Trong Sở Công an thành phố, việc điều tra chuỗi vụ án mạng vẫn đang gấp rút tiến hành.
Bác sĩ pháp y Trần cầm một tập tài liệu bước vào văn phòng Triệu Thiết Dân, nói: “Anh cả, đã có kết quả của mô phỏng lực học của trường rồi, người để lại dấu chân trên cỏ có cân nặng từ 60 - 75 ki-lô-gam, thế nhưng cân nặng của nạn nhân Tôn Hồng Vận lại tầm 85 ki-lô-gam, cho nên dấu chân đó là của hung thủ, chứ không phải do Tôn Hồng Vận để lại lúc giãy giụa. Ngoài ra nhà trường cũng nói dấu vết của dấu chân đó trông giống như là của người kéo lê chứ không phải là của người bị kéo lê lưu lại trong lúc giãy giụa. Điều này chứng tỏ rằng hung thủ đã đi giày của Tôn Hồng Vận, sau khi kéo nạn nhân đến giữa khoảng đất xi măng, rồi lại đi giày lại cho nạn nhân, đương nhiên suốt cả quãng đường hắn kéo lê Tôn Hồng Vận, lúc bước đi vết chân cố gắng mô phỏng tình trạng giãy giụa khi bị kéo lê. Hắn đã mô phỏng chuẩn xác như vậy, xem ra hung thủ khá chuyên nghiệp, không chỉ ở trình độ giết người, còn cả xử lí hiện trường.”
Triệu Thiết Dân cầm bản báo cáo, khẽ chau mày, kết quả này không thể ngờ lại bị Nghiêm Lương nói trúng phóc. Khi vụ án vừa mới xảy ra, Nghiêm Lương chỉ dựa vào một đặc điểm, một dấu vết kéo lê không có dấu chân hung thủ, Nghiêm Lương quả nhiên vẫn là Nghiêm Lương của năm nào. Nhưng nếu đã như vậy, vậy thì điều phán đoán tiếp theo của Nghiêm Lương cũng được thành lập. Tôn Hồng Vận không phải là đến mãi sau khi bị kéo lê đến bãi xi măng mới bị giết hại, mà là ngay từ ban đầu hung thủ đã giết chết anh ta rồi, sau đó mới kéo thi thể của anh ta vào giữa bãi xi măng. Nếu không, nếu như lúc đó Tôn Hồng Vận vẫn còn sống, vậy thì trong dấu vết kéo lê, ngoài dấu chân hung thủ mô phỏng, cũng sẽ có dấu chân trân giãy giụa của Tôn Hồng Vận. Nhưng sự thực là không có.
Nhưng hung thủ vì sao phải làm như vậy?
Anh nghĩ một lát, nói: “Vậy thì đặc trưng thể hình của hung thủ cũng đã có rồi phải không?”
Bác sĩ pháp y Trần ủ dột lắc đầu: “Vết chân lưu lại quá tản mạn, hơn nữa là hung thủ để lại trong quá trình kéo lê một người to mập. Phía nhà trường nói hung thủ khi đi qua khu vực cây xanh, bước chân mô phỏng theo bộ dạng người bị kéo lê giãy giụa, và phần đất ở khu vực cây xanh, hàm lượng nước mỗi ngày không giống nhau dẫn đến trạng thái lực nén cũng không giống nhau. Bởi vì không trực tiếp làm thí nghiệm vào đúng ngày xảy ra vụ án, cho nên chỉ có thể đưa ra phỏng đoán hung thủ có chiều cao không từ 1,7 mét - 1,8 mét, cân nặng ở trong khoảng 60 - 75 ki-lô-gam, kết quả này thực sự quá mơ hồ.”
Triệu Thiết Dân lấy tay đỡ trán, kết quả này quả thực là không đem lại tác dụng bao nhiêu cả, chiều cao và cân nặng của phần lớn mọi người đều ở trong quãng này, kết quả này chỉ là loại bỏ khả năng hung thủ là một người quá thấp hoặc quá cao.
