Lăng Ngộ vẫn giữ nguyên bộ mặt than ngàn năm không đổi của mình. Diệp Phi nhìn mà phát chán, nằm kềnh ra ghế, cậu thở dài
“Haiz Lăng Ngộ, anh nói xem tôi có phải là người không biết giữ mồm giữ miệng không?”
“Theo cậu thì thế nào?” Lăng Ngộ hỏi ngược lại
“Tất nhiên là không!” Diệp Phi đáp lại chắc nịch. Lăng Ngộ im lặng, rõ ràng có thể thấy được, Lăng Ngộ đang áp dụng câu nói ‘im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ’.
“Thôi không nói với cái đồ mặt sắt anh nữa!” không khi chìm vào yên lặng, Diệp Phi quay lại úp mặt vào ghế
“Cô gái kia.... cậu dạy bảo được bao nhiêu rồi?” Lăng Ngộ đột nhiên hỏi
“Dạy được kha khá rồi! Có vẻ như anh rất quan tâm cô ấy nhỉ, tôi chưa từng thấy anh để ý ai như vậy!”
“Tôi muốn đào tạo cô ấy!” Lăng Ngộ nghiêm túc nói, mà vốn dĩ gương mặt anh trước giờ không bao giờ thay đổi
Diệp Phi ngồi bật dậy, không chút nghĩ ngợi phản đối
“Không được! Tôi công nhận là cô ấy rất được, nhưng cô ấy đã quyết định đi theo con đường của tôi rồi!”. Lăng Ngộ chọn cô ấy chính tỏ cô ấy rất có tiềm năng, nhưng để cô ấy đi theo quân đội thì cũng là một đáng tiếc cho sự nhiệt huyết của cô ấy đối với hắc đạo! Những ngày qua luyện tập cùng cô, cậu phát hiện tuy cô luôn luôn kêu ca mệt mỏi nhưng lại vô cùng cố gắng, sự cố gắng của cô vượt xa sự mong đợi của cậu! Cậu cho rằng cô thực sự muốn gia nhập hắc đạo nên cô mới cố gắng như vậy. Nếu bây giờ bảo cô ấy gia nhập cho đội ngũ quân sự của nhà nước thì cậu cá chắc cô sẽ không muốn!
“Ý cậu là cô ấy muốn đi theo hắc đạo?” Lăng Ngộ nhíu mày, trong mắt đầy khó tin
“Phải, anh cũng biết rằng với thực lực của cô ấy gia nhập hắc đạo không phải điều khó khăn gì, tuy bây giờ cô ấy cũng chưa có thành tích gì nổi trội, nhưng tôi tin với khả năng của cô ấy sẽ nhanh đứng vững trong hắc đạo! Hơn nữa còn có tôi đứng sau trợ giúp cô ấy cơ mà!”
“Không phải như vậy, tôi muốn nói là chính cô ấy muốn gia nhập hắc đạo sao?” Lần đầu tiên Diệp Phi bắt gặp bộ mặt kinh ngạc của Lăng Ngộ, trông hay ra phết
“Đúng, chính miệng cô ấy đề nghị với tôi nên tôi mới đồng ý dạy Quyền đạo cho cô ấy!” Diệp Phi rung đùi đắc ý nói
“Cậu không thấy rằng như vậy sẽ không an toàn cho cô bé ấy sao? Đi con đường này phải có một trái tim kiên cường và mạnh mẽ như thế nào chắc cậu rõ hơn tôi?! Cô ấy không phải con người tàn nhẫn máu lạnh!” Lăng Ngộ nói ra điều mà bấy lâu nay cậu băn khoăn nhưng cậu lại cố tình lảng tránh vấn đề này. Tiếu Vi đúng không phải là người máu lạnh. Nhưng một khi bước đi trên con đường này, ngươi phải hiểu, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi không diệt ta, ta sẽ nuốt chửng ngươi! Rồi có ngày, cậu cũng phải dạy cho cô cách tàn nhẫn, dạy cho cô cách thắng, nhưng cậu sợ rằng bản tính vui tươi hồn nhiên của cô sẽ biến mất không còn dấu vết! Cậu....không muốn như vậy........
Thấy Diệp Phi yên lặng không nói, Lăng Ngộ lại lên tiếng “Tôi biết rồi cậu sẽ dạy cho cô ấy tất cả.......nhưng cậu nghĩ dạy một con người để trở nên máu lạnh dễ dàng sao? Sẽ xảy ra hậu quả rất nghiêm trọng nếu chỉ sai một ly cậu có hiểu không?!”
Không khí đè nén đến mức Diệp Phi cảm thấy khó chịu, hai người một ngồi trên sofa, một ngồi trên bàn làm việc không nói gì. Một lúc lâu sau, Diệp Phi đứng dậy, nhét tay vào túi quần, sải bước ra ngoài cửa. Trước khi đi cậu để lại một câu lạnh nhạt nhưng kiên định
“Tôi tự biết chừng mực!”
Lăng Ngộ bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải để mặc cậu ta vậy, mong là cậu ta có quyết định đúng đắn.........
Khi trời khuất bóng về đêm, một thế giới đen tối mờ mịt bắt đầu thức giấc, trong bóng tối tưởng chừng như tất cả mọi người đều đang say giấc nồng thì có những thứ chỉ mới là điểm khởi đầu!
Ánh sáng từ những chiếc đèn pha của ô tô, tiếng gào thét chói tai, tiếng rồ ga mạnh mẽ, tiếng còi vang ing ỏi tạo nên một bản hòa tấu điên cuồng.
Diệp Phi trong bộ đồ đua xe đứng cạnh chiếc ô tô đen tuyền của mình, mũ bảo hiểm che lấp toàn bộ gương mặt cậu chỉ lộ đôi mắt ưng sáng quắc. Nơi này là địa điểm đua xe đường phố, cậu rất hay tới nơi này chơi đùa. Âm thanh ồn ào huyên náo này làm cậu trở nên hưng phấn, hôm nay cậu muốn phát tiết tâm trạng buồn bực của mình, đồng thời cậu cũng tự mình cá cược. Nếu cậu thua cuộc đua xe này thì cậu sẽ từ bỏ việc dẫn dắt Tiếu Vi vào hắc đạo, còn nếu thắng cậu sẽ cần cố gắng biến cô thành con người tàn nhẫn máu lạnh....... bất chấp hậu quả!
Ngồi lên xe rồ ga chỉnh đến tốc độ 150 km/h, cờ caro đen trắng xuất hiện báo hiệu cuộc thi bắt đầu, cậu liền nhấn chân ga phóng về phía trước. Từng đợt âm thanh bánh xe ma sát với đường đua vang lên trong đêm, tiếng reo hò cổ vũ đinh tai nhức óc, Diệp Phi hưng phấn nhấn ga cho xe chạy tốc độ nhanh nhất. Qua kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy một chiếc xe màu tía đang theo sát mình, cậu nhếch môi cười nhạt, đánh tay lái, xe quay 180 độ, âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai, một vệt đen mờ nhạt trên xuất hiện trên đường đua. Chiếc xe uốn lượn qua khúc rẽ linh hoạt như rắn. Cậu tăng tốc độ lại cho xe quay 360 độ, chiếc xe màu đen tuyền bóng bẩy xoay vòng tròn tạo thành một bông hoa xinh đẹp đầy yêu mị đang nở rộ trong nháy mắt. Chiếc xe phía sau vì không có được kĩ thuật lái và tốc độ như Diệp Phi đã sớm không thấy bóng dáng. Chiếc xe vẫn tiếp tục điên cuồng lao về phía trước................