Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 64



Người Dịch: Hương Ly

Công ty phát hành: Cổ Nguyệt Books

Đơn vị xuất bản: Nhà Xuất Bản Văn Học

Đả tự: Google Drive

Chiếc xe taxi sau khi lái đến địa điểm yêu cầu, Lạc Vấn xuống xe, nhìn xung quanh.

Nơi đây vẫn thuộc về khu vực phía tây thành phố Hàng, vẫn thuộc về sự quản hạt của đường phố, thực ra cách nơi ông ở cũng chẳng bao xa, đi xe chừng mười phút là đến.

Đã đợi suốt tám năm, sống tại thành phố Hàng ba năm, thì ra đáp án lại ở gần mình đến thế.

Quãng đường mười phút đi xe, ông đã đi mất tận ba năm ròng. Gần như vậy mà lại xa như thế. Ông thầm lẩm nhẩm câu này.

Trong lòng ông cũng cảm thấy hơi căng thẳng, thiếu mất sự trấn tĩnh điểm đạm vốn có của ông.

Cuối cùng, đáp án sắp xuất hiện rồi, có phải vậy không?

Đối diện với chân tướng sự thực chuẩn bị được phơi bày, ngược lại ông lại cảm thấy sợ hãi, ông thậm chí cảm thấy nếu như mãi mãi không biết được đáp án, cứ sống thế này mãi, cũng rất tốt.

Ông đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, hít thở một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng của mình.

Sắc trời đã tối, suy đoán chắc là cảnh sát cũng đã phát hiện ra việc ông lẻn ra từ phía sau quán ăn rồi, bắt buộc phải tranh thủ thời gian thôi

Ông hơi nắm tay lại, cất bước tiến vào tiểu khu dân cư tái định cư ở trước mặt.

Địa điểm đã hằn sâu vào trí não ông, ông nhìn tòa kiến trúc một lượt, rồi nhanh chóng tìm ra được mục tiêu, lên lầu, phòng 302.

Đứng ở trước cửa, Lạc Vấn do dự một lát, rồi lại điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó ấn chuông cửa.

“Ai đấy?” Sau khi mở cửa, phía bên trong là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, bên cạnh còn có một bé gái chừng 4, 5 tuổi. Bé gái học theo cách nói của người lớn: “Ông tìm ai ạ?”.

Trong khoảnh khắc cửa mở ra, Lạc Vấn thậm chí cảm thấy người đứng trước mặt chính là vợ của ông, còn bé gái 4, 5 tuổi đó, chính là con gái ông.

Nhưng đó chỉ là thứ cảm xúc trong khoảnh khắc nhất thời, ông lập tức khôi phục lại sự trấn tĩnh: “Cho hỏi, Lý Phong Điền sống ở đây phải không?”

Người phụ nữ gọi với vào trong: “Phong Điền, có người tìm anh.”

“Ai tìm anh?” Trong lúc hỏi, một người đàn ông ngoài 30 tuổi, hơi gầy bước ra cửa, nhìn Lạc Vấn, nhận ra không hề quen biết, hỏi đầy băn khoăn: “Anh là...”

Lạc Vấn thản nhiên nói: “Còn có việc phải điều tra, cần anh xác nhận.” Ông không đợi cho đối phương tỏ thái độ, đã đi vào trong, rồi đóng cửa lại.

Cả nhà Lý Phong Điền đều ngẩn người, sau đó, Lý Phong Điền quay sang nói với vợ: “Hai mẹ con cứ vào xem tivi trước đi, anh nói chuyện với đồng chí cảnh sát một lát là xong ngay thôi.”

Cô vợ nhìn Lạc Vấn với vẻ căm ghét, nhưng vẫn dẫn con gái vào phòng. Quả nhiên, anh ta coi mình là cảnh sát. Lạc Vấn thầm cười khẩy. “Đồng chí cảnh sát, vẫn còn việc gì cần điều tra sao?” “Vẫn là liên quan đến dấu vân tay, hãy giơ tay ra để tôi kiểm tra một chút.”

Lý Phong Điền thoáng toát ra tia nhìn cảnh giác, do dự giây lát, rồi đưa tay phải ra.

Lạc Vấn nắm lấy bàn tay phải của anh ta, nhìn một giây, sau đó sắc mặt ông bắt đầu trắng bợt, ông đứng yên không nhúc nhích, vẫn nắm tay anh ta. Ông nhìn chằm chằm vào bàn tay anh ta, miệng bắt đầu nói rất chậm: “Tám năm trước tại phòng 201, đơn nguyên 1, tòa số 2, khu chung cư Thiên Thành, số 186 đường Bình Khang, khu Hải Thự, thành phố Ninh, hai mẹ con sống ở trong căn hộ đó, bây giờ đang ở đâu?”

