Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 40: Dỗ con nít



Bởi vì sợ siêu thị đông người nóng, Khương Hựu chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng, dưới ánh sáng thậm chí có thể nhìn thấy da thịt bên trong.

Vì thế hắn cảm nhận rất rõ hai bàn tay kia.

Hắn thậm chí nghĩ mình có thể cảm nhận cả đường vân trên tay, sự lạnh lẽo ở đầu ngón, cùng với sức mạnh truyền ra từ huyết mạch.

"..."

Khương Hựu nóng cả mặt, nào có tâm trạng xem gì nữa, chỉ muốn mau mau được thả xuống!

Lúc này hành động của bọn họ gây sự chú ý cho mấy cô mấy dì ở phía trước, dù sao bình thường đi siêu thị gặp được trai đẹp đã khó, bây giờ còn gặp được hai người.

"Nhìn hai thằng bé kia kìa, trông có khác gì ngôi sao không, chẳng lẽ tới đây quay show?"

"Chắc là không, tui có thấy camera đâu. Nếu mà cháu gái tui tìm được thằng nhóc tốt như vậy thì hay biết bao nhiêu!"

"Chậc chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ, ở bên ngoài nắm tay nắm chân, lâu lâu còn ôm, không biết ý tứ gì cả!"

"Đúng vậy, bao nhiêu người chúng ta ở đây, cũng thấy ngượng giùm..."

Nghe thấy tiếng nghị luận, mặt Khương Hựu càng nóng hơn, hắn cắn răng ra lệnh, "Thả em xuống!"

Bùi Minh Tiêu lại chẳng nhúc nhích, "Có nhìn thấy chưa?"

Khương Hựu chẳng thấy gì cả, chỉ thấy mấy bà mấy thím đang nhìn hai người như thưởng thức diễn viên GV. Hắn có chút nóng nảy, theo bản năng đẩy tay Bùi Minh Tiêu ra.

Mới vừa chạm tay người ta lại giống như chạm trúng điện, giật mình rụt tay về.

Khương Hựu: "..."

Tuyệt vọng.jpg

Tiếng bàn tán trước mặt vẫn còn tiếp tục, cũng may Bùi Minh Tiêu đã phát hiện có người vây xem. Hắn hạ Khương Hựu xuống, cho đối phương vững vàng tiếp đất.

Vốn là không muốn giải thích, hắn cũng không có thói quen giải thích, nhưng nhìn nam sinh như con cua hầm trong nồi ba ngày ba đêm, đỏ từ đầu tới chân, hắn vẫn nhàn nhạt mở miệng:

"Mấy dì cho hỏi, ở chỗ này bán cái gì vậy?"

Giọng nói lễ phép, bên trong có chút hời hợt bẩm sinh, nhóm người vừa rồi còn đang nghị luận bỗng im bặt, qua mấy giây có một dì đáp, "Câu đối tết, bán câu đối tết."

"Nghe rồi chứ." Bùi Minh Tiêu nghiêng đầu, "Có mua không?"

Đàn ông chó, ngay cả ăn tết có mua câu đối treo không cũng không biết, anh chả được cái mẹ gì!

1

Khương Hựu chửi trong lòng, tay thì nhanh chóng rút xấp dày câu đối và mấy chữ Phúc.

Một bà hảo tâm ở bên cạnh nhắc nhở, "Nè con, con mua nhiều như vậy làm gì, không xài sẽ lãng phí lắm."

Khương Hựu lễ phép nói, "Cám ơn bà nhắc nhở, nhưng mà nhà con có hai tầng hầm, trên có bốn tầng lầu, phòng ốc cộng lại cũng hai chục phòng. Vườn hoa, phòng phơi nắng, kho hàng, chuồng ngựa cũng phải treo, mua nhiêu đây có khi cũng không đủ ạ."

Bà bà: "..."

Quần chúng vây xem: "..."

Được lắm, biết thế không nên lắm mồm.

Những người vừa rồi chỉ trích hắn không biết chú ý lễ nghĩa bắt đầu nhăn nhó, còn Khương Hựu cố tình thi triển khoe mẽ đại pháp đắc ý vô cùng, huýt sáo với Bùi Minh Tiêu, "Đi, qua bên kia xem."

"... Ừ." Bùi Minh Tiêu nhịn cười, cất bước đi theo sau.

Có điều Trà Bưởi là một sinh vật thù dai, không thể quên được sự lúng túng dễ dàng được nâng lên vừa rồi. Khi đi qua quầy thức uống, chỉ có thể nghe tiếng hắn vì bản thân mà miễn cưỡng quở trách:

"Dạo này em bận quá không có thời gian rèn luyện sức khỏe, qua tết em sẽ đi tập gym, anh đừng có nghĩ mình mạnh lắm."