Bác sĩ Trần lại nói: “Nhưng vẫn còn một thông tin này hình như không phù hợp với manh mối mà chúng ta đã biết.”
Triệu Thiết Dân nghiêm túc hỏi: “Là gì vậy?”
“Trong những cuộc điều tra lúc trước, chúng ta luôn cho rằng hung thủ là người thuận tay trái, thông thường những người thuận tay trái thì sức mạnh của chân trái cũng lớn hơn chân phải, nhưng qua dấu chân tại hiện trường thì thấy lực của chân phải lại sâu hơn một chút.”
Triệu Thiết Dân nhìn bác sĩ Trần hết sức chăm chú: “Điều đó mang ý nghĩa gì?”
“Hung thủ có thể không phải là người thuận tay trái, trong lúc hắn phạm tội, cố tình thể hiện lực của tay trái mạnh hơn tay phải, để ngụy tạo mình là một người thuận tay trái.”
Triệu Thiết Dân hỏi vẻ khó tin: “Cần thiết phải làm như vậy sao?”
Bác sĩ pháp y Trần chau mày: “Đây chỉ là sự suy đoán của tôi, ở trong những trường hợp thông thường thì không cần thiết, bởi vì phần lớn mọi người thuận tay phải, trong các trường hợp phạm tội trong và ngoài nước thì có không ít người thuận tay trái, nên cố ý ngụy tạo hiện trường trở thành kẻ tội phạm thuận tay phải, như vậy có thể tăng thêm sự điều tra của cảnh sát, đồng thời giúp mình thoát khỏi hiềm nghi. Nhưng khi bản thân vốn là một người thuận tay phải, chưa từng thấy kẻ tội phạm nào cố ý ngụy trang trở thành người thuận tay trái.”
Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát, nói: “Phán đoán này của anh có đáng tin không?”
Bác sĩ Trần lắc đầu luôn: “Không đáng tin, đây không được coi là phán đoán, chỉ có thể coi là sự phỏng đoán của cá nhân tôi, người thuận tay trái cũng chưa chắc sức lực của chân trái mạnh hơn chân phải. Giống như là hầu hết mọi người thuận tay phải, nhưng cũng vẫn có người chân trái khỏe mạnh hơn chân phải.”
Triệu Thiết Dân thở dài, nói tới nói lui thì tất cả mọi loại khả năng đều có thể xảy ra, cũng chỉ là nói cho có chuyện, cũng chẳng đem lại được kết quả gì cả.
Ông nghĩ giây lát, rồi nói: “Trong dấu vết kéo lê, chỉ lưu lại dấu chân của một người, hiện tại đã chứng thực dấu chân đó chính là của hung thủ, chứ không phải là của nạn nhân Tôn Hồng Vận. Vậy cũng có nghĩa là Tôn Hồng Vận trong khi đi tiểu ở khu vực cây xanh đã bị tấn công, ngay lúc đó anh ta đã bị hung thủ giết hại, nếu không, trong quá trình kéo lê chắc chắn sẽ để lại dấu chân trần của anh ta giãy giụa. Chứ không phải là anh ta sau khi bị kéo lê đến khoảng xi măng mới bị giết hại. Kết luận này không có vấn đề gì chứ?”
“Không có vấn đề gì.”
“Vậy thì còn một điểm nữa, đó là chữ viết ở trên nền xi măng, vốn không phải là của Tôn Hồng Vận để lại, mà là của hung thủ. Hung thủ viết chữ ở trên nền xi măng rồi sau đó nhét viên đá đó vào trong tay Tôn Hồng Vận, ngụy tạo thành hiện tượng giả Tôn Hồng Vận trước khi chết đã viết ra mấy chữ đó.”