Sắc mặt Lý Phong Điền lập tức trắng bợt. “Ở đâu?” Lạc Vấn vẫn nắm tay anh ta, ngẩng đầu lên, đứng bất động, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào anh ta.

Lý Phong Điền vội vàng rụt tay lại, sợ hãi lùi lại một bước, nói: “Anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu gì cả.”.

Lạc Vấn mặt nhợt nhạt, giọng nói yếu ớt, máy móc lặp lại một lượt: “Tám năm trước, tại phong 201, đơn nguyên 1, tòa số 2, khu chung cư Thiên Thành, số 186 đường Bình Khang, khu Hải Thự, thành phố Ninh, hai mẹ con sống ở trong căn hộ đó, bây giờ đang ở đâu?”

“Anh đang nói gì thế, cái gì mà thành phố Ninh, cái gì mà tám năm trước, những năm trước tôi đều sống ở Giang Tô mà.” Mặc dù nói thế, nhưng Lý Phong Điền lại không dám nhìn thẳng vào Lạc Vấn, ánh mắt anh ta nhấp nháy, theo bản năng lùi lại phía sau.

Lạc Vấn từ từ tiến lên: “Nói cho tôi biết, họ đang ở đâu?”

“Anh nói gì cơ, thật là vớ vẩn!”

“Tôi biết anh nghe hiểu hết, không cần giả vờ nữa, đang ở đâu?” Lạc Vấn tiếp tục tiến lên, sau đó túm lấy cổ áo của anh ta.

Lý Phong Điền vội hất tay ông ra, kêu lên: “Anh định làm gì thế!”.

Nghe thấy tiếng kêu, vợ Lý Phong Điền từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này, vội hét lên: “Này, ông làm gì thế... Khả Khả, con vào phòng trước đi.” Cô ta đưa con gái vào trong phòng, “Ông có biết, ông làm thế sẽ khiến cho trẻ con sợ hãi không?! Ông muốn làm gì? Cảnh sát các ông có thể thô lỗ thế sao?”

Lạc Vấn hừ một tiếng: “Tôi không nói tôi là cảnh sát.” Vợ Lý Phong Điền lao đến trước mặt ông, thét lên: “Vậy thì ông là ai chứ?”

Lạc Vấn chẳng buồn nhìn người phụ nữ đó, chỉ chăm chú nhìn Lý Phong Điền: “Tôi là người đàn ông chủ gia đình đó.”

Lý Phong Điền vội nói: “Ông đang nói gì thế! Bị bệnh à, đúng là thần kinh!”

Vợ Lý Phong Điền kéo Lạc Vấn lại, đẩy ông ra phía cửa, miệng la hét: “Đồ thần kinh, mau ra ngoài!”

Lạc Vấn đẩy người phụ nữ ra, trừng mắt nhìn Lý Phong Điền, lạnh lùng nói: “Tao hỏi lại mày lần nữa, ở đâu?”

“Thần kinh, đi ra, đi ra!” Lý Phong Điền cũng la hét, nhưng anh ta không chạy đến đấy.

Vợ Lý Phong Điền sau khi bị Lạc Vấn đẩy, bèn chạy lên túm lấy tóc của Lạc Vấn, muốn đẩy ông ra ngoài. Lạc Vấn thực hiện một hành động thô bạo nhất trong cuộc đời ông từ trước tới nay, giơ chân lên đạp mạnh vào người phụ nữ đó, tiếp đến liền nắm lấy chiếc ghế, ném mạnh xuống trước mặt, “thính” một tiếng, cả tòa lầu cũng bị chấn động, tay ông cũng bị cửa rách, chảy ra rất nhiều

máu, nhưng ông không cảm thấy đau đớn chút nào, gào thét như muốn xé gan xé phổi: “Đang ở đâu?”

Tiếp đến, vợ Lý Phong Điền kêu thét ầm ĩ, hai người cùng lao vào cấu xé Lạc Vấn. Lạc Vấn không phải là đối thủ của hai người bọn họ, liền bị hai người bọn họ đè xuống đất, đấm túi bụi.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc cộc cộc”, có giọng nói của mấy người: “Cảnh sát đây, mau mở cửa ra!”

Vợ Lý Phong Điền lại tát Lạc Vấn mấy cái nữa, mới đứng dậy, mở cửa ra, nhìn thấy trước cửa có tới ít nhất bảy, tám người đàn ông, đều mặc thường phục.

