được cách đền bù, cây nhà lá vườn kết hợp với tác phẩm ưu tú, chắc hẳn có thể kéo về một cái."

"Chủ yếu nhất là, tôi muốn nhắc nhở các vị, đừng quên công việc của phòng vận doanh chúng ta. Chúng ta phải PR sản phẩm, tăng lượng tiêu thụ, chứ không phải lấy điểm chính là duy trì phong cách. Trên thực tế, mấy năm nay phương án của phòng vận doanh chúng ta vẫn luôn lấy phong cách làm chủ, dẫn tới lượng tiêu thụ rất bình thường, tôi tin các vị đều biết đúng không?"

Khương Trạm Du nói lượng tiêu thụ "bình thường" là còn nhẹ, theo sự bão hòa của thị trường, càng ngày càng cạnh tranh, doanh thu và lãi ròng của Đông Huy vẫn luôn sụt giảm, đây là sự thật không bàn cãi.

Câu này cũng không quá khách sáo, ngoại trừ số ít người mới vào phòng vận doanh còn mờ mịt, số còn lại ai cũng bị chọt trúng chỗ đau, sắc mặt của mấy vị tổ trưởng đều thay đổi.

"Được, tôi thừa nhận lời cậu nói." Lúc này lại có người lên tiếng, "Vậy làm sao cậu chắc chắn phương án của tổ cậu sẽ thành công? Nếu như chụp tạp chí, thuê bán hàng livestream xong, hiệu quả không bằng dự tính, đây chẳng phải là hứng nước bằng giỏ trúc sao?"

"Đúng vậy đúng vậy."

"Không sai."

Nếu đặt câu hỏi theo góc xảo quyệt, thì rất khó trả lời, mọi người giống như tìm thấy tổ chức ríu rít phụ họa, trong phòng họp nhất thời ồn ào rối lên.

Khương Trạm Du thì "Bùng" một tiếng nổ tung --- Lúc nói chuyện với anh chưa có nói tới cái này!!!

Làm sao làm sao? Hắn phát hoảng trong lòng, trán rỉ ra một tầng mồ hôi. Càng hoảng càng không biết trả lời thế nào, càng không biết trả lời thì càng hoảng, vốn là còn chút manh mối, bây giờ thì hoàn toàn trống rỗng.

... Bọn họ ngày ngày làm thêm giờ, cực khổ bao nhiêu lâu chuẩn bị phương án, chẳng lẽ cứ thế bị hủy sao??

"Xin lỗi, cho tôi nói hai câu, nghi ngờ của anh không thành lập."

Ngay lúc Khương Trạm Du nóng nảy, bên dưới đột nhiên vang lên một giọng nam trong trẻo.

Khương Trạm Du cúi đầu nhìn, thấy sắc mặt Khương Hựu bình tĩnh --- Hoặc có thể nói, mặt của anh hắn giống như không có cảm xúc, lời nói ra càng không khách sáo hơn.

"Nếu như anh nghi ngờ phương án chúng tôi đề ra không đạt được hiệu quả cao, vậy tôi cũng nghi ngờ phương án của tổ anh có hữu dụng hay không. Lúc nãy anh thuyết trình, cũng đề cập tới thuê nữ minh tinh giống như tổ ba làm người đại diện, đúng không?"

"Theo tôi biết, nữ minh tinh này là một ca sĩ solo không có công ty, năm nay cô ấy có một bài EDM rất nổi, trên mạng cùng các tờ báo âm nhạc đều ghi tiêu đề "Ý tưởng dẫn đầu nền âm nhạc Trung Quốc trong năm năm qua", thuộc kiểu bài hát nổi nhưng người thì không nổi."

"Tôi cũng đã nghe bài hát đó, nói thế nào nhỉ, rất dễ nghe nhưng không phổ biến. Với cả chính ca sĩ cũng không có độ chú ý cao... Tôi không có ý xem thường khán giả âm nhạc, chẳng qua chỉ cảm thấy cái này giống như mối quan hệ của nông dân và rau cải vậy, mọi người ăn được loại rau cải ngon, sẽ tiếp tục ăn chứ không tìm tòi là do bác nông dân nào trồng ra, bác nông dân cũng không thích đeo trang sức. Ví dụ của tôi có hơi thô, nhưng anh chứng minh đi, dưới sự hướng dẫn của bác nông dân, phương án của anh chắc chắn sẽ kéo được lượng tiêu thụ không?"

