Cuối cùng cũng kết thúc tra tấn, may là lúc đó họ quá ồn ào khiến cho mấy người ở trong khu nội vụ tức giận gào thét, nên lỗ tai của cô mới được cứu, hù thật quá kinh khủng rồi, bây giờ cô mới nhận thấy rằng đàn ông quân nhân mang tiếng nghiêm túc kiệm lời cũng thật lắm mồm!
Còn cái tên Diệp Phi đáng đánh đòn kia nữa, thấy cô bị bao người tra tấn như vậy mà không giúp đỡ, còn cười vô cùng to, điên điên khùng khùng như người trốn trại! Cô tức!
Nghỉ ngơi nửa ngày trước khi đi vào tập luyện, cô chỉ ở trong phòng được phân cho thu dọn đồ đạc cần thiết. Thật tốt khi được phân riêng một phòng, từ trước tới giờ cô không quen ở chung một phòng với người khác, dù là khác giường đi chăng nữa cô cũng cảm thấy không thoải mái! Cô cho rằng phòng ngủ_ nơi riêng tư của mỗi người, vậy nên nếu phải chia sẻ phòng ngủ với người khác thì giống như bị người khác cướp mất quyền riêng tư vậy.
Nhớ tới lời nhắc nhở của Diệp Phi ngày hôm qua, sáng hôm nay Tiếu Vi dậy từ rất sớm. Cô làm vệ sinh cá nhân, búi tóc lên cao, lộ ra cái trán cao thông minh trơn bóng, gập chăn gọn gàng thành hình đậu phụ, cô biết việc gấp chăn đúng cách là việc vô cùng thiết yếu ở quân đội, chấp hành nội quy quy định của quân ngũ là điều kiện cần để bạn trở thành một người lính chuẩn mực! Khoác áo quân trang lên người, đi giày thể thao quân đội, cổ cao, đế dày, mềm dễ dàng cho việc vận động..... khi chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ thì tiếng còi chói tai vang lên, đi cùng với đó là giọng nói nghiêm túc, lạnh lùng của Lăng Ngộ.
“Tất cả mọi người 3 phút nữa tập trung đầy đủ tại sân phía nam. Hết!”
Nhìn vẻ mặt đen như than của Lăng Ngộ thì biết kết quả của cuộc tập hợp đột xuất này có bao nhiêu thành công. Nhìn một chút, người thì mặc độc chiếc quần đùi, người thì mặc áo ngược, chưa đóng khóa quần, tóc tai bù xù, thần sắc mơ màng vừa tỉnh ngủ, người người tả tơi không ra gì tạo thành một tiểu đội không ra gì! Chỉ có duy nhất Tiếu Vi và Diệp Phi là hoàn chỉnh nhất, có thể nói hai người quần áo đầy đủ, tinh thần lai láng đứng trong tiểu đội kia như hạc giữa bầy gà!
“Trễ 2 phút so với quy định! Nếu quân địch tập kích thì mấy người đã chết từ lâu rồi!”
Tất cả mọi người im lặng không dám ho he gì. Lăng Ngộ tiếp
“Tất cả khởi động chạy 2 km vác nặng 10 kg về phía sau dãy núi, những người hôm nay sai quy định vác thêm 5 kg, xuất phát!”
Chúng lính trong lòng rơi lệ, họ có khổ mà không dám nói, ngày hôm qua họ quá hưng phấn vì được vào đây mua chút rượu về ăn mừng, nghĩ uống một chút sẽ không sao, thức đến tận 2 giờ sáng bàn luận rôm rả, kết quả ai ngờ hôm nay lại tập trung sớm! Bây giờ mặt trời còn chưa ló dạng kìa! Chạy những 2 km vác nặng 15 kg, lại còn chỉ là khởi động?! Vậy đến khi bắt đầu chắc muốn mạng quá........
Bọn họ không hiểu làm lính đặc công là như thế nào, không! Có lẽ họ hiểu, chẳng qua họ chưa ý thức được tầm quan trọng của những việc này! Làm lính đặc công không chỉ cần đầu óc thông minh nhạy bén mà còn cần thân thể vững chắc như thép! Mọi người chỉ thấy trở thành lính đặc công là một niềm vinh dự vô cùng lớn lao, mà không chịu để ý đến những khó khăn đằng sau, đi cùng với vinh quang là bao nhiêu công sức rèn luyện khắc khổ, những thứ này bạn phải trải qua mới thấu hiểu được!
“Cứ giữ vững nhịp thở đều đặn khi cậu chạy với tôi ấy, tuy đây là đường núi nhưng cũng không có khó khăn gì nhiều!” Diệp Phi nhỏ giọng nói, đồng thời cũng tự động đeo lên lưng 10 kg vật nặng. Tiếu Vi im lặng gật đầu, tự mình lấy túi đeo lên, bắt đầu chạy.
Đường núi chưa được khai phá quanh co khúc khuỷu, con đường vẫn là đường mòn nhỏ do người đi nhiều tạo nên. Cô và Diệp Phi chạy trong top đầu, Lăng Ngộ dẫn đầu chạy trước. Ban đầu mọi người còn rất hăng hái, thậm chí có người vừa đi vừa hát, nhưng sau một nửa chặng đường đã có người bắt đầu uể oải tụt lại phía sau. Cũng không thể trách họ được, tối hôm qua họ ngủ muộn, sáng thì dậy sớm, bây giờ chạy 2 km đường núi vác nặng 15 kg, không oải mới là lạ.
Tiếu Vi hơi thở cũng bắt đầu mất kiểm soát, mồ hôi chảy ròng ròng. Nhìn Diệp Phi cùng Lăng Ngộ, hai người này đúng là con nhà lính có khác, tuy có chảy mồ hôi nhưng sắc mặt không đổi hơi không gấp!
Tiếu Vi căn răng điều hòa nhịp thở, giữ tốc độ trung bình theo như những gì Diệp Phi dạy trong hơn một tháng vừa rồi, quả nhiên hiệu quả hơn nhiều. Đi hết chặng đường dài 2 km, Tiếu Vi với sắc mặt trắng bệch, quần áo ướt mồ hôi cùng Diệp Phi về đích đầu tiên. Lăng Ngộ nhìn cô, trong mắt tràn ra vẻ hài lòng lẫn khen ngợi.
“Uống đi!” Diệp Phi đưa cho cô một chai nước suối, cô nhận lấy từ từ uống, tuy mệt thì mệt thật nhưng không đến mức không muốn hoạt động gì.
“Thế nào, đây mới là buổi đầu tiên, không quá khó khăn chứ?” Diệp Phi ngồi xuống bên cạnh cô, cười cười hỏi
“Không sao! Tôi vẫn chịu được!”
“Chịu được là tốt, với những gì tôi dạy cậu cậu mà không làm được những thứ đơn giản này thì đừng nhìn mặt tôi!” Diệp Phi nghiêm mặt nói
“Cậu thật lắm mồm!” Tiếu Vi không thèm nhìn mặt Diệp Phi, nhíu mày nói
“Được a, tôi không lắm mồm nữa, tập trung thôi, họ trở về rồi.” Vừa nói cậu vừa đứng dậy đi về phía giữa sân, Tiếu Vi cũng đưa mắt nhìn lại rồi đứng dậy đi theo.
“Tất cả xuất phát ra sân tập số 5, phía bắc!” mệnh lệnh được phát hành, mọi người im lặng thực thi. Một số người vừa chạy về tới nơi cũng phải cắn răng chịu đựng.