Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 449



“Tiếc là cậu không về sớm hơn một chút, hoặc là anh tớ về muộn một chút, tuần trước anh ấy mới quay lại cùng đội ngũ, ngày hôm kia đã trở lại biển.” Trình Quý Lịch có hơi tiếc nuối.

Nói đến chuyện này, Nguyễn Ngưng có hơi xấu hổ: “Không sao, lần sau có cơ hội sẽ gặp.”

“Cũng đúng.”

Bởi vì Trình Quý Lịch phải đi tuần tra nên hai người hẹn nhau buổi tối gặp lại rồi chia tay.

Thời gian còn sớm, Nguyễn Ngưng thong thả đi dạo quanh căn cứ, cảm nhận được sự yên tĩnh hiếm có sau thảm họa.

9 giờ, cô đi vào khu giao dịch.

Ngô Đại Vĩ đã ở trước quầy hàng hét lớn, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe, anh ta tăng cân hơn một chút, nhìn qua trông rất sung sức.

Thấy Nguyễn Ngưng, anh ta vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Em gái, cuối cùng cô cũng về rồi, tôi đợi cô đến để trả tiền lâu lắm rồi.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Xem ra kinh doanh rất tốt, còn gấp gáp muốn đưa tiền cho tôi.”

Ngô Đại Vĩ cười hì hì, lấy hai cái ghế ra, dẫn Nguyễn Ngưng đến một góc sáng sủa hơn.

“Ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Ngô Đại Vĩ nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô một tiếng, bây giờ cuộc sống của căn cứ yên ổn, vật tư khá đầy đủ.”

“Cô biết đấy, với tình hình này, vàng chắc chắn sẽ tăng giá.”

Nguyễn Ngưng bật cười: “Không sao, đã hợp tác lâu như vậy, tôi còn không tin anh sao?”

Ngô Đại Vĩ cười: “Vậy kế tiếp cô có dự định gì không, có theo đội nhặt ve chai chạy ra bên ngoài nữa không?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Chính anh cũng nói bây giờ vật tư trong căn cứ rất nhiều, ngược lại thứ chúng ta có thể tìm được lại có hạn.”

“Thời gian tới tôi sẽ ở lại căn cứ.”

Ngô Đại Vĩ vui vẻ: “Cô quyết định như vậy là đúng, bây giờ ở trong căn cứ có nhiều cơ hội hơn ở ngoài, làm gì cũng không chết đói, còn không cần phải mạo hiểm.”

Vừa nói anh ta vừa hạ giọng: “Cô biết không? Căn cứ dự định cải tạo khu buôn bán, xây dựng phố buôn bán, ông chủ chúng tôi đang tính mua hai cửa hàng.”

Nguyễn Ngưng nói đùa: “Người ta còn đang lo lắng chuyện nhà cửa, anh Chu đã bắt đầu muốn đầu tư rồi?”

Ngô Đại Vĩ cười hì hì: “Đâu có, mấy người thì sao, dù sao mấy người cũng đã buôn bán lâu như vậy? Có muốn đầu tư không?”

Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Mua cửa hàng cần gì, vàng hả?”

Ngô Đại Vĩ: “Hiện tại, chúng tôi vẫn đang tiếp nhận trao đổi vật chất, chi tiết cụ thể phải đợi phía trên thông báo.”

“Khi nào mới mở bán?”

Ngô Đại Vĩ: “Có lẽ phải đợi ba bốn tháng nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải tranh giành, không dễ mua đâu.”

Nguyễn Ngưng bật cười: “Tôi sẽ nói với ông chủ chúng tôi để ông ấy chú ý trước, với lại còn phải cảm ơn anh Ngô đã cung cấp tin này cho tôi.”

Ngô Đại Vĩ vội vàng xua tay: “Cái này sao tính là tin tức được, chẳng bao lâu nữa mấy cô sẽ biết thôi.”

Tiếp theo, hai người tiếp tục tám chuyện.

Buổi chiều, bọn họ kết toán hết sổ sách lần trước, Nguyễn Ngưng lại kiếm được một lượng vàng nhỏ, vui vẻ rời khỏi hang động.

Những ngày tiếp theo trôi qua tương đối yên bình.

Năm mới đang đến gần, chợ lại càng sôi động hơn, sau một thời gian dài vất vả như vậy, ai cũng mong muốn có một cái Tết náo nhiệt.

Nhà của Nguyễn Ngưng cũng thế.

Từ khi cô trở về, Nguyễn Thứ Phong đẩy nhanh tiến độ xây dựng căn nhà bùn nhỏ, một nhà ba người nhanh chóng dọn vào ở, Nguyễn Ngưng có một căn phòng nhỏ độc lập, mỗi ngày đều thoải mái ngủ trong chăn.

Nếu đã đợi ở Tân Hy Vọng thì cô không thể ở không mãi được.

Tình cờ căn cứ muốn tổ chức Gala Lễ hội mùa xuân, Nguyễn Ngưng đã đăng ký thành công và được nhận vào làm nhân viên hậu cần.

Gala Lễ hội mùa xuân này sẽ có sân khấu chính và được truyền hình trực tiếp.

Thiết bị phát sóng trực tiếp được mang đến từ con tàu Noah, ngoài ra còn có rất nhiều màn hình được mang về, đêm giao thừa sẽ đặt TV ở trường học, tòa nhà Chính phủ, ba nhà máy và những khu vực có điện ngoài trời để tất cả thành viên trong căn cứ đều có thể xem miễn phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.