Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 49: Đủ chưa



Cắt rồi.

Cắt thành giấy vụn rồi.

Ném vào trong máy cắt giấy, cắt thành giấy vụn rồi.

Được thôi...

Khương Hựu lại đung đưa chân hai cái, mặc dù hắn có chút muốn mượn đề tài này tiếp tục phát huy, nhưng sau khi biết đơn xin ly hôn bị cắt thành giấy vụn... hắn còn vui hơn.

Đối với Khương Hựu bây giờ mà nói, so với ly hôn trở thành người lạ, hắn càng muốn nhìn thấy Bùi Minh Tiêu nhiều hơn một chút.

Trời má --- Ngay sau đó, Khương Hựu ý thức được một chuyện đáng sợ.

Không thấy đối phương nói gì, Bùi Minh Tiêu lên tiếng, "Ngày mai mấy giờ em về, anh kêu người đi đón. Hay muốn ở bên đó chơi thêm mấy ngày?"

Khương Hựu kêu lên, "Em, em không về được!"

Bùi Minh Tiêu: "Huh?"

Khương Hựu hận không thể bóp ch.ết mình của mấy tiếng trước đi gọi điện cho James, "Em nhận lời James tham gia một show thực tế của công ty ảnh rồi, tư liệu cũng đưa hết rồi, ngày mốt sẽ chính thức bấm máy!"

Lúc nói chuyện, nam sinh có vẻ chôn mặt vào gối, giọng bị ồm ồm nghe thấy sự ảo não rất rõ ràng.

Bùi Minh Tiêu dở khóc dở cười, "Vậy ý của em là?"

"Đã nhận lời người ta rồi không thể đổi ý được." Khương Hựu càng rầu rĩ hơn, "Em ở lại quay cho xong vậy, với lại chắc mấy bữa nữa là bị loại rồi."

Thân là người làm kinh doanh, Bùi Minh Tiêu cũng là người trọng chữ tín. Với lại hắn tôn trọng sự lựa chọn của Khương Hựu, Khương Hựu muốn ở lại, hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép gọi người về.

Hơn một tháng thôi, chắc hẳn là sẽ qua rất mau... đi.

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, nói sang chuyện khác, "Ăn cơm chưa?"

Khương Hựu lúc này mới cảm thấy bụng đói cồn cào khó chịu, "Vẫn chưa."

"Ra ngoài ăn gì đi."

Khương Hựu lười ra ngoài, nhưng đói quá không thể chờ nổi shipper mang đồ ăn tới, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ bò dậy.

Không lâu lắm, Bùi Minh Tiêu nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một tiếng chửi thề.

Hắn liền hỏi, "Có chuyện gì?"

Giọng nói của Khương Hựu vô cùng khiếp sợ nói, "Trời ơi, mì gói của khách sạn này tới 25 đồng lận!"

Bùi Minh Tiêu nói, "Đừng ăn mì gói, không có dinh dưỡng."

Cái chỗ quan trọng không phải là mì gói có dinh dưỡng hay không! Khương Hựu cảm giác mình sắp nứt ra rồi, "Bởi vì quay show nên em xin nghỉ làm, hai tháng kế tiếp chỉ có tiền lương cứng. Một tháng ba ngàn, mì gói 25 đồng quá mắc đó!"

Bùi Minh Tiêu định nói "dùng thẻ của anh" nhưng ngay sau đó nhớ ra, vì để biểu đạt quyết tâm "tay trắng ra đi", nam sinh đã bỏ lại cái thẻ phụ của hắn ở nhà rồi.

"Được." Bùi Minh Tiêu nói, "Anh biết rồi."

Thời gian không còn sớm, mặc dù mì gói mắc muốn chết, sau khi kết thúc cuộc gọi, Khương Hựu vẫn chịu đựng mở một ly mì ra.

Thật ra hắn có tích góp được mấy triệu, số tiền lãi trong sổ ngân hàng vô cùng khả quan, nhưng từ khi đi làm biết kiếm tiền cực khổ như thế nào, nhìn thấy cái giá cắt cổ này, phản ứng đầu tiên là tức giận.

"Thật là quá đáng..." Hắn hùng hùng hổ hổ giải quyết ly mì, hơn nữa để không lãng phí, hắn húp sạch nước mì, không chừa lại một giọt.

Thức ăn quả nhiên là thứ an ủi tốt nhất, ăn xong dạ dày không còn khó chịu nữa, đầu cũng không đau, ngoại trừ hơi mệt ra thì cả người như tỏa hào quang.

Bản thân không có chuyện gì làm, hắn liền suy nghĩ tới người khác, ngồi dựa vào đầu giường, mở cái app của hộp đựng thuốc lên.

