Editor: Myy
___
Diệp Chấn Đình gắt gao nắm chặt chuôi dao trong lòng bàn tay, đặt nó nằm ngang ở cổ Diệp Trăn. Một cái tay khác kẹp Diệp Trăn ở trước ngực, bảo vệ bản thân sau lưng Diệp Trăn, nhìn lên đám người trước mặt nghiêm nghị nói: "Thì ra chúng mày đều là cùng một đám với nhau!"
Cảm xúc của ông ta cực kì kích động, ép theo Diệp Trăn lui lại về sau.
Lưỡi dao kề sát cần cổ Diệp Trăn, cảm xúc lạnh buốt thấu xương nhưng Diệp Trăn dường như không quá sợ hãi, thậm chí còn có thể tỉnh táo trấn an Diệp Chấn Đình.
"Tôi đã nói rồi, tôi không quen bọn họ!"
Qua những lời của tên cho vay nặng lãi vừa rồi Diệp Trăn có thể mơ hồ đoán được, có lẽ bọn họ có chút liên quan tới Lục Bắc Xuyên, nếu không cũng sẽ không xông vào giúp cô đối phó với Diệp Chấn Đình.
Chỉ là những người này không đáng tin cậy chút nào!
Diệp Chấn Đình không nghe cô giải thích, hoàn toàn cho rằng mình là người bị hại, còn đau lòng chỉ trích, "Diệp Trăn, bất kể như thế nào thì cha vẫn là cha của con, kể cả trước kia cha đã làm sai điều gì có lỗi với con đi chăng nữa thì con cũng không thể thiết kế cái bẫy như vậy để đánh lừa cha mình!"
"Tôi thiết kế bẫy? Tôi thiết kế bẫy rập gì ở đây? Chẳng lẽ tôi bắt ông đi đánh bạc, bắt ông đi vay nặng lãi rồi ép ông bắt cóc tôi sao?" Diệp Trăn trầm giọng, "Ông bình tĩnh một chút, bỏ dao xuống đi, bọn họ không phải một đám với tôi."
Nói xong, Diệp Trăn lại nhìn lên mấy người trước mắt, hỏi: "Các anh là người của ai?"
Người đàn ông trước mặt khẩn trương nhìn cây dao Diệp Chấn Đình đặt ngang trên cổ Diệp Trăn, căng mắt nhìn như muốn nứt ra, chỉ sợ con dao kia làm thương Diệp Trăn, trong lòng lật qua lật lại Diệp Chấn Đình mắng vô số lần.
"Bà Lục, ông chủ của chúng tôi là bạn với Lục tiên sinh."
Diệp Trăn lúc này mới thật sự rõ ràng, cô nói với Diệp Chấn Đình: "Những ngày qua Bắc Xuyên vẫn luôn bôn ba vì chuyện của ông, thật vất vả mới tìm được ông chủ bên cho vay nặng lãi vì muốn giải quyết chuyện đó cho ông, vậy mà bây giờ ông còn muốn gánh chịu tội danh bắt cóc tống tiền để được đi tù sao?"
Nhắc đến hai chữ đi tù, tay Diệp Chấn Đình khẽ run rẩy.
"Thật... thật sao?"
"Ông không tin thì có thể hỏi bọn họ, chuyện cho vay nặng lãi đã được giải quyết hay chưa."
Người đàn ông trước mặt gật đầu, "Diệp Chấn Đình, ông chủ của chúng tôi đã nói, Lục tiên sinh đã trả cho ông 40 triệu rồi, ông bỏ dao xuống trước đi!"
Nghe câu này, bàn tay Diệp Chấn Đình hung hăng run lên, ánh mắt hoảng hốt, nửa ngày rồi vẫn ấp úng nói không ra lời.
Những ngày vừa rồi, ông ta vẫn cho rằng Diệp Trăn và Lục gia sẽ không cho ông ta một phân tiền nào, trước đấy, ông ta cũng thật sự có tâm tư muốn dùng Diệp Trăn để tống tiền Lục Bắc Xuyên.
Ông ta đã tính toán xong tất cả, dựa vào tình cảm của Lục Bắc Xuyên với Diệp Trăn, chỉ cần cô ở bên cạnh ông ta, Lục Bắc Xuyên không có khả năng sẽ không giao tiền chuộc người. Chỉ cần chờ Lục Bắc Xuyên cho ông ta tiền, trả nợ xong, cái gì cũng không phải sợ nữa.
