Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 132: C132: "bà Lục... Thật Là Trùng Hợp."



Editor: Myy

___

Có câu ba người đàn bà tụ lại là thành một cái chợ, câu này đúng thật là không sai.

Diệp Trăn không có nửa phần hứng thú với người phụ nữ vênh váo kia, nếu như là bình thường thì ngay cả một chút ý muốn trò chuyện cô cũng sẽ không có.

Nghe Diệp Trăn giễu cợt, sắc mặt Ninh Khả hết trắng xanh lại trắng, hết sức khó coi.

Sở dĩ cô ta có thể đứng đây hả hê chọc tức Mạnh Tiệp là bởi vì năm nay Mạnh Tiệp quá kín tiếng, lại thêm bộ phim comeback vừa nhìn qua là đã biết sẽ không đắt khách, sự nghiệp có thể nói là đi xuống, không hot lại được cho nên lúc này cô ta mới có cái để trêu tức.

Nhưng Diệp Trăn không phải dễ chọc, có thể nói là người mà cô ta không chọc nổi.

Nữ chủ nhân tập đoàn Lục thị, là vợ của Lục Bắc Xuyên, chỉ dựa vào cái thân phận này cũng đã đủ để khiến cho người khác không dám cư xử lỗ mãng rồi.

Nhân viên cửa hàng nhìn ba người phụ nữ chung một căn phòng, hết sức khó xử.
Diệp Trăn quay đầu nhìn Ninh Khả, "Ninh Khả thật sao? Xin lỗi nhé, câu hỏi bây giờ của tôi có thể hơi quá đáng một tí, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi tiến vào giới giải trí, chuyện liên quan tới ngành này còn chưa kịp tìm hiểu kĩ, không biết Ninh tiểu thư đã nhận được giải thưởng gì trong các buổi lễ trao giải rồi nhỉ?"

"Tôi..." Ninh Khả ấp úng: "Tôi nhận được giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất..."

"Nữ phụ xuất sắc nhất?" Diệp Trăn kinh ngạc, giống như cảm thấy hứng thú, "Là giải thưởng Kim Ưng à? Hay giải thưởng Kim Tượng? Chắc là giải thưởng Kim Kê đúng không?"

Nụ cười trên mặt Ninh Khả cứng lại, trong lúc nhất thời không biết nói gì, khí thế ngang ngược càn rỡ vừa rồi sau câu hỏi của Diệp Trăn bỗng nhiên biến mất.

"Hay là? Oscar?"

Sắc mặt Ninh Khả cứng ngắc.

"Nhìn sắc mặt Ninh tiểu thư, giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất đó đều không phải được trao tại các buổi lễ trao giải này sao? Thật đúng là đáng tiếc cho gương mặt nữ phụ tiêu chuẩn của Ninh tiểu thư quá."


Câu này thật sự đã đâm phải nỗi đau của cô ta, ý của Diệp Trăn là đang chửi gương mặt này của Ninh Khả là khuôn mặt vạn năm chỉ biết đóng vai nữ phụ chứ gì?

Ngay cả Mạnh Tiêp luôn biết khống chế cảm xúc tốt cũng không nhịn được bất đắc dĩ cười khẽ.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạnh Tiệp, trong lòng Ninh Khả nảy sinh hận ý. Mặc dù cô ta luôn đóng vai nữ phụ, nhưng những năm gần đây những vai nữ phụ này đã giúp cô ta thu hút được không ít fan hâm mộ, ở trong giới giải trí cũng đủ để so sánh với một ít nữ minh tinh tuyến 1 chuyên đóng vai chính rồi, cô ta chỉ là còn thiếu một cơ hội mà thôi.

Mà Mạnh Tiệp có gì để cười? Có tư cách gì chê cười cô ta?

"Bà Lục, kỳ thật tôi rất khâm phục cô, dù sao cô cũng phải có dũng khí to lớn lắm mới dám tiến vào giới giải trí làm nhà sản xuất phim. Nhưng đúng như cô đã nói đó, thời gian cô tiến vào giới giải trí còn chưa dài, có một số chuyện có vẻ vẫn còn chưa hiểu rõ lắm," Cô ta thu liễm sự tức giận và xấu hổ trên mặt, thay sang bộ mặt khác, cười nói: "Diễn viên chính này của cô quá khứ có không ít vấn đề, người biết chân tướng không nhiều lắm. Cô có biết, tại sao 5 năm trước Mạnh tiểu thư nổi tiếng được như vậy không?"

Ninh Khả hưng phấn nhìn Diệp Trăn, "Đó là bởi vì, cô ta bị kim chủ bao nuôi 4-5 năm, về sau không biết vì lý do gì mà đắc tội kim chủ, sau đó bị kim chủ phong sát. Bà Lục, không phải tôi hoài nghi ánh mắt nhìn người của cô đâu, tôi chỉ cảm thấy cô cần phải biết bộ mặt thật của Mạnh Tiệp mà thôi."

"Bao nuôi?" Diệp Trăn lấy điện thoại ra, "Ninh tiểu thư có thể lặp lại câu vừa nãy không?"

"Bà Lục, cô có ý gì?"

"Cô vừa rồi thề son sắt nói 5 năm trước Mạnh tiểu thư ở trong giới giải trí từng bị người ta bao nuôi đến 4-5 năm, là thật sao?"

Nụ cười của Ninh Khả biến mất, "Tôi... tôi cũng chỉ là nghe nói mà thôi."

Cô ta biết mục đích Diệp Trăn lấy điện thoại ra là để ghi âm, ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, các kịch bản đào hố cô ta đều biết, chuyện không có chứng cứ từ miệng mình nói ra chính là tung tin đồn nhảm, đối phương hoàn toàn có thể dùng chuyện này tố cáo mình.

Huống chi, Lục thị còn là một xí nghiệp có dàn luật sư nổi tiếng trong giới giải trí.

Lục Bắc Xuyên thật sự biết cách phát huy tác dụng của luật sư.

"Nghe nói? Tức là, Ninh tiểu thư cũng không có chứng cứ chứng minh Mạnh tiểu thư từng bị bao nuôi đúng không?"

Chuyện trong giới giải trí đâu có chuyện gì là có chứng cứ xác thực, chỉ là mấy tin đồn truyền miệng mà thôi. Vòng tròn ấy như thế nào, trong lòng mọi người biết rõ, đều ngầm hiểu chuyện này với nhau.

"... Vâng."


"Vậy tôi có thể yêu cầu Ninh tiểu thư xin lỗi Mạnh tiểu thư vì mấy tin đồn không có chứng cứ kia được không?"

Sắc mặt Ninh Khả cực kỳ khó coi, cô ta quay người nhìn về phía Mạnh Tiệp, trong lòng vô cùng oán hận, không cam tâm tình nguyện gật đầu, "Thật xin lỗi, Mạnh tiểu thư, lúc nãy là tôi lỡ lời."

Mạnh Tiệp cười cười, không trả lời.

Cô không có tâm tình để ý tới lời xin lỗi hư tình giả ý này.

Diệp Trăn nhìn Ninh Khả một cái, cười cười, không tiếp tục nhiều lời nữa, vào phòng thay đồ thay váy, để nhân viên cửa hàng gói lại sau đó cùng Mạnh Tiệp rời khỏi tiệm này.

Nhìn hai người chuẩn bị về, Ninh Khả khó chịu trong lòng, nghĩ đến lời đồn đại vô căn cứ lúc trước, khẽ cắn môi, cầm máy lên giả vờ gọi điện thoại.

"Alo, Vữu Tĩnh à, là em, Ninh Khả nè," Giọng điệu Ninh