Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 2



Dịch giả: Hương Ly

Bác sĩ pháp y Trần chỉ xuống mặt đất phía bên tay phải nạn nhân. Triệu Thiết Dân nhìn theo hướng chỉ, nói vẻ ngạc nhiên: “Dưới đất có chữ, là hung thủ viết sao?”

Bác sĩ Trần lắc đầu: “Có vẻ như là nạn nhân trước khi chết gắng gượng viết ra, khi tôi lật bàn tay phải của nạn nhân ra, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một viên đá nhỏ và phát hiện ra mấy chữ ở trên đất.”

Triệu Thiết Dân chau mày, chăm chú nhìn một hồi, chậm rãi nói: “Mộc... Thổ... Dã, mang ý nghĩa gì?”

Bác sĩ Trần nói: “Không phải là Mộc Thổ Dã, tất cả là ba chữ, khi viết ba chữ này bị đè chồng lên nhau. Tôi đoán tình hình lúc đó là hung thủ dùng sợi dây thít chặt cổ nạn nhân, nạn nhân ra sức giãy giụa, cuối cùng tự nhận ra không thể nào thoát được, bèn tiện tay nắm lấy một viên đá, dựa vào cảm giác lưu lại ba chữ cuối cùng này. Ba chữ này có lẽ là “Người bản địa”.”

“Người bản địa?” Triệu Thiết Dân lại nhìn một hồi, rồi gật đầu, “Đúng vậy, là ba chữ “Người bản địa” bị đè chồng lên nhau. Nếu đã là do nạn nhân viết để lại, vậy thì chắc là muốn ám chỉ hung thủ chính là người thành phố Hàng?”

Bác sĩ Trần nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Qua chứng minh nhân dân tìm thấy được trên người nạn nhân, nạn nhân tên Tôn Hồng Vận, là người Sơn Đông, cụ thể như thế nào vẫn còn đợi điều tra thêm. Nạn nhân không phải là người ở đây vậy thì ba chữ “Người bản địa” rõ ràng là chỉ thân phận của hung thủ rồi.”

Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát rồi nói: “So với manh mối bốn lần trước, lần này nếu như có thể xác định được hung thủ là người bản địa, vậy thì phạm vi điều tra có thể co nhỏ lại, cũng có thể rút gọn lại đáng kể.”

Thành phố Hàng là thành phố lớn của tỉnh, lượng người ngoại tỉnh đến rất đông, nếu như có thể xác định chắc chắn hung thủ chính là người bản địa, vậy thì phạm vi điều tra có thể giảm được một nửa.

Bác sĩ pháp y Trân nói: “Ngoài ra, tôi cho rằng manh mối cũng để lộ ra hung thủ rất có thể có quen biết với nạn nhân.”

Triệu Thiết Dân lắc đầu, nói: “Cũng chưa chắc, qua kết quả điều tra bốn vụ án trước, khả năng hung thủ và nạn nhân là người quen gần như không tồn tại.

Nạn nhân để lại ba chữ “Người bản địa” này, có hai loại khả năng, một là nạn nhân đúng là có quen biết với hung thủ nhưng mối quan hệ rất sơ sài, còn không biết được tên của nhau, chỉ biết rằng đối phương chính là người bản địa, nếu không, anh ta có thể viết luôn ra tên của đối phương, chứ không viết là “Người bản địa”. Hai là nạn nhân và hung thủ viết là “Người bản địa”. Hai là nạn nhân và hung thủ không hề quen biết, hung thủ trong quá trình giết người nói ra giọng địa phương của người thành phố Hàng, cho nên nạn nhân mới biết rằng hắn là người bản địa.”

Bác sĩ pháp y Trần nói tiếp: “Ngoài chi tiết nạn nhân để lại chữ viết, còn có một điểm khác với bốn vụ án trước, vị trí mà hiện giờ nạn nhân đang nằm không phải là nơi hung thủ ra tay đầu tiên.”

Trong ánh mắt Triệu Thiết Dân lộ ra sự hưng phấn, nói: “Ý anh muốn nói, hung thủ sau khi giết người mới di chuyển xác đến đây à?”

Nếu như sau khi giết người mà di chuyển xác, cả hai quá trình phạm tội bao gồm giết người và di chuyển thi thể, vậy thì manh mối khi điều tra sẽ có được nhiều hơn rất nhiều so với việc chỉ đơn thuần giết ngay tại chỗ, vụ án đương nhiên cũng dễ phá được hơn.

Bác sĩ pháp y lắc đầu, nói: “Nạn nhân bị giết chính tại vị trí này, điều này thì không thể nhầm lẫn được, bởi vì trước khi nạn nhân chuẩn bị chết đã viết chữ ở đây mà. Theo như tình hình hiện trường, tôi đại khái có thể mô tả lại sự việc xảy ra đêm qua. Đêm qua, vào khoảng thời gian từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, nạn nhân đi trên đường cái phía ngoài, khi đi đến bên cạnh khu vực cây xanh, anh ta bắt đầu đi tiểu, đúng lúc này, hung thủ đột nhiên từ phía sau dùng dây nhảy thể thao thít chặt cổ nạn nhân, kéo anh ta vào đây, mới thít cổ anh ta cho đến chết.

Bên cạnh khu vực cây xanh phía trước phát hiện ra nước tiểu còn sót lại, có phải là nước tiểu của nạn nhân hay không, khi trở về kiểm tra một chút là biết được ngay thôi. Khóa quần của nạn nhân vẫn đang ở vị trí mở, chứng tỏ anh ta vẫn còn chưa kéo lên hết, đã bị tấn công. Nhưng ở đây vẫn còn có một vấn đề, hung thủ lôi nạn nhân từ khu vực cây xanh đến đây, phải đi xuyên qua cả khu vực cây xanh và cỏ, ước chừng hơn mười mét, dấu vết kéo lê ở trên cỏ nhìn rất rõ, nhưng kì lạ thay, trên cỏ chỉ có dấu chân của nạn nhân, thật không ngờ không tìm được dấu chân của hung thủ.”

“Gì cơ?” Triệu Thiết Dân trợn tròn mắt kêu lên, “Anh không đùa đấy chứ?

Hung thủ kéo nạn nhân qua bãi cỏ, thật không ngờ lại không có dấu chân của hắn?”

Bác sĩ pháp y Trần khẽ gật đầu vẻ bất lực: “Tôi cũng lấy làm lạ, nhưng tìm đi tìm lại, chỉ thấy dấu chân của nạn nhân giãy giụa suốt trong cả quá trình bị kéo lê, không tìm được lấy nửa dấu chân của hung thủ.”

Triệu Thiết Dân hít thở sâu, hung thủ kéo lê nạn nhân hàng chục mét, thật không ngờ không để lại dấu chân, lẽ nào hung thủ lại có thể đi mà không chạm đất? Lẽ nào hắn biết bay?

Ông cảm thấy cả cơ thể vô cùng khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.