Bị hắn dùng cùng một kiểu phản bác lại, người nghi ngờ há miệng nhưng không phát ra tiếng nào, mồ hôi đổ ra còn nhiều hơn Khương Trạm Du.

"Hơn nữa so với phương án của các vị, phương án của tổ năm chúng tôi có một chỗ tốt, đó chính là --- chi phí thấp. Bây giờ tìm người bán hàng livestream chỉ mất tầm 350 tới 500 ngàn, tiền tài trợ hợp tác chụp bìa báo cũng không vượt qua 500 ngàn. Coi như cần trả thêm cho bên livestream, vậy thì sau khi live, trên web bán hàng của chúng ta có thể dùng hình họ đề cử coi như bảng hiệu, hiệu quả tuyên truyền sẽ rất khả quan, cái này chắc chắn là rẻ hơn thuê minh tinh làm đại diện và quay TVC, tại sao không làm?"

Sau khi nói câu cuối cùng, mấy người lúc nãy phụ họa theo đều á khẩu không nói được gì.

Không sai, chi phí của tổ năm rất thấp, so với chi phí của bọn họ phải nói là thấp hơn gấp mấy lần, ý trên mặt chữ, không thấy có vấn đề gì để không chọn.

Khương Hựu là nói phương án, chứ không phải đánh nhau, thấy không ai nói gì, cũng không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa, nói "Cám ơn" rồi ngồi xuống.

Mà ba mươi giây sau, giám đốc Tiền mới chợt nhận ra đến lúc mình đưa ra quyết định, nhất thời bị chẻ làm hai, không biết nên làm gì mới phải.

Nói thật, thích sự ổn định thì ông muốn chọn phương án của tổ hai, nhưng lại không muốn đắc tội với Khương Hựu và Khương Trạm Du.

Với lại ông cũng có chút bị tổ năm thuyết phục.

... Đúng rồi, ông bỗng nhiên nhớ tới mình có lãnh đạo, nếu như ông không thể chọn thì đẩy nhiệm vụ này cho cấp trên là xong!

Cứ thế đi!

"Mọi người chờ tôi một chút, tôi đi hỏi tổng thanh tra, sẽ quay lại ngay!"

Nghe được ba từ "tổng thanh tra", các tổ trưởng trầm xuống, đều không vui.

Bởi vì tổng thanh tra của phòng vận doanh có quan hệ khá tốt với tổng thanh tra phòng kế toán, mà tổng thanh tra phòng kế toán là cha của Khương Trạm Du, cho dù như thế nào cũng muốn nể mặt bạn mình.

Nhưng mà may là cấp trên không phải người không biết khách quan như họ nghĩ. Tổng thanh tra trả lời là cùng dùng cả hai phương án của tổ hai và tổ năm, sau khi có số liệu tiêu thụ thì mới chọn nên dùng bên nào làm chính. Dù sao đây cũng chỉ là sản phẩm mùa xuân, phía sau còn rất nhiều sản phẩm khác cần làm vận doanh.

Vì vậy dưới thao tác tệ hại của giám đốc Tiền, các đồng nghiệp cạnh tranh mâu thuẫn với tổ năm, không hiểu sao lại thăng cấp thành mâu thuẫn lớn hơn.

Không hợp lẽ thường!

Lúc tan họp, mỗi người đi qua tổ trưởng tổ hai đều vỗ vai hắn bày tỏ sự ủng hộ, tổ trưởng tổ hai cũng dùng ánh mắt đáp lại.

Lúng túng nhất là Bành Thần, hắn đứng chờ ở bàn làm việc của tổ năm, thấy Khương Hựu trở về thì bất đắc dĩ nói, "Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày chúng ta trở thành đối thủ."

