Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 59



Dịch giả: Hương Ly

Nghiêm Lương gõ cửa, Triệu Thiết Dân ngồi trong văn phòng đáp lời: “Mời vào!”

Nghiêm Lương đẩy cửa bước vào, đi thẳng vào, nói: “Nghe nói các anh đã bắt được hung thủ rồi à?” Ông cảm thấy bầu không khí hơi khác lạ, ngước nhìn Triệu Thiết Dân châm thuốc, cúi đầu lặng lẽ hút.

Nghiêm Lương khẽ nheo mắt, nói: “Hung thủ không chịu khai à?”

Triệu Thiết Dân hút mạnh một hơi, ấn đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, ngẩng đầu lên, nét mặt vô cùng buồn bực: “Thật không ngờ tên này lại có chứng cứ ngoại phạm.”

“Các anh đã điều tra chứng cứ ngoại phạm của anh ta rồi à?”

Triệu Thiết Dân từ từ gật đầu, nói: “Người này tên Lý Phong Điền, có một quầy bán sơn ở chợ Kiến Tài - chuyên buôn bán vật liệu xây dựng. Ngày 7 tháng 9, anh ta đến Giang Tô để nhập hàng, chiều ngày 9 mới quay về, trong khoảng thời gian đó, vợ anh ta trông cửa hàng. Từ Thiêm Đinh bị hại vào tối ngày 8, mà lúc đó anh ta còn đang ăn đêm với nhân viên nhà xưởng ở Giang Tô, ăn đến tận hơn 10 giờ tối, vốn không có thời gian để phạm tội. Việc này tới mấy người có thể làm chứng. Vốn dĩ chúng tôi tưởng anh ta cố tình nói dối để ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm nhưng khi điều tra mấy người ăn cùng với anh ta, tất cả mọi người đều làm chứng cho anh ta. Không chỉ như vậy trước đây anh ta luôn làm ăn ở Giang Tô, năm ngoái mới quay trở lại thành phố Hàng, khi xảy ra hai vụ án mạng đầu tiên, anh ta đều ở Giang Tô. Hơn nữa, anh ta không quen biết với bất cứ nạn nhân nào. Từ lúc chúng tôi bắt anh ta và đến giờ đã hơn bốn mươi tiếng đồng hồ, từ đó đến giờ không cho anh ta ngủ, nhưng đến tận bây giờ anh ta vẫn không thừa nhận hành vi phạm tội của mình, vẫn luôn miệng kêu oan. Hơn nữa, cũng đã khám xét nhà anh ta rồi, không tìm thấy bất cứ đồ vật nào liên quan đến hành vi phạm tội.”

Nghiêm Lương gật đầu, nói: “Anh ta còn khai gì không?”

“Chúng tôi đưa ảnh của từng vụ án, hỏi anh ta chi tiết từng vụ án, nhưng anh ta vẫn không khai gì cả.”

“Ngoài mấy vụ án này, anh ta có khai những chuyện khác không?”

Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương với vẻ nghi hoặc: “Cái gì mà chuyện khác chứ?”

Nghiêm Lương cười, lắc đầu: “Nhìn bộ dạng anh, chắc là không có rồi.”

“Anh muốn nói gì? Có phải anh vẫn cho rằng anh ta không phải là hung thủ, Lạc Vấn, Chu Tuệ Như, Quách Vũ mới là hung thủ?”

“Không không,” Nghiêm Lương nói, “Anh ta cũng đúng là hung thủ, nhưng chỉ là hung thủ phụ, hung thủ chính là Lạc Vấn.”

Triệu Thiết Dân chau mày nói: “Hiện trường phạm tội làm gì có chứng cứ nào nhằm vào Lạc Vấn chứ? Tất cả chứng cứ đều nhằm vào Lý Phong Điền. Dấu vân tay hoàn toàn trùng khớp, anh ta là người bản địa, anh ta lại thuận tay trái, hơn nữa anh ta còn hút thuốc lá Lợi Quần.”

Nghiêm Lương liên tục gật đầu, nói: “Thế thì đúng rồi, quả nhiên là như vậy!”

Triệu Thiết Dân vội hỏi: “Anh đến thành phố Ninh rốt cuộc là điều tra cái gì?”