Người đứng đầu giơ thẻ cảnh sát lên trước mặt cô ta: “Cảnh sát!”

Vợ Lý Phong Điền giật nảy mình, nhìn khí thế này, chắc chắn là cảnh sát, nhưng cô ta lại vô cùng hiếu kì, sao đột nhiên lại có nhiều cảnh sát đến thế, nhà hàng xóm nếu có báo cảnh sát thì cũng không thể đến nhanh thế được chứ, hơn nữa, đến một lúc nhiều người như vậy. Nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiêu, vội vàng nói: “Đồng chí cảnh sát, kẻ thần kinh này chạy đến nhà tôi gây chuyện, mau bắt hắn đi!”

Ngay lập tức, bảy, tám người cảnh sát đều chạy vào phòng, kéo Lạc Vấn mặt mũi đầy máu nằm dưới đất dậy, sau đó liền lấy túi xách của Lạc Vấn, mở ra lục soát một hồi. Người cảnh sát mặc thường phục trưởng nhóm chau mày, quay người ra đến cửa, ấn điện thoại: “Báo cáo, anh ta không mang theo hung khí...

, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ đợi ở đây.”

Sau khi tắt máy, người đó quay vào phòng, đóng cửa lại, nói: “Chúng ta cứ đợi ở đây.” Anh nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ trong phòng vọng ra, nói với người phụ nữ: “Cô vào phòng trông con đi, chồng cô sẽ ở lại đây.”.

Sau khi đuổi cô ta đi, mấy người cảnh sát mặc thường phục đều đứng ở một bên, không nói lời nào.

Lý Phong Điền thần sắc hoảng hốt: “Có... còn có chuyện gì nữa không?”

“Đợi lát nữa cấp trên của chúng tôi đến, tôi cũng không rõ.” Người cảnh sát trưởng nhóm dựa người vào tường.

Lạc Vấn mặt lạnh tanh đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt, như thể cảm thấy thời gian không hề trôi đi.

Còn Lý Phong Điền nhìn khắp lượt, vô cùng căng thẳng, nhưng những người cảnh sát này đều không nói gì với anh ta, anh ta chỉ có thể đứng đợi.

Gần hai mươi phút sau, tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên, người cảnh sát ra mở cửa, phía bên ngoài cửa đứng chật kín những người cảnh sát mặc cảnh phục.

Đoàn người nhường đường, Triệu Thiết Dân sắc mặt nghiêm nghị bước vào trong phòng, nhìn Lý Phong Điền, rồi quay lại nhìn người đàn ông đã từng là bác sĩ pháp y Lạc Vấn.

Lạc Vấn cũng nhìn lại Triệu Thiết Dân, nét mặt thản nhiên.

Triệu Thiết Dân nhìn Lạc Vấn, khẽ gật đầu, chép miệng, nói: “Lạc Vấn, hãy đi đến Sở với tôi một chuyến!”

Lạc Vấn bình thản gật đầu: “Được.”

“Đưa đi!” Triệu Thiết Dân thốt ra hai chữ.

Những người cảnh sát hình sự bên ngoài cửa liền tiến vào, trực tiếp lôi còng tay ra công vào tay Lạc Vấn.

“Làm gì thế?”, Lạc Vấn hỏi. Triệu Thiết Dân lạnh lùng nhìn ông, “Anh biết rõ mà.” “Vậy sao? Tôi nghĩ chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì đây.” “Vậy thì cứ về rồi tính sau.” Cảnh sát lập tức áp giải Lạc Vấn đi xuống. Triệu Thiết Dân quay lại nhìn Lý phong Điền, chỉ tay: “Cũng đưa đi!”

“Bắt... bắt tôi làm gì? Mấy hôm trước chẳng phải là đã điều tra rõ rồi sao?” Lý phong Điền kêu lên. Nhưng cảnh sát cũng lập tức khóa tay anh ta lại.

Vợ anh ta vội vàng chạy từ trong phòng ra, nhìn thấy chồng, đã bị còng tay, kéo Triệu Thiết Dân lại, nói lớn: “Các người lại làm gì thế?!”

Triệu Thiết Dân chẳng buồn để tâm, vung tay giăng ra bước nhanh ra khỏi cửa, tiếp đến, một nhóm cảnh sát vẫn cưỡng chế Lý Phong Điền ra khỏi đó giữa tiếng kêu khóc của vợ anh ta.

Lạc Vấn đã xuống dưới lầu, nghe thấy tiếng kêu khóc trên tầng, dừng bước, ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, tiếp đó khóe miệng ông hiện lên nụ cười, rồi từ tốn ngồi vào xe cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.