"Trong công việc thì hay gặp mà, anh đừng thấy nặng nề." Khương Hựu nói đùa, "Cũng không cho phép tới chỗ em là 007 nha!"

Bành Thần bị hắn chọc cười, "Không có đâu... Nhưng mà phương án của hai đứa xuất sắc ngoài dự đoán đó, biểu hiện của cậu với Cá con rất tốt."

Dù sao cũng có kinh nghiệm trong công việc, những điều này với Khương Hựu là thuộc về nền móng. Cá con thì ngược lại chưa từng trải qua buổi thuyết trình nào, có thể làm được như vậy quả thật khiến hắn kinh ngạc, cũng hết sức vui mừng vì mình không chọn nhầm người.

Cuộc họp kết thúc, dọn dẹp đồ đạc xong thì tan ca.

Bắt tay vào áp dụng phương án là chuyện của ngày mai, hôm nay Khương Hựu và Khương Trạm Du không làm thêm giờ, tranh thủ thời gian về nhà.

Hai người vừa thương lượng công việc kế tiếp vừa đi, đang đi thì Khương Hựu đột nhiên đứng im.

Xảy ra chuyện gì? Khương Trạm Du hơi sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của Khương Hựu ---

Chỉ thấy chiếc xe Bentley quen thuộc hắn từng ngồi qua đang đậu cách công ty 300m, như là chờ ai.

Hôm qua đã làm một chuyện ngu ngốc, những lời ngu ngốc lại theo dòng chảy trí nhớ lội ngược về, nhất là câu "thấy ảnh gầy vậy chớ người ôm đã lắm, tóc cũng mềm nữa"... Hắn đưa tay xoa xoa nhân trung, rất sợ mình ngại quá té ngã trước cửa Đông Huy.

Mà sự nghi ngờ của Khương Hựu cũng không ít hơn Khương Trạm Du, thậm chí hắn còn nghi mình nhìn nhầm biển số xe. Tra Tra Tiêu ngày ngày bận muốn chết, làm gì có thời gian đón hắn tan ca?

Phỏng đoán "nhìn nhầm biển số xe" đã bị tuyên cáo cửa xe sau mở ra đánh vỡ.

Bởi vì gương mặt lạnh lùng không cảm xúc kia xuất hiện đã nói rõ tất cả.

Khương Hựu hết cách, đành phải dắt Khương Trạm Du tới đó, "Sao anh lại tới?"

Ở trước mặt người ngoài không gọi "ca ca", Bùi Minh Tiêu cũng chẳng tò mò, ung dung thong thả nói, "Đi ngang qua thuận tiện đón cậu."

Được rồi, người cũng đã đến đâu thể đuổi về. Khương Hựu đành phải nháy mắt ra dấu với Khương Trạm Du, tỏ ý bảo lên xe.

Hôm nay là Lão Tần lái xe, Khương Trạm Du nhắm mắt ngồi ghế phó lái, chuẩn bị nhường hàng ghế sau cho cặp đôi nhà người ta.

Khương Hựu thay hắn đóng cửa xe, vòng qua bên kia.

Ăn uống không đầy đủ không phải ngày một ngày hai là hồi phục, cộng thêm một màn tranh luận căng thẳng hồi chiều, rồi chưa ăn cơm, đầu Khương Hựu bắt đầu choáng, lúc lên xe không chú ý lắm, đầu cúi không đủ thấp.

Mắt thấy đầu hắn sắp đụng cạnh xe, Bùi Minh Tiêu lập tức đưa tay che đầu Khương Hựu.

Động tác làm rất nhanh, Khương Hựu không nhận ra, đầu đụng vào bàn tay người ta!

Hắn thậm chí còn cảm nhận được da thịt bị đập lên cạnh, hốt hoảng nói, "Bị đụng có đau không, có ảnh hưởng tới xương không?"

"Không sao."

"Để em xem!"

"Thật sự không sao." Bàn tay để trên đầu Khương Hựu một lúc mới lấy xuống, "Ừ, tóc mềm thật."

Khương Hựu: "..."

Cậu Du nào đó nói tóc anh mình rất mềm nhưng chưa từng chạm qua: "???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.