Nghiêm Lương đứng dậy, co duỗi gân cốt, rót một cốc nước rồi uống một ngụm, chậm rãi nói: “Việc này cần phải nói từ đầu. Có còn nhớ lúc bắt đầu chúng ta đã nói về vấn đề đó chứ, hung thủ giết người sao lại dùng dây nhảy thể thao, mà không dùng dao trực tiếp đâm luôn?”

Triệu Thiết Dân trầm ngâm suy nghĩ giây lát, nói: “Phải rồi, anh đã nói đến điều nghi vấn này, đến giờ cũng không rõ đáp án.”

“Hung thủ khi giết hại Tôn Hồng Vận, tại sao không trực tiếp giết chết ở bên cạnh khu vực cây xanh, mà lại kéo vào bên trong, còn đặc biệt tạo ra trò không để lại dấu chân dưới đất?”.

“Tăng thêm sự khó khăn cho công tác điều tra phá của chúng ta?”

Nghiêm Lương lắc đầu: “Việc này chỉ tăng thêm độ khó trong quá trình phạm tội của chính hung thủ mà thôi.”

“Bây giờ anh biết được đáp án rồi à?”

Nghiêm Lương không phủ nhận, ông nói tiếp: “Vì sao hung thủ lại phải giả mạo nạn nhân trước khi chết viết ra ba chữ “người bản địa” chứ?”

Triệu Thiết Dân vẫn lắc đầu không hiểu.

“Sau khi giết người tại sao lại phải đặt một điếu thuốc lá Lợi Quần vào miệng nạn nhân?”

Triệu Thiết Dân chau mày nhìn Nghiêm Lương. “Tại sao lại để lại tờ giấy ghi “Hãy đến bắt ta”?”

“Anh nói tiếp đi!” “Tại sao những người bị giết đều là những phạm nhân hình sự đã mãn hạn tù?”

“Xem ra anh đã biết hết đáp án rồi.”

Nghiêm Lương thở dài, nói: “Đúng vậy, tất cả các câu hỏi, đều có thể dùng một lí do để trả Lời.” Ông chậm rãi nói tất cả những đáp án này cho Triệu Thiết Dân.

Nghe xong, Triệu Thiết Dân há cái miệng khô khốc, hồi lâu còn chưa định thần lại, lại một lúc lâu sau nữa, mới mở miệng nói: “Tất cả những điều anh nói...”

Nghiêm Lương nói vẻ nặng nề: “Tất cả những điều này chỉ là sự suy đoán của tôi! Lời suy đoán của tôi có thể giải thích mọi điều thắc mắc, nhưng, đứng trên phương diện pháp luật, sự suy đoán của tôi cho dù có thể giải thích mọi điểm nghi vấn, nhưng lại vốn không thể chứng minh Lạc Vấn phạm tội. Cũng có nghĩa là, đây là một hành vi phạm tội không có chứng cứ, chúng ta không có cách nào đối phó với Lạc Vấn cả.”

Triệu Thiết Dân xoa xoa trán, ánh mắt lạnh lẽo chợt lóe sáng, mím môi nói: “Tôi lập tức phái người đưa Lạc Vấn về, thẩm vấn anh ta ba ngày ba đêm, tôi không tin suốt ba ngày ba đêm không được chớp mắt, ý chí của anh ta vẫn có thể chống đỡ cho anh ta không khai ra.”

“Không có tác dụng gì đâu.” Nghiêm Lương cười khẩy, nói: “Không phải tất cả mọi người đều bị khuất phục trước sự thẩm tra áp lực cao đâu. Đúng là anh đã phá được rất nhiều vụ án, những nghi phạm bị bắt vào, tôi tin là không ai có thể cắn răng kiên trì đến cuối mà không khai nhận. Nếu như anh cho rằng đây là công lao của việc thẩm tra áp lực cao, thì anh đã sai rồi. Cuộc thẩm tra dưới áp lực cao đúng là đã gây nên áp lực tâm lí và thể chất rất lớn cho nghi phạm, rất nhiều người không thể chống đỡ nổi, tuyến tâm lí phòng ngự bị sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể khai nhận. Nhưng tại sao rõ ràng có rất nhiều người tố chất tâm lí cực tốt, trước khi bị bắt, luôn nhắc nhở bản thân, quyết không được khai nhận, nếu không sẽ phải đối diện với những hình phạt nặng nề nhất, nhưng cuối cùng họ vẫn cứ khai nhận? Bởi vì trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát đưa ra được một số chứng cứ, trực tiếp miêu tả lại chân tướng một số sự việc của vụ án, nghi phạm lại tưởng rằng cảnh sát nắm được toàn bộ chứng cứ và sự thực trong quá trình phạm tội của mình, tự nhiên thấy rằng mình có chống đỡ cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, đành phải khai nhận. Những vụ án lần này không giống như vậy, bởi vì bản thân Lạc Vấn biết rất rõ, trong tay chúng ta không có bất cứ nhân chứng, vật chứng, không có bất cứ quân bài nào có thể uy hiếp được anh ấy, chỉ cần anh ấy không khai nhận, không có khẩu cung, chúng ta cũng không làm được gì anh ấy cả. Còn nếu một khi anh ấy khai nhận, sẽ phải đối diện với sự công kích chí mạng. Anh nói xem, anh ấy sẽ chọn lựa thế nào?”