Bác sĩ pháp y Trần suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Một vấn đề mới lại xảy ra trước mắt chúng ta, hung thủ vì sao lại phải mượn tay của Tôn Hồng Vận để viết ra ba chữ “người bản địa” chứ?”
Bác sĩ Trần mơ hồ: “Không biết, câu hỏi này giống như việc hung thủ tại sao lại nhét một điếu thuốc lá Lợi Quần vào trong miệng nạn nhân, không thể nào nghĩ ra được lí do.”
Triệu Thiết Dân nhắm mắt một lúc rồi lại mở mắt ra: “Tôi nghĩ đến hai loại khả năng, một là hung thủ không phải là người bản địa, cố gắng để lại ba chữ này để cảnh sát chúng ta chuyển hướng điều tra người bản địa, như vậy thì hắn sẽ càng an toàn hơn. Thứ hai là, hung thủ chính là người bản địa, hắn chính ra là một kẻ điên khùng vô cùng tự cao tự đại, cảm thấy cảnh sát chúng ta mãi vẫn chưa bắt được hắn, muốn để lại cho chúng ta một chút gợi ý. Ồ, hai loại khả năng này cũng đều chỉ là nói chuyện phiếm, nói ra cũng như là chưa nói.”
Bác sĩ pháp y Trần do dự một chút, rồi nói: “Anh cả, vậy tiếp theo chúng ta sẽ phải làm như thế nào?”
Triệu Thiết Dân tỏ ra vô cùng bất lực, nói: “Còn có thể làm thế nào được chứ, chỉ có thể tìm ra tên biến thái vào buổi tối hôm đó, xem xem hắn có liên quan gì đến hung thủ hay không?”
Sau khi bác sĩ Trần rời khỏi đó, Triệu Thiết Dân lại chìm đắm trong suy tư, bây giờ không hề có một chút phương hướng nào để tìm ra hung thủ, kết quả điều tra hôm nay cho thấy hung thủ đã tiến hành rất nhiều điểm ngụy tạo đối với hiện trường xảy ra vụ án, tên hung thủ có khả năng ngụy tạo những manh mối để lại hiện trường, chắc chắn không phải là một kẻ tầm thường.
Mặc dù mấy điểm ngụy tạo đã bị bọn họ lật tẩy, nhưng những manh mối khác mà họ phát hiện ra liệu có phải là ngụy tạo hay không nhỉ? Nếu như là... thậm chí nếu như phát hiện ra tất cả các manh mối đều là do hung thủ ngụy tạo.
Triệu Thiết Dân hít vào một hơi thở lạnh. Ông mím chặt môi, vẻ hơi buồn bực, quay lại lật giở tất cả những tài liệu về tên biến thái đó, rồi lại đọc mấy lượt lời khai của cô gái họ Lưu bị quấy rối tối hôm đó mà ông đã tự đi thẩm vấn, ngay hôm đó ông đã có một thứ cảm giác bản lời khai này có vấn đề, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không phát hiện ra được có vấn đề ở chỗ nào. Bây giờ, ông đọc liền mấy lượt, trong lòng vẫn cứ cảm thấy có gì khác lạ.
Đúng vậy, bản lời khai này đúng là có vấn đề! Ông vội vàng lật giở những bản ghi chép lời khai khác một lần nữa đem ra so sánh, và phát hiện ra vấn đề.
Trong những ghi chép của các lời khai trước đây, tên biến thái đó mỗi lần sau khi quấy rối nữ giới xong đều cầm con dao về phía nạn nhân và nói một loạt những câu uy hiếp, sau đó mới huênh hoang bỏ đi. Chỉ duy nhất ở trong bản cuối cùng này chính là buổi tối hôm xảy ra vụ án, cô gái họ Lưu miêu tả tên biến thái đó, sau khi quấy rối xong tỏ ra vô cùng hoảng hốt, vội vàng bỏ chạy.
Vậy thì lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho hắn hoảng hốt?