Về phần tội danh bắt cóc tống tiền... ông ta và Diệp Trăn là cha con, Diệp Trăn vẫn còn khỏe mạnh, không bị tổn thương cũng không bị giam cầm tự do, sao có thể được tính là bắt cóc? Ông đòi tiền con rể, sao có thể được coi là tống tiền?
Nhưng nào ngờ được, Lục Bắc Xuyên vậy mà là lại đi tìm chủ nợ, muốn giúp ông ta giải quyết chuyện này.
Cảm nhận được lực đạo của ông ta dần dần yếu ớt, dây thần kinh căng cứng của Diệp Trăn cuối cùng cũng được thư giãn, biết Diệp Chấn Đình đã nghe lọt tai.
Biết là mình hiểu lầm, Diệp Chấn Đình ngượng ngùng cười nói: "Trăn Trăn à, cha sai rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, con đừng sợ."
Nói xong, ông ta buông bàn tay đang siết chặt lấy Diệp Trăn ra. Diệp Trăn vừa rời khỏi sự giam cầm của ông ta, ngay lập tức lui lại mấy bước, xoa cổ của mình, lại ngoài ý muốn phát hiện đầu ngón tay dính chút vết máu.
Cái dao kia là do Diệp Chấn Đình mua để phòng thân khi bị đòi nợ, rất sắc bén, làn da ở cổ non mịn, vừa rồi lúc kích động, ông ta không cẩn thận tạo ra một vết thương ngoài to bằng móng tay. Vết thương rất nhỏ cũng không sâu, cũng không đau lắm, vì khẩn trương cao độ nên Diệp Trăn cũng không có chú ý.
Diệp Chấn Đình nhìn thấy vết thương nhỏ trên cổ Diệp Trăn, còn không kịp buông dao xuống đã gấp gáp tiến lên mấy bước: "Không cẩn thận để con bị thương rồi sao! Mau ngồi xuống cho cha nhìn xem!"
Trong lòng Diệp Chấn Đình hiểu rõ, Lục Bắc Xuyên rất coi trọng Diệp Trăn, nếu để hắn thấy ông ta làm Diệp Trăn bị thương, vậy chuyện trả nợ không biết Lục Bắc Xuyên có còn muốn giúp ông ta nữa không!
Cho nên khi Lục Bắc Xuyên bước vào cửa, chính là thấy một màn này.
Diệp Chấn Đình nắm trong tay con dao tới gần Diệp Trăn, trên lưỡi dao sáng như tuyết dường như còn dính một vết máu, Diệp Trăn lấy tay che cổ, nhíu mày nhìn Diệp Chấn Đình, chân một trước một sau làm tư thế đề phòng.
Nhìn thấy một màn này, Lục Bắc Xuyên và mấy tên bảo vệ hắn mang đến cùng nhau tiến lên, Lục Bắc Xuyên gọn gàng đạp một phát rơi con dao trên tay Diệp Chấn Đình. Diệp Chấn Đình bị đạp liền ngã lăn ra đất, sau đó bị bảo vệ dí xuống mặt đất không thể động đậy.
Toàn bộ sự việc kéo dài chưa tới hai ba giây, khiến người khác không kịp phản ứng.
Lục Bắc Xuyên bước nhanh đến trước mặt Diệp Trăn, khẩn trương quan sát cô từ trên xuống dưới, giọng điệu mang theo sự bất an, dò hỏi: "Không sao chứ?"
Diệp Trăn nhìn Diệp Chấn Đình bị nhấn trên mặt đất, nghe thấy Lục Bắc Xuyên hỏi như vậy liền ngẩng đầu, bỗng nhiên lại đối mặt với cặp mắt lo lắng của Lục Bắc Xuyên.
Ánh mắt khẩn trương bất an chớp mấy cái, quan sát tỉ mỉ trên dưới cô một lần rồi mà lòng vẫn còn sợ hãi.
Diệp Trăn buông cái tay đang che cổ ra, cười trấn an hắn: "Em không sao."