"Thật ra thì em cũng mạnh lắm á, thấy thùng bia kia hông, 15kg, em có thể dùng một tay nhấc lên đó."

"Em không mang giày đã cao 1m82, đã sớm thấy bán câu đối tết rồi, tại em không muốn nói thôi."

"Lúc còn nhỏ, hàng xóm nói với em là không nên cao quá, cao quá trời tối dễ... Coi chừng!"

Đang nói đột nhiên có một ông chú lảo đảo đi về phía này, hai gò má đỏ như đít khỉ, cả người nồng nặc mùi rượu, mắt thấy sắp đụng trúng Bùi Minh Tiêu.

Khương Hựu không hề nghĩ ngợi, chắn trước người Bùi Minh Tiêu, đẩy quỷ say ra, "Uống nhiều rồi thì về nhà ngủ đi, đừng có lẩn quẩn ở nơi công cộng."

"Xin lỗi đại ca, đại ca đừng nóng, tiểu đệ tự phạt ba ly, tự phạt ba ly."

Quỷ say cũng không nổi giận, cười hì hì cúi người chắp tay.

"..."

Khương Hựu im lặng chốc lát, vẫn ngăn trước người Bùi Minh Tiêu.

Chờ quỷ say đi xa rồi hắn mới tránh qua một bên, sau đó tiếp tục nói, "Cao quá trời tối dễ bị sói xám bắt đi!"

Bùi Minh Tiêu giúp hắn xách thùng bia nặng 15kg, "Ồh, hàng xóm của cậu rất biết dỗ con nít."

Khương Hựu: "..."

Không còn gì để nói với tên đàn ông chó này!!!!

... jongwookislove.wordpress.com

Lúc tính tiền, Khương Hựu nhờ Bùi Minh Tiêu đi lấy muỗng ăn kem cho mình, bản thân trả tiền, vội vàng lén đem đồ giấu kỹ ra tính. Cả quá trình sợ hết cả hồn, nhưng may là không bị Tra Tra Tiêu phát hiện.

29 tết, nhân viên của Đông Huy đã về hơn phân nửa, Khương Hựu cũng thế không thể trụ nổi tới giờ tan ca, hai giờ đã đi về, lái xe đến nghĩa trang ở ngoại ô.

Đã lâu không đến, ba mẹ chắc nhớ mình lắm.

Trước nghĩa trang có một tiệm bán hoa, hắn đậu xe xong, đi qua mua một bó hoa bách hợp.

Nhớ khi còn bé, mỗi ngày tan học, cha sẽ mang về hai cành hoa bách hợp. Thầy giáo ở thị trấn nhỏ thì tiền lương thấp, bình thường mua đồ ăn cũng tính toán chi li từng đồng, nhưng ông chưa bao giờ keo kiệt cho vợ, luôn làm mới cuộc sống.

Mẹ từng nói, quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời này của bà, chính là lựa chọn bỏ trốn cũng ba.

Cuộc sống ở thị trấn tuy nghèo khó, nhưng đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của bà.

Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là thời gian vui nhất của Khương Hựu.

Khương Hựu vòng qua hàng bia mộ dày đặc chằng chịt, đi ra sau núi. Khương gia có một linh đường ở đó, hắn tìm được bia mộ của cha mẹ mình, cởi giày ra đi tới trước cửa, giống như bước vào nhà nhàn nhã đi tới trước bia mộ, trước tiên cắm hoa vào bình, sau đó ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

"Ba, mẹ, con đến thăm nè."

Giọng nói vang vọng trong linh đường trống trải, hắn biết sẽ không có ai trả lời, vì vậy dừng một chút, tiếp tục nói, "Dạo này con không tới không phải là không nhớ ba mẹ, là vì quá bận rộn, không đến được. Nhắc tới chắc ba mẹ không tin, tháng 11 năm ngoái con đã bắt đầu đi làm ở Norns, hơn nữa còn lấy được một đơn hàng siêu to, giúp công ty xử lý vấn đề sao chép. Sau đó thì bị điều tới Đông Huy, phương án đầu tiên làm ở đây đã được bình chọn là phương án ưu tú."

"Sao sao, con trai của ba mẹ giỏi chưa, haha."

"Trong quá trình làm việc, con cũng quen biết rất nhiều người tài giỏi. Nói ví dụ như chị Tri, bề ngoài thì trông đanh đá nhưng trên thực tế là một cô gái rất hiền lành cẩn thận, hơi nhạy cảm với tự ti về bản thân, còn muốn mau lấy chồng, con chắc chắn phải kiểm tra kỹ càng cho chỉ, quyết không để chị ấy tùy tiện gả vào nhà người nào."

