Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 10: Phần III - Tội Lỗi Không Chứng Cứ



Dịch giả: Hương Ly

◄○►◄○►◄○►

Chương 10

Đêm nay phải làm thêm đến tận 9 giờ tối, Quách Vũ mới tan ca.

Cậu kéo lê tấm thân mệt mỏi rã rời lên xe bus, ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến bến, đi về phía trước là một loạt các quán hàng ăn đêm.

Lúc này đây, tên tóc vàng hôm qua và mấy thằng thanh niên lưu manh đang ngồi xung quanh một bàn ăn ngoài trời, chúng đang ăn thịt nướng và uống bia.

Quách Vũ nhìn thấy bọn chúng, bèn ngoảnh mặt về hướng khác và bước đi, cậu không muốn động chạm gì đến nhóm người này. Hôm qua bị gõ mạnh một cái vào gáy, đến giờ cậu vẫn ghi nhớ, nói thật, lúc đó cậu rất sợ hãi, chỉ sợ hai tên lưu manh đó dần cho một trận.

Mấy tên lưu manh hôm nay không buồn chú ý đến cậu, bởi vì tầm nhìn của tên tóc vàng đã bị thu hút bởi một cô gái xinh đẹp đang đi qua. Cô gái đó mặc một chiếc váy đen cực ngắn, đùi thon dài, trên người mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, kiểu nhân viên công sở, xem ra chắc là nhân viên kinh doanh của một công ty.

Dưới sự kích thích của men rượu, tóc vàng không buồn để tâm đến việc bên cạnh cô gái vẫn có một chàng trai có vẻ như là bạn trai của cô, cứ thế bỗ bã nói cười với lũ bạn: “Ngon thật đấy, mông vừa tròn vừa to, chạm vào chắc là thích lắm đây!” Lũ bạn bật cười ha ha, thổi còi huýt sáo với cô gái lạ đó.

Cô gái bực bội trợn trừng mắt nhìn bọn chúng, buông một câu: “Đồ thần kinh!”

“Ha ha, đanh đá gớm nhỉ, tao thích rồi đây.”

Bọn lưu manh hét lớn.

Cậu bạn trai đi bên cạnh nói với cô gái: “Đi thôi, mặc kệ lũ ngốc này.”

Lúc hai người vừa định đi, nào ngờ lời của người bạn trai này hơi vang một chút, lọt vào tai đám lưu manh. Tên tóc vàng lập tức đứng dậy, hét lên: “Con mẹ mày, mày chửi ai là đồ ngốc đấy?”

Bạn trai của cô gái không muốn gây chuyện, thấy đối phương vừa đông người, lại vừa hùng hổ, đã rất hoảng sợ, nhưng đang ở nơi công cộng, lại trước mặt bạn gái, không muốn bị mất mặt, hạ giọng nói: “Tôi có nói anh đâu.”

“Vậy thì trong miệng mẹ mày lẩm bẩm gì thế?” Tóc vàng lao đến trước mặt anh ta, chỉ thẳng vào mũi anh ta chất vấn.

Cô gái vội vàng kéo người bạn trai, hừ giọng, quay đầu bước đi thật nhanh.

“Có gan thì đừng có mà kéo!” Tên tóc vàng thấy đối phương sợ hãi, nói bằng khẩu khí của kẻ thắng lợi, tiện đà vỗ vào gáy người con trai đó. Cậu con trai liền quay người lại, nói: “Mày làm gì thế?”

Tóc vàng không ngờ đối phương dám quay lại, đi lên mấy bước, tiếp tục chỉ vào người con trai đó, nói: “Thằng ôn này, mày thử nói thêm một câu xem nào?

Mẹ mày chứ, thử nói thêm một câu xem nào?”

Đồng bọn của tên tóc vàng cũng lần lượt đi đến, vây xung quanh bọn họ.

Mọi người xung quanh thấy vụ xích mích cũng xúm đến, lên tiếng khuyên nhủ:

“Thôi bỏ đi, không có gì, việc lớn hóa thành việc nhỏ, việc nhỏ hóa thành không có, hai bên đều bớt giận đi một chút.”

Cậu thanh niên phải đối diện với năm, sáu thằng dáng vẻ lưu manh, cũng cảm thấy sợ hãi, không biết làm thế nào, cô bạn gái cũng rất sợ, vội kéo cậu bạn trai: “Bỏ đi, mau đi thôi.”