Không hề ngạc nhiên, họ Bùi nào đó rất khó cho uống thuốc lại bỏ quên giờ nhắc nhở, căn bản không mở hộp thuốc ra, Khương Hựu nhấn nút rung.

App không phản ứng.

Khương Hựu lại nhấn thêm một lần.

App vẫn không có phản ứng.

... Được lắm, không có tôi ở bên cạnh, anh giả chết đúng không? Khương Hựu giơ ngón tay, nhấn cái nút giữ thật lâu, định làm cho hộp thuốc rung điên cuồng ---

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chuông, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm ném điện thoại qua một bên, xỏ giày đi ra ngoài cửa, "Ai đấy?"

"Ngài gọi phục vụ ạ."

Khương Hựu nghi ngờ, "Có phải tìm nhầm phòng không, tôi không có gọi phục ---"

Từ "vụ" còn chưa phát ra khỏi miệng, hắn đã bị hai chiếc xe đẩy để đầy đồ ăn cùng năm nhân viên phục vụ làm choáng váng.

"Xin chào Khương tiên sinh, đây là bữa ăn tối kiểu Pháp và rượu vang ngài đã đặt. Rượu đã ủ tốt rồi ạ, có thể thưởng thức bất kì lúc nào."

"Xin chào Khương tiên sinh, tôi là nhân viên spa của khách sạn, bây giờ tôi cần vào phòng tắm của ngài chuẩn bị chút đồ, chờ ngài ăn tối xong có thể vào tiến hành liệu pháp giảm stress."

"Xin chào Khương tiên sinh, xin đưa quần áo bẩn và giày của ngài cho tôi, chúng tôi sẽ giặt sạch sẽ và bảo dưỡng, đồ da hàng hiệu cũng được ạ."

"Đúng rồi Khương tiên sinh, phòng deluxe có view nhìn ra sông trên tầng chót đã chuẩn bị xong rồi. Ngài muốn ở đây hay lên tầng ạ?"

Khương Hựu: "..."

Quay show thôi mà, đâu cần làm lố vậy, Khương Hựu im lặng mắng hai câu, sau đó cong môi thu dọn đồ đạc, đưa một nhóm nhân viên lên tầng chót.

Đáng tiếc bạn học Trà Bưởi là một người có nguyên tắc, đứng trước cửa sổ thưởng thức phong cảnh một hồi, nếm thử chai rượu ngon, lần nữa mở weixin lên.

Trà Bưởi: Đừng tưởng là hối lộ em thì không cần uống thuốc 🔪🔪

Tra Tra Tiêu: Lúc nãy lái xe, giờ mới uống

Đấu trí so tài với Bùi Minh Tiêu lâu như vậy, Khương Hựu rất rõ đây chỉ là lời giải thích để kéo dài thời gian. Hắn cười lạnh, trong thời gian ngắn nghĩ ra cách đối phó.

Vậy mà một giây sau, trên app nhảy ra thông báo: Hộp thuốc đã mở, hôm nay lần thứ ba dùng thuốc đã hoàn thành.

... Ể, có tiến triển? Khương Hựu thật không dám tin: Tối nay sao anh uống lẹ vậy?

Bùi Minh Tiêu để ly nước xuống, liếc mắt nhìn màn hình, không trả lời ngay mà xoay người đi vào phòng tắm.

- -- Bởi vì có lời nhắc nhở, hắn thà là uống trước khi chờ tới lúc cái hộp thuốc rung lên như hồi trưa.

... jongwookislove.wordpress.com

"Má ơi, thì ra ở tầng chót có view đẹp dữ vậy! Ở trên này tâm trạng chắc tốt hơn ở mấy tầng dưới chứ?"

Buổi sáng nhận được tin nhắn đổi phòng của Khương Hựu, Trương Doanh lập tức đi lên tầng chót tìm hắn, đi một vòng trong căn phòng sang trọng, cuối cùng phát ra lời nói xúc động.

Khương Hựu mới thay quần áo xong, đang chải tóc trước gương, "Cũng được, mình thích chăn dày, chăn ở đây mỏng quá."

"Trùng hợp thế, mình cũng thích chăn dày, đắp chăn dày có cảm giác an toàn... Trời, không phải cậu nói ăn tối rồi sao, tại sao gọi nguyên bữa tiệc thế này?"

Tối hôm qua ăn uống rồi hưởng thụ spa xong, hắn liền đi ngủ, quên gọi phục vụ để dọn dẹp, trên dĩa còn lại một chút đồ ăn.