Triệu Thiết Dân đứng dậy, đi đi lại lại mấy vòng, nói: “Vậy phải làm thế nào? Không thể cứ thế nhìn hung thủ lượn lờ trước mặt mà lại không có cách nào đối phó với anh ta chứ?”

Nghiêm Lương nói: “Trong vụ án này, vẫn có một điểm tôi không hiểu, Lạc Vấn tại sao lại giúp đỡ Chu Tuệ Như và Quách Vũ là hai người chỉ đơn thuần là bèo nước gặp nhau với anh ấy chứ?”

Triệu Thiết Dân nói: “Nếu như chính anh ta không nói ra, chúng ta càng không thể nào biết được. Cuộc điều tra trước đây của chúng tôi cũng không hề phát hiện ra giữa anh ta và Chu Tuệ Như, Quách Vũ có mối quan hệ gì đặc biệt. Cũng không thể nào anh ta là bố của Chu Tuệ Như được chứ, ha ha!” Ông cố tình cười lớn, để phá vỡ bầu không khí bức bối trong phòng.

Nghiêm Lương nói: “Tôi có cách này, có thể thử xem sao.” “Cách gì vậy?”

“Lý Phong Điền có đủ chứng cứ chứng minh anh ta không giết người, chắc giờ chúng đã hết thời hạn giam giữ để thẩm vấn điều tra rồi chứ, hay là cứ thả anh ta ra.”

“Thả ư?”

“Đúng vậy, cứ thả Lý Phong Điền trước đã. Sau đó tôi muốn cho Lạc Vấn xem thứ này, thiết kế cho anh ấy một cái bẫy.”

Nghiêm Lương nói cho Triệu Thiết Dân kế hoạch tỉ mỉ của ông.

Nghe xong, nét mặt Triệu Thiết Dân tỏ ra lo âu, nói: “Tôi nghĩ, với kinh nghiệm của Lạc Vấn, chắc chắn nhận ra được đây là một cái bẫy, anh ta liệu có mắc bẫy không?”

Nghiêm Lương nói vẻ chắc chắn: “Anh ấy chắc chắn sẽ mắc bẫy, không phải là vì anh ấy không nhận ra được đây là một cái bẫy. Mà là, anh ấy đã chờ đợi bao năm như vậy, chính là chờ đợi cái bẫy này. Anh ấy nhất định sẽ đến.”

Triệu Thiết Dân nói: “Hay là nghĩ ra cách khác xem? Đưa cho anh ta xem thứ đó, không nhất định chính anh phải tới đó. Nếu như anh ta phát hiện ra anh đã trả lời được tất cả các câu hỏi, tôi e rằng anh ta sẽ làm gì anh...”

“Không, tôi bắt buộc phải tự mình đến tìm anh ấy.” Nghiêm Lương cắn răng, trên mặt hiện ra nỗi bực tức, “Tôi muốn xem lương tâm con người của anh ta rốt cuộc đâu?”

Triệu Thiết Dân trầm mặc nhìn Nghiêm Lương, ông chưa bao giờ thấy con người này lộ ra thứ ánh mắt này. Ông ho hắng một tiếng, xua đi bầu không khí nặng nề trong phòng, cười nói: “Được rồi, nếu đã như vậy, thì anh tự mình đến đó đi. Nếu như xảy ra chuyện gì, cho dù bây giờ anh không còn là cảnh sát nữa, tôi nhất định vẫn sẽ tìm cách nói rõ tình hình với cấp trên, cho anh danh phận hi sinh vì việc công.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.