Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu? ... Anh Ngu Sao?

Chương 75-1: Giải cứu (Kết 2)



Tiếu Vi đang mãi đánh giá xung quanh, lên kế hoạch tìm cách thoát khỏi nơi này thì đột nhiên “Cạch…” cửa nhà kho mở ra một khe sáng. Một con báo to lớn khoan thai bước vào, ánh mắt tím hiếm có trong như nước, hơi híp lại, dáng báo thon thả, bộ lông bóng mượt đen tuyền mềm mại như tơ.

Nó nhìn chăm chú vào Tiếu Vi, Tiếu Vi cũng nhìn chằm chằm vào nó, một thú một người cứ thế nhìn nhau, cho đến khi Tiếu Vi nhắm mắt hạnh lại… hết cách, mỏi mắt quá rồi, dù sao thì cô cũng phải nghĩ cách rời khỏi đây chứ không phải ngồi nhìn một con báo xinh đẹp hơn so với những con khác.

“Đúng là con người ngu si!”

“Bị trở thành vật nuôi của con người ngu si thì chắc giống vật đó còn ngu hơn!” Tiếu Vi hơi hé mắt

“Hừ nếu không phải do tên đó dùng thủ đoạn thì ta còn lâu mới ở lại đây làm mấy trò này…. A chờ chút, ngươi hiểu được lời ta nói?!” con báo mở to mắt, hai tai vểnh cao, không còn vẻ vô tâm biếng nhác như vừa rồi.

“Ngươi nói xem?!” Tiếu Vi không để ý nói

“Làm sao có thể chứ?” Con báo gầm lên.

Ngoài nhà chứa

“Chắc con bé đó sợ đến vãi ra quần rồi nhể, chúng mày?!” tên buôn người A nói

“Thì lại chẳng, đến chúng ta còn phải vã mồ hôi khi gặp con báo đen ấy huống chi là một con bé chưa tốt nghiệp cấp 3” tên buôn người B

“Tao thật không hiểu, vì sao cứ mỗi lần có hàng mới, lão đại đều phái người đưa con báo này tới, nhét chúng nó với hàng một giờ liền?” tên buôn người C

“Mày ăn gì mà ngu thế hả con, đơn giản như thế mà mày không nghĩ ra hả?” tên B vỗ đầu tên C

“Thế mày thử nói xem?!” tên C tức tối, gương mặt đen đen nhẻm gầy nhom vặn vẹo

“Lão đại làm như thế để dọa hàng, mày không thấy mỗi lần các món hàng gặp con báo kia đều la hét thảm thiết, ngất xỉu rồi thì vân vân, kết quả là không ai dám bỏ trốn khỏi chỗ này, nghĩ đi nghĩ lại tao lại càng thấy lão đại chính là thiên tài, mày thấy có đúng không?” tên B nói với vẻ ngưỡng mộ

“Lão đại thì tất nhiên vô cùng tài giỏi rồi, nhưng nếu chúng ta được nhìn mặt lão đại thì tốt.” tên A nói

“CHúng mày câm miệng lại, mặt lão đại là để cho chúng mày nhìn à! Mau mau đi canh chừng đi, còn ở đấy mà ăn nói bậy bạ thì coi chừng cái lưỡi của chúng mày!” một tên đàn ông cao lớn, gương mặt dữ dằn nãy giờ ngồi im lặng hút thuốc lên tiếng.

“Vâng thưa anh Mã” cả bọn A, B, C cung kính vâng lời.

“Anh Mã, món hàng thứ hai của chúng ta đã đến rồi!” một tên khác từ ngoài chạy vào báo tin

“Được, vậy thì đưa cô ta vào đây, tuyệt đối không thể để lộ bất cứ sơ hở gì trước khi con nhỏ đó cắn câu.” Tên Mã âm trầm nói

“Anh yên tâm, dù cho nó có phát hiện ra điều gì thì cũng không thể thoát khỏi bàn tay của chúng ta!” nói rồi tên đó đi ra ngoài.

"Tốt nhất là như thế!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.