"Ngụy Hoa Viễn, sư phụ của con. Bắt đầu là vì công trạng nên con mới làm quen ông ấy, sau đó ông ấy đối xử với con không khác gì con ruột cả. Tháng trước con mới đặt cho ông ấy hai chai rượu từ trang trại rượu, chờ qua tết con sẽ cầm tới tặng... Nhưng mà con trai ông ấy có vẻ ý kiến với con, làm học trò thật khó."

"Còn có Cá con nữa, nếu như theo thân phận chắc nó sẽ gọi mẹ là cô út. Nó là cái đứa nhà giàu không có đầu óc nhất mà con từng gặp, con vốn muốn quyền thế từ ba nó nên mới làm quen, kết quả giờ bị nó nhốt vô chuồng rồi. Nói thiệt nó chơi gà muốn chết, con nghĩ con không thể nào kéo nó lên được hàng Vương Giả được."

"À, đúng rồi! Còn một chuyện quan trọng quên nói với ba mẹ!"

Khương Hựu nhích về trước, giọng thần bí, "Bởi vì hôm sinh nhật con bị một tai nạn nhỏ, con biết được một bí mật động trời --- Thật ra thì cho dù là ba mẹ, con, ông ngoại, chúng ta đều là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết!"

7

"Quyển tiểu thuyết này cũng buồn cười, thụ chính là anh con, công lại là chồng con. Nhưng mà ba mẹ đừng lo, con đã nghĩ ra cách để bảo toàn tính mạng, cho dù như thế nào con cũng sẽ sống tốt!"

Nhắc tới công chính, nghĩ tới Tra Tra Tiêu cũng sẽ ôm người khác như ngày hôm qua ôm mình, trong lòng Khương Hựu có một cảm giác không rõ tên.

Hắn không muốn để cha mẹ biết mình không vui, vội vàng nói sang chuyện khác, "Mặc dù chúng ta chỉ là nhân vật trên trang giấy, thậm chí ba mẹ có thể đã quên con rồi, nhưng con vẫn sẽ nhớ ba mẹ. Nếu như có thể lựa chọn..."

"Ba, mẹ, con vẫn muốn làm con của hai người."

Bên ngoài là gió rét gào thét thổi qua, nhưng khi vào linh đường lại ôn hòa một cách kì lạ.

Trên bàn thờ, mẹ ở trong khung thờ vẫn xinh đẹp nhã nhặn như thế. Mùi hoa bách hợp được gió thổi bay thoang thoảng, tản ra cả linh đường.

Giống như là nói, "Con trai cưng của mẹ, mẹ cũng thế."

... jongwookislove.wordpress.com

Không biết ngồi ở linh đường bao lâu, trời đã bắt đầu tối.

Ban đêm ở nghĩa trang là một chuyện vô cùng khủng khiếp, Khương Hựu chẳng dám nhìn, cầm thánh giá để bên ngực, chạy như bay về chỗ đậu xe.

Chờ lên xe rồi, tim hắn vẫn đập bình bịch rất mạnh, hắn hạ lưng ghế xuống dựa vào, định chờ bình tĩnh lại mới lái xe về nhà.

Thoải mái nằm xuống, cầm điện thoại ra, có một tin nhắn chưa đọc đến từ Bùi Minh Tiêu.

Tra Tra Tiêu: Tối không về ăn cơm?

Khương Hựu mới nhớ ra, lúc nãy vào linh đường đã tắt chuông điện thoại, vẫn chưa mở lại.

Hắn hoạt động ngón tay cứng ngắc, vội vàng trả lời: Xin lỗi, quên nói với anh hôm nay em đi thăm mộ ba mẹ. Em không về ăn cơm, cám ơn

Tra Tra Tiêu: Nghĩa trang ở núi Linh Khu?

Bùi Minh Tiêu nhớ Khương gia có một linh đường và bảo tháp riêng ở đó.

Trà bưởi: Vâng, là núi Linh Khu

Rất ít người tới 29 tết mới đi thăm mộ, vì vậy mấy trăm mét xung quanh chỉ có mỗi xe của Khương Hựu.

Khương Hựu có hơi sợ, hắn không dám lái xe trong tình trạng tay run, dễ tìm cái chết. Để phân tán sự chú ý, hắn chủ động tìm chủ đề để nói: Thật ra thì chỗ này chỉ có mẹ em, không có mộ của ba

Tra Tra Tiêu: Nên là?

