Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 456



Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười.

Cô và Nguyễn Thứ Phong tự chọn mấy tờ vé số, Nguyễn Ngưng mua hai tờ cho giải nhất, gần 16 triệu.

Những tờ còn lại thì để ông chủ chọn đại.

Sau khi mua xong, ba người đến trung tâm thương mại dạo một hồi, hưởng ứng lời kêu gọi tiêu thật nhiều tiền.

Đêm đó Nguyễn Ngưng không về nhà, hôm sau là thứ ba.

Trước tiên cô sẽ đến công ty và nộp đơn xin nghỉ việc lên bộ phận nhân sự.

Ban đầu công ty của bọn họ quy định phải làm việc một tháng rồi mới được nghỉ việc, nhưng Nguyễn Ngưng là một người mới bước vào xã hội,không có tầm quan trọng cao nên chẳng bao lâu bộ phận nhân sự đã hoàn thành các thủ tục cho cô.

Hôm nay cô vẫn về nhà cha mẹ như trước, bởi vì tối nay sẽ có kết quả xổ số.

Cơm nước và đi dạo xong xuôi, một nhà ba người ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào kết quả xổ số.

Châu Tố Lan còn hơi căng thẳng: “Đầu tư 200 tệ, không biết có thể lấy về bao nhiêu tiền, dù sao cũng đừng có ném tiền qua cửa sổ.”

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Mẹ, mẹ không tin cha thì thôi, mẹ còn không tin con sao?”

Châu Tố Lan suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng đúng, nếu thật sự giá trị may mắn của con vẫn chưa bị thu hồi thì ít nhất cũng có thể kiếm được 1000 tệ.”

Nguyễn Ngưng nhướng mày.

Đúng 8 giờ, quả bóng hai màu bắt đầu lăn.

Vé số nằm trên tay Nguyễn Thứ Phong, mỗi lần quay được một số, ông ấy sẽ đọc ra khỏi miệng: “10.”

“24.”

Cho đến con số áp chót, những tờ vé số trên tay ông ấy đều có những con số tương ứng.

Càng ngày Nguyễn Thứ Phong càng hưng phấn, Châu Tố Lan cũng đi qua xem náo nhiệt.

“Số tiếp theo là 30, nếu lại đúng, ít nhất chúng ta có thể trúng được 600 ngàn tệ!” Nguyễn Thứ Phong phán đoán.

Hai mắt Châu Tố Lan lấp lánh: “Thật hay giả, cái này đến 600 ngàn tệ?”

“Thật!” Nguyễn Thứ Phong hưng phấn nói: Bình thường mỗi lần đặt cược giải nhì là khoảng 200 nghìn tệ, chúng ta cược ba lần đều giống số ở phía trước, cho nên là 600 ngàn.”

Nguyễn Ngưng sửng sốt.

Không đúng, cô chỉ chọn đúng hai số, còn lại là máy chọn, sao có thể trúng ba lần?

Không lẽ giải nhì được chọn một cách tình cờ?

Nguyễn Ngưng vốn đang vui vẻ ở gần đó, cô lập tức chạy đến chỗ cha mẹ và nhìn tờ vé số trong tay Nguyễn Thứ Phong.

Trên TV, số thứ hai tính đếm ngược từ dưới lên đã xuất hiện, là 26.

Nguyễn Tứ Phong vỗ mạnh lên đùi: “Trúng rồi.”

Châu Tố Lan giật tờ vé số trong tay ông ấy, vẻ mặt rạng rỡ vui mừng: “Thực sự trúng rồi!”

Nguyễn Ngưng cũng không ngờ tới, vốn dĩ cô muốn thử một lần, nhưng không ngờ giá trị may mắn thật sự không bị thu hồi!

Hạnh phúc quá!

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt cô, cùng lúc bên kia con số cuối cùng trên TV hiện ra.

Hai mắt Nguyễn Thứ Phong chấn động: “Trúng rồi! Hai cược!”

Những con số trúng thưởng bắt đầu được công bố trên TV, cũng như số tiền thắng của mỗi lần đặt cược.

Tóm lại, Nguyễn Ngưng đoạt được hai giải nhất và một giải nhì.

“Đây là loại may mắn gì vậy?” Nguyễn Thứ Phong vui mừng ra mặt: “Đời này con gái cha không cần phải lo lắng nữa, cho dù bây giờ cha có chết thì cũng có thể mỉm cười nơi suối vàng.”

Châu Tố Lan tát ông ấy một cái: “Ông nói bậy bạ cái gì đó?”

Nguyễn Thứ Phong vội vàng nói: “Là tôi nói bậy, tôi nói bậy, tôi còn muốn cùng hai mẹ con bà đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Nguyễn Ngưng nở nụ cười rạng rỡ.

Nguyễn Thứ Phong lại hỏi: “Chúng ta có nên đi nhận giải thưởng này không? Khi nào chúng ta mới đi nhận nó?”

Châu Tố Lan nói: “Đương nhiên là phải nhận rồi, tại sao chúng ta lại không đi nhận giải?”

“Chờ thêm vài ngày nữa đi, trước tiên con sẽ giúp cha ngụy trang, sau đó cha sẽ đại diện cả nhà chúng ta đi nhận thưởng!”

Không thể để lộ tiền tài ra ngoài, bây giờ người ta thường ngụy trang sau khi thắng được giải thưởng lớn, nếu không bị báo đưa tin sẽ rước lấy không ít phiền phức.

Chờ đợi hơn nửa tháng, Nguyễn Thứ Phong mặc một cái váy búp bê đến nhận giải và quyên góp hai triệu tệ ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.