Chỗ cổ còn một chút vết máu ứ đọng, ánh mắt Lục Bắc Xuyên rơi xuống vết thương, dần trở nên hung ác nham hiểm.
Diệp Trăn thấy hắn nhìn chằm chằm cổ mình, biết hắn hiểu lầm liền đưa tay lau sạch vết máu cho hắn nhìn kĩ vết thương, thần sắc dịu dàng, thậm chí còn mang theo ý cười, "Thật sự không sao mà, anh xem."
Lau máu đi, xác thực cũng chỉ là một vết cứa nho nhỏ.
Nhưng đây không phải chỗ khác, đây là cổ, chỉ cần hơi không cẩn thận thì đã không phải chỉ là vết cứa nho nhỏ nữa rồi.
Lục Bắc Xuyên còn không kịp nói gì, Diệp Chấn Đình bên kia bị bảo vệ gắt gao đè xuống đất lại không thèm lo cảm giác đau đớn vì bị trật khớp trên cánh tay đã gào to, "Bắc Xuyên! Bắc Xuyên! Đều là hiểu lầm thôi! Con hiểu lầm rồi! Con mau bảo bọn họ buông cha ra đi!"
Lục Bắc Xuyên không cảm thấy điều hắn tận mắt nhìn thấy là hiểu lầm gì đó, vừa rồi nếu hắn đến chậm một bước nữa, chỉ sợ Diệp Chấn Đình sẽ ra tay!
"Hiểu lầm? Ông cầm dao chĩa vào vợ tôi, ông còn nói là hiểu lầm?" Lục Bắc Xuyên nhìn qua mười phần u ám.
Diệp Chấn Đình khàn giọng liên tục giải thích, bị một đám bảo vệ áp chế miễn cưỡng đứng lên. Trên đầu toát ra một tầng mồ hôi, nói với Diệp Trăn: "Trăn Trăn à, con nghe cha giải thích, vừa rồi cha chỉ muốn kiểm tra..." Diệp Chấn Đình dừng lại, cũng biết là mình đuối lý, "Kiểm tra vết thương trên cổ con một chút mà thôi!"
Lục Bắc Xuyên chuyển ánh mắt về phía mấy tên đòi nợ trong phòng.
Trong đó có một tên lúc nãy vừa nghe điện thoại của ông chủ, giờ phút này lập tức phủi sạch quan hệ, "Lục tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi bị Diệp Chấn Đình lừa gạt. Ông ta nói bà Lục đồng ý trả thay 40 triệu kia, cho nên lúc ấy anh em chúng tôi mới đi theo ông ta đến đây, ai mà ngờ được lại là bắt cóc tống tiền. Chuyện này... nếu như chúng tôi biết trước là bắt cóc tống tiền vợ anh, chắc chắn chúng tôi sẽ không làm như vậy."
"Các cậu có ý gì? Sao lại gọi là bắt cóc tống tiền! Tôi gọi con gái ra tâm sự sao lại bị các cậu nói thành bắt cóc tống tiền rồi?" Diệp Chấn Đình bên cạnh gấp gáp, sắc mặt tái nhợt luôn miệng nói với Lục Bắc Xuyên: "Bắc Xuyên, con đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn nó là dân cho vay nặng lãi, không thể tin được! Cha là cha của Trăn Trăn, sao lại có thể bắt cóc nó chứ!"
Ánh mắt Lục Bắc Xuyên sáng như dao, như một mũi tên nhọn đâm về phía Diệp Chấn Đình, khiến Diệp Chấn Đình vô ý thức lùi lại một bước, toàn thân hắn bao phủ một tầng khí lạnh, cản cũng đỡ không nổi.
Diệp Chấn Đình run rẩy, nuốt ngụm nước miếng, nhưng vẫn cao giọng nguỵ biện: "Bắc Xuyên, con tin cha đi, con thật sự phải tin cha, cha không có khả năng làm thế với Trăn Trăn đâu. Cha là cha của nó mà! Sao có thể làm ra loại chuyện mất hết tính người như này được!"
Diệp Trăn nhận thấy được Lục Bắc Xuyên không ổn lắm, chỉ sợ hắn làm ra chuyện gì lớn, vội vàng lôi kéo hắn, thấp giọng nói: "Em thấy không thoải mái lắm, chúng ta đi trước đi."