Trà bưởi: Khi còn sống ông ngoại em không cho hai người quen nhau, chờ đến khi họ chết rồi cũng không chịu cho chôn chung. Tiếc là ba mẹ em bị tai nạn giao thông qua đời, vụ tai nạn rất thảm, máu với xương hòa với nhau, đến cuối cùng ông ngoại cũng không tách cả hai ra hoàn toàn được, chỉ có thể chọn hỏa táng cùng nhau, đặt trong một hũ tro, mãi mãi chẳng tách rời được

Càng đánh chữ, Khương Hựu càng sợ: Lãng... mạn hông?

Trước khi chọn Khương Hựu làm đối tượng kết hôn, Bùi Minh Tiêu đã điều tra lai lịch của đối phương, biết mẹ Khương và ba Khương là bỏ trốn cùng nhau, nhưng không biết bên trong còn nhiều câu chuyện khác.

Hắn không hiểu vì tình yêu mà bỏ trốn rồi chết cùng nhau thì lãng mạn ở chỗ nào, nhưng vì tôn trọng vẫn trả lời: Lãng mạn

Khương Hựu đáp: Cho nên ngoại trừ bằng mặt mà không bằng lòng, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều gia đình toàn tâm toàn ý vì nhau

Tra Tra Tiêu: Ừ

Nhìn cái chữ "Ừ" này, Khương Hựu mới phát hiện mình nói nhiều quá rồi.

Kết hôn lâu như vậy, hắn dần dần thăm dò ra tại sao Bùi Minh Tiêu có tính cách này --- Đại khái có thể xuất phát từ gia đình không có tình yêu. Cho nên hắn không tự chủ muốn nói cho Bùi Minh Tiêu biết, không phải tất cả gia đình đều không hạnh phúc.

"Không đúng..." Ngay sau đó Khương Hựu thở dài.

Công chính phiền não thì có thụ chính tới xua tan cho, tự nhiên mình đi lo chuyện bao đồng làm gì, ăn no rửng mỡ à?!

Chuẩn bị nói xin lỗi người ta, Khương Hựu cúi đầu gõ chữ. Lúc này không biết có cái gì đụng vào thân xe, phát ra tiếng "Bụp".

"Má!"

Khương Hựu giật bắn người, tay không cầm chắc, điện thoại rơi xuống gầm.

Chờ Khương Hựu mò được cầm lên, trên màn hình weixin xuất hiện một hàng chữ to đùng:

Đang chờ Tra Tra Tiêu nhận lời mời cuộc gọi video

Khương Hựu: "..."

Á á á á á, không biết lúc làm rơi đụng trúng cái nút gì, tự nhiên đi gọi điện cho Bùi Minh Tiêu là sao!!

Muốn chết đi cho xong, Khương Hựu vội vàng nhất nút tắt. Nhưng mà cuống cuồng nên bàn tay không nghe theo lời, nhấn mấy lần vẫn không trúng.

Ngừng lại hành động như mãnh hổ, chiến tích cuối cùng vẫn là không thành. Chừng năm giây sau, Khương Hựu tuyệt vọng nhìn màn hình thay đổi, gương mặt của người đàn ông xuất hiện.

"Chuyện gì?" Người đàn ông hỏi.

"Không, không có gì." Khương Hựu vội vàng giải thích, "Em nhấn nhầm, có thể cúp máy rồi, xin lỗi."

"Chờ đã." Xuyên qua cảnh tượng sau lưng đối phương, Bùi Minh Tiêu nhìn ra nam sinh đang ở bên ngoài nghĩa trang, "Không cần cúp, để gọi đi."

"Anh định làm gì?"

Hành động này rất khác thường, Khương Hựu nghi ngờ hỏi, "Anh đừng nghĩ nhiều, em không có sợ!"

Giọng nói đã run hết cả lên mà còn bảo không sợ, Bùi Minh Tiêu không nhịn được, cười khẽ một tiếng.

Nhưng mà hắn lười vạch trần lời nói dối "không đánh đã khai" của đối phương, đeo kính lên, dựa vào lưng ghế trong thư phòng, "Tôi biết cậu không sợ, tôi sợ."

Khương Hựu: "... Anh sợ? Sợ cái gì?"

"Trời tối." Bùi Minh Tiêu không tập trung nói, "Tôi sợ tôi cao quá, bị sói xám bắt đi."

"Cho nên để tôi nhìn cậu, ok?"

Người này còn biết dỗ con nít hơn hàng xóm của mình nữa.

Khương Hựu xoa xoa lỗ tai nóng ran, "...Oh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.