Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 457



Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, quyên góp tổng cộng 100 triệu cho một số tổ chức từ thiện dành cho trẻ em.

Kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới đã chính thức bắt đầu, gia đình bọn họ đã bàn bạc xong, sẽ đi thăm những địa điểm tuyệt vời ở trong nước trước khi ra nước ngoài, sau đó tùy tình hình sẽ từ từ mở rộng ra nước ngoài.

Vì dù sao cũng phải đi du lịch dài ngày nên Nguyễn Ngưng đã mua một chiếc RV nhỏ.

Chiếc RV này nhìn bề ngoài không quá bắt mắt, chủ yếu dùng để nghỉ ngơi trong chuyến đi, tất nhiên đêm ngủ cũng thoải mái như ở khách sạn năm sao.

Bờ biển, sa mạc, rừng, núi phủ tuyết, đồng cỏ.

Bất cứ nơi nào cô đến, Nguyễn Ngưng đều nếm thử những món ngon địa phương và check-in và chụp ảnh.

Dù sao thì họ cũng không cần phải vội vã, chuyến đi diễn ra chậm rãi nên sẽ không cảm thấy mệt.

Nếu bọn họ gặp được nơi mình thích thì có thể ở lại đó.

Sau khi đi dạo khắp đất nước, đúng lúc là mùa ngắm cực quang, nên Nguyễn Ngưng và cha mẹ cô đã đến khách sạn Băng Tuyết nổi tiếng.

Khách sạn này rất độc đáo, tất cả đều là lều tuyết thấp tầng, giao thông thuận tiện và có thể đến thẳng bằng các chuyến bay dân dụng.

Bọn họ cũng có thể lướt Internet trong lều tuyết.

Ở trong khách sạn bảy ngày, đêm nay cuối cùng họ cũng nhìn thấy cực quang xanh.

Thành thật mà nói, màu sắc không hoành tráng, lộng lẫy như những gì Nguyễn Ngưng nhìn thấy trong cái đêm Siêu bão Mặt Trời ấy, nhưng trông cũng khá yên tĩnh và đẹp mắt.

Nguyễn Ngưng nhắm mắt lại, cầu nguyện: “Hy vọng mọi trẻ em ở thế giới này đều khỏe mạnh, vui vẻ, người già cũng vui vẻ khỏe mạnh, còn người lớn… Ừm, người lớn hàng năm đều được tăng lương, không cần nghỉ việc, kỳ nghỉ hàng năm sẽ rất dài.”

“Còn nữa, người lớn cũng phải vui vẻ.”

“Cho dù bạn ở đâu trên thế giới, tôi cũng hy vọng bạn có thể hạnh phúc.”

Mở mắt ra, Nguyễn Ngưng chợt phát hiện có hai người đang đứng cách đó không xa.

Một trai một gái, vóc người đều rất cao.

Không ngờ cô gái ấy lại nói tiếng Trung: “Anh, anh nhìn bên kia đi, hình như là ba người đồng hương, anh có muốn qua đó làm quen không?”

Nguyễn Ngưng sửng sốt, chớp mắt.

Sau đó, cô mỉm cười.

Trình Quý Lịch sợ Nguyễn Ngưng đi không xa nên không lập tức giao đồ vật cho sở chỉ huy.

Đến tối, cô ấy mới đi tìm Tôn Vĩnh Siêu và giải thích tình hình cho anh ta.

Khi nghe tới cái gì mà người ngoài hành tinh, Tôn Vĩnh Siêu lo lắng hỏi Trình Quý Lịch: “Gần đây tình trạng thân thể của cô thế nào?”

Thiếu chút nữa Trình Quý Lịch đã trợn trắng mắt: “Những điều tôi nói đều là sự thật, nếu anh không tin thì có thể theo tôi đến sơn động nhìn thử.”

Tôn Vĩnh Siêu vẫn nghi ngờ: “Cô đang đùa với tôi đúng không? Nguyễn Ngưng là người ngoài hành tinh, còn tặng cho chúng ta một phần vật tư?”

Trình Quý Lịch: “...”

Cuối cùng, Tôn Vĩnh Siêu vẫn lựa chọn đi xem thử cùng Trình Quý Lịch, sau khi nhìn thấy một lượng lớn vật tư ở trong sơn động, anh ta sửng sốt một lúc lâu, hưng phấn nhìn Trình Quý Lịch: “Vậy tấm bản đồ kia đâu? Chúng ta sẽ đến đó ngay lập tức!”

Nói thật, mặc dù trong sơn động có rất nhiều vật tư nhưng những thứ này chỉ đủ để căn cứ Tân Hy Vọng dùng trong mấy ngày, quan trọng là đồ ở bên trong rất đa dạng, có rất nhiều thứ mà đã lâu chưa được nhìn thấy.

Để lại vài người ở sơn động phụ trách trông coi và khuân vác vật tư, sau đó Tôn Vĩnh Siêu để Trình Quý Lịch nhanh chóng dẫn đường.

Nhóm này có khoảng mười người, dựa theo địa chỉ Nguyễn Ngưng đánh dấu, sáng hôm sau họ đã tìm được thung lũng kia.

Không có tiếng chim hót và hoa thơm, khắp nơi chỉ có núi rừng.

Ngoài ra còn có gà, vịt lớn, ngỗng và lợn béo.

Tôn Vĩnh Siêu có cảm giác trái tim mình không khỏe: “Nhiều động vật như vậy, chúng ta có thể triển khai công tác bảo vệ rồi!”

Sau thiên tai, họ cũng ra sức tìm mọi cách để dành hạt giống cho vật nuôi, nhưng lúc đó đến cả con người còn sống nổi, làm sao họ có thể chăm sóc những con gà, vịt này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.