Khương Hựu mặt không đỏ tim không đập mạnh nói, "Nửa đêm đói nên bị tỉnh, gọi đồ ăn khuya."

"Không." Trương Doanh chép miệng, "Mình thấy không đúng."

Cọng tóc bị dựng không vuốt xuống được, Khương Hựu kệ luôn, tay tùy tiện xua hai cái, "Không đúng chỗ nào?"

"Một người không thể ăn nhiều như vậy, tối qua chẳng lẽ cậu... lén hẹn hò?"

Khương Hựu không nói nổi luôn.

Trí tưởng tượng của cô em này quá phong phú, đáng tiếc người hắn muốn hẹn hò đang ở xa ngàn dặm. Khương Hựu không thể làm gì khác hơn là thi triển tuyệt kỹ thay đổi cảm xúc, xấu hổ nói, "Doanh Doanh, đừng giỡn chứ, mình còn chưa có bạn trai đâu."

Cái gì, bạn trai?! Trái tim thiếu nữ của Trương Doanh vỡ vụn, tại sao anh đẹp trai lại đều thích anh đẹp trai vậy!

Cô mặc niệm thay bản thân chốc lát, dùng ống tay áo che miệng xin lỗi, "Xin lỗi nha, sau này mình không nói lung tung nữa."

Thật ra Khương Hựu không muốn lừa Trương Doanh, nhưng bây giờ mạng xã hội quá phát triển, lỡ như ngày nào đó bị lộ ra, ảnh hưởng đến Bùi Minh Tiêu sẽ không tốt.

Hắn thấy hơi có lỗi với cô, quyết định chờ lát nữa ăn cơm sẽ cho cô thêm trái trứng chiên.

Bởi vì xung quanh không có tiệm nào giống như tiệm bán đồ ăn sáng, cuối cùng hai người quyết định giải quyết bữa sáng trong khách sạn. Gọi món xong ngồi xuống, Trương Doanh bắt đầu nói về chương trình ngày hôm nay:

"Mười giờ sáng tổng đạo diễn sẽ làm buổi động viên ở trụ sở của Đông Tranh TV, cần tất cả nhân viên đến tham dự, mục đích để cho các vị khách tham gia quen biết lẫn nhau, tránh ngày mai bắt đầu quay không bị quá xa lạ."

"Sau khi cử hành xong thì ngôi sao có thể đi, người bình thường thì có thể đến trường quay để xem quá trình quay thế nào --- Mình thấy lịch trình của cậu trống trơn, chắc hẳn chưa từng tham gia show thực tế, vừa lúc có thể nhân dịp này học cách đứng thế nào, tìm ống kính làm sao, đỡ cho tới khi quay thật lại không được cảnh nào lên hình. Mặt cậu đẹp như thế, bị cắt hình là rất uổng phí, mình không cho phép sự tổn thất này xảy ra."

"Chờ hoàn thành xong hai cái này thì cũng đã tối, staff sẽ nói cho các cậu nghe những kiêng kỵ của minh tinh, tránh tới lúc quay chọc trúng ai làm trễ nãi tiến trình... Đại khái là vậy, thoải mái chứ hả?"

Thoải mái? Khương Hựu nhịn không được chép miệng, xem ra so với làm bán sỉ bán lẻ, làm nghề truyền thông càng khó hơn.

Bữa sáng của hai người mau chóng được đưa đến, Khương Hựu gọi sandwich với trà sữa, Trương Doanh thì gọi mì trứng với súp cá viên.

Phục vụ đặt chén dĩa lên giữa bàn, Khương Hựu theo bản năng chia ra hai phần, một phần cho mình, một phần đưa cho Trương Doanh.

Trương Doanh nhìn chén dĩa trước mặt mình, không nhịn được "Phụt" một tiếng, "Dữu tử, sao cậu xếp ngay vậy, cậu bị mắc chứng OCD hả?"

Khương Hựu giật mình, lúc này mới phát hiện mình xếp muỗng, nĩa, đũa thành một hàng ngay ngắn. Nhất là đôi đũa, đầu đối đầu đuôi đối đuôi, không lệch một chút nào.

"Ừ... có một chút, không nặng lắm." Khương Hựu chột dạ sờ lỗ tai.

Cũng nói cả hai sống với nhau một thời gian dài, dần dần sẽ bị nhiễm thói quen của đối phương, lúc trước không cảm thấy, bây giờ thì thấy đạo lý này cũng đúng.

... Nhưng mà mình không muốn trở thành người bị mắc chứng OCD!!!!

Tại Tra Tra Tiêu hết!!