Cậu thanh niên hừ một tiếng, quay người bước đi, nào ngờ tên tóc vàng đột nhiên giơ chân lên đạp đúng vào phần eo của cậu: “Thằng ôn, mày hừ với ai đấy?” Đồng bọn thấy đối phương sợ hãi, vốn định chuẩn bị quay về bàn nhậu tiếp, nào ngờ tóc vàng lại không biết kiềm chế như vậy, đối phương đã chuẩn bị đi rồi, lại còn bồi thêm một cú đá, sợ xảy ra chuyện, dù sao từ trước tới nay trị an phía tây của thành phố Hàng đều quản trị rất nghiêm ngặt, bèn vội vàng chạy đến kéo gã lại, cũng khuyên nhủ thôi bỏ đi, tiếp tục uống.

Cô gái sợ hãi bật khóc, cậu bạn trai lồm cồm bò dậy, cũng không dám nói gì, cúi đầu bước nhanh ra khỏi đó cùng với bạn gái.

Quách Vũ đứng xem gần đó thở dài, loại lưu manh này đúng là rác rưởi của xã hội, nhưng bản thân cậu cũng chẳng làm gì được cả, chỉ có thể tự dặn dò mình mấy câu, lần sau gặp mấy tên này càng phải thận trọng hơn, nhất định không được gây chuyện với bọn chúng. Nhỡ may làm cho loại người này tức giận, chúng sẽ dần cho cậu một trận, cho dù đồn công an có bắt gã, cũng chỉ có thể xử phạt theo quản lí trị an, nhốt một hai ngày là xong, sau khi ra ngoài sẽ tìm cậu để tính sổ.

Lúc này đây, đột nhiên có một người bước đến bên cạnh cậu, hỏi một câu:

“Mấy đứa này từ trước đến nay đều xấu xa như vậy sao?”

Quách Vũ quay sang nhìn, là ông chú trung tuổi nhận nuôi con chó nhỏ trong quán mì ngày hôm qua, cậu gật đầu, trong giọng nói có vài phần bất lực: “Ở khu vực này, bọn chúng cũng được coi là nổi tiếng rồi. Cái người đó,” cậu chỉ vào tên tóc vàng, “Hình như tên là Tiểu Thái Bảo, được coi là kẻ cầm đầu bọn chúng, thường xuyên như vậy.”

“Ồ”, Lạc Vấn gật đầu, mỉm cười với cậu ta rồi quay người bước đi.

“Phải rồi, chú ơi, con chó hôm qua chú đem về thế nào rồi ạ?”

Lạc Vấn quay lại, nói: “Tôi xem xét rồi, có vẻ như đều là những vết thương ngoài da, chắc là mấy hôm nữa sẽ bình phục thôi. Nhưng tôi nghĩ chắc là nó bị làm cho sợ hãi quá, đến giờ vẫn chỉ nằm im trong ổ, vốn không chịu cử động, mua cho nó một miếng thịt bò, hình như nó cũng không thích ăn, nước cũng không uống, ừm... thực sự cũng hơi phiền toái.”

Lạc Vấn khẽ cười.

“Trước đây chú đã từng nuôi chó chưa?”

“Trước đây à?” Lạc Vấn nhớ đến con chó tám năm trước, nhưng lúc đó khoảng thời gian tiếp xúc giữa ông và con chó đó rất ngắn ngủi, ông gật đầu:

“Nuôi mấy tháng, sau đó nó đi lạc mất rồi.”

Quách Vũ nói: “Chú nói con chó không ăn không uống, cháu cho là đi đến môi trường xa lạ nên nó sợ hãi. Trước đây, những con chó cháu nuôi đều như vậy, mấy hôm đầu về nhà mới đều rất rụt rè, sợ hãi. Ba, bốn hôm sau, khi con chó quen rồi thì sẽ lại ăn uống, huống hồ con chó của chú giống như là chó ta tạp chủng, sau này nó sẽ ăn rất nhiều đấy.”

“Ha ha, thế à, tôi ít kinh nghiệm nuôi chó, sau này có gì sẽ nhờ cậu chỉ giáo.”

“Cháu cũng rất thích chó, chỉ có điều, sống ở đây thì không tiện nuôi. Ít hôm nữa, đợi nó lành vết thương, chú hãy dắt nó ra ngoài chơi nhé. Cháu sẽ dạy nó biết đứng hai chân, biết ngồi xuống, biết tha đồ, sau khi huấn luyện xong thì sẽ rất thú vị.”

Lạc Vấn ở thành phố Hàng ba năm, ngoài những người trong đơn vị, rất ít tiếp xúc với người khác, cũng không có nhiều bạn bè, nghe Quách Vũ nói như vậy, ông cảm thấy rất ấm áp, bèn mỉm cười với cậu: “Được, nếu như thực sự được như vậy, thì cảm ơn cậu quá.” Sau đó Lạc Vấn quay người bước đi, ánh mắt quét qua tên tóc vàng đó một cái mặt lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.