Nghe Diệp Trăn nói không thoải mái, Lục Bắc Xuyên lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn xung quanh Diệp Trăn, "Chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Hắn nắm cả bàn tay Diệp Trăn, ném cho bảo vệ một ánh mắt sau đó liền dẫn người rời đi.
Sau lưng còn nghe thấy tiếng gào thét của Diệp Chấn Đình.
Lên xe, thẳng đến bệnh viện.
Lục Bắc Xuyên lo lắng trên người cô có vết thương, dặn dò bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cô. Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra, cũng không bị gì quá nghiêm trọng, vết thương bé xíu trên cổ cũng đã được dán lên băng dán cá nhân.
Thần kinh căng cứng của Lục Bắc Xuyên lúc này mới giãn ra.
Trên đường về nhà, Diệp Trăn nhịn không được hỏi hắn, "Vậy anh định xử lý Diệp Chấn Đình như thế nào?"
Trên trán Lục Bắc Xuyên hằn lên gân xanh, hắn không tin những lời nguỵ biện của Diệp Chấn Đình.
"Báo cảnh sát!"
Đây là phương thức xử lý đơn giản nhất.
Nhân chứng vật chứng đều có, bắt cóc tống tiền là chuyện đã được chứng minh, hắn tuyệt đối không có khả năng sẽ dễ dàng bỏ qua cho Diệp Chấn Đình như vậy.
"Em thấy thế nào?" Lục Bắc Xuyên hỏi ý kiến Diệp Trăn.
Trước hôm nay, Diệp Trăn cũng không cảm thấy người Diệp gia là một mầm mống tai hại, nhắm mắt làm ngơ là được.
Nhưng tất cả những chuyện phát sinh ngày hôm nay thật sự là đã vượt quá ranh giới cuối cùng của Diệp Trăn. Vì tiền mà ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể bắt cóc tống tiền. Nếu tiếp tục giữ lại không quan tâm sẽ biến thành hạt mầm, về sau còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, gật đầu, "Báo cảnh sát đi."
Diệp Trăn che chỗ được dán băng dán cá nhân, vừa rồi nhìn như cô rất tỉnh táo, nhưng chỉ có mình cô biết, lúc bị lưỡi đao dí trên cổ cô có bao nhiêu sợ hãi. Cảm giác tính mạng bị người khác nắm giữ trên tay, khiến cho cô cảm thấy ngạt thở, cảm giác không có chút an toàn ấy, cả đời đời này cô cũng không muốn trải qua lại lần nữa.
Lục Bắc Xuyên nhìn vẻ mặt hốt hoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ xe của Diệp Trăn, thấy cô nắm chặt lòng bàn tay. Hắn lại gần, một tay kéo cô sang.
Diệp Trăn tựa vào trong ngực Lục Bắc Xuyên, được hắn vuốt ve phía sau lưng, an ủi cô, "Đừng sợ, em yên tâm đi, sau này anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra một lần nào nữa."
Tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng Diệp Trăn cũng không đẩy hắn ra. Bàn tay đang nắm chặt lặng lẽ thả lỏng, sau một lúc do dự, cô chậm rãi vòng tay ra sau thắt lưng Lục Bắc Xuyên đáp lại hắn, răng hàm đang cắn chặt dần buông lỏng, làm bộ thoải mái cười nói: "Em không sợ mà."
Nhưng hốc mắt ướt át kia lại lặng lẽ đỏ lên, toàn thân vô ý thức run rẩy.
Bất kể là lúc nào, người đàn ông này đều sẽ đứng bên cạnh cô, ủng hộ cô, bảo vệ cô, bất động thanh sắc giải quyết tất cả các vấn đề thay cô.
Lục Bắc Xuyên ôm cô trong ngực, càng ngày càng chặt hơn.
Cảm giác đó không giống như lúc bị Diệp Chấn Đình quấn vào trong ngực, lồng ngực Lục Bắc Xuyên rắn chắc mà ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ đập lên bên tai cô, khiến cô an tâm. Có hắn ở đây, cái gì cũng không phải sợ.
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Xuyên, "Lúc nãy anh định làm gì Diệp Chấn Đình vậy?"
Lục Bắc Xuyên nhỏ giọng cười: "Anh rất muốn giết ông ta!"