Khương Hựu dùng sức hút ngụm trà sữa, nghĩ đến Bùi Minh Tiêu thì không nhịn được chụp một tấm hình, gửi cho đối phương: Bữa sáng của em

Bây giờ chắc cũng là thời gian đối phương ăn sáng, trả lời khá nhanh: Của anh cũng khá giống em

Khương Hựu ám chỉ: Khá giống là cái gì dạ(1)🤔

(1) Từ gốc là vịt, đọc là ya.

Tra Tra Tiêu: Không phải vịt, là toast

Khương Hựu: "..."

Trời má.

Khương Hựu giải thích: Em nói "vịt" không phải là động vật, ý là từ cảm thán thay "nha" đó. Ghi cái này thấy dễ thương hơn nên giờ mọi người đều xài

Tra Tra Tiêu: À, anh hiểu rồi, em đang nhõng nhẽo với anh

Khương Hựu: "..."

Trời má ơiiii, đàn ông chó này lại bắt nhầm trọng điểm nữa rồi!

Hắn không muốn tranh luận về chuyện mình có làm nũng hay không, bởi vì cãi tiếp thì người thua là hắn, hắn vội vàng nói sang chuyện khác, tiếp tục ám chỉ: Toast? Là cái loại bình thường hay ăn?

Lúc này Bùi Minh Tiêu hiểu ý, cũng gửi một tấm sang: Đây

Khương Hựu vừa uống trà sữa vừa xem ảnh, nhìn thấy bộ chén dĩa quen thuộc, thoáng chốc cảm thấy mình như đang ở nhà, đang ăn sáng cùng Bùi Minh Tiêu, sự buồn rầu chồng chất của tối hôm qua cuối cùng cũng tan bớt đi.

Chỉ là... Trong hình thiếu một thứ quan trọng.

Khương Hựu cắn cắn ống hút, do dự gõ chữ: Chỉ vậy thôi?

Tra Tra Tiêu: Em muốn thấy cái gì thì nói thẳng

Nếu tui nói thẳng được thì tui còn cần ám chỉ với anh chắc! Khương Hựu cầm nĩa hung hăng đâm vào sandwich, hình ảnh vô cùng tàn bạo nhưng chữ gõ ra rất bình tĩnh: Không có gì, em cho là còn có thêm món khác

Sau khi gửi đi, hắn liền ném điện thoại qua một bên không quan tâm tới, dù sao đang ngồi ăn cơm với người khác mà chơi điện thoại thì không lễ phép lắm.

Ăn được một nửa, có năm sáu người đi từ ngoài cửa vào, lúc đi ngang qua Trương Doanh thì chào hỏi cô.

Trong mấy người này hầu hết là người nước ngoài, chỉ có một gương mặt châu Á. Trương Doanh lễ phép chào lại, chờ bọn họ đi rồi mới nhỏ giọng giải thích, "Bọn họ cũng là nhà thiết kế tham gia show này."

Khương Hựu đã xem bản dự án trên máy bay, biết chương trình mời tổng cộng mười nhà thiết kế, giật mình, "Nhiều người nước ngoài vậy ư?"

"Cậu còn chưa gặp hết đâu." Trương Doanh nói, "Có tới bảy nhà thiết kế người nước ngoài, ba nhà thiết kế trong nước. Nhà tài trợ muốn làm show này thành một show thiết kế không bị rào cản của văn hóa, tự do sáng tạo, đến lúc đó nếu như có công ty nào ký với một nhà thiết kế nước ngoài, làm một show tiến cử nhân tài cũng rất tốt."

Có gì mà tốt, đối với một người ngoài ngành như Trương Doanh, cô không biết làm vậy sẽ càng thu hẹp nơi sinh tồn của các nhà thiết kế trong nước.

Nhưng mà Khương Hựu hiểu ý của Undo, dù sao bản thân Undo là đến từ Pháp, chắc chắn sẽ không để ý tới vòng sinh thái của Trung Quốc, cái này rất bình thường.

Mấy phút kế tiếp, Khương Hựu luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Hắn xoay đầu nhìn một vòng, không thấy ai cả.

Chờ Trương Doanh ăn xong, hắn lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, bất ngờ phát hiện trong khung chat với Bùi Minh Tiêu chưa kịp tắt xuất hiện thêm một tấm hình.

Trong hình rất đơn giản, một tách cà phê và một bàn tay. Bàn tay kia cầm quai, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, gân xanh ở cổ tay hơi nổi lên, nhìn thôi cũng thấy có mạnh rồi.

+

Tra Tra Tiêu: Đủ chưa

Khương Hựu lè lưỡi liế.m liế.m bờ môi khô: Xớ... Ai muốn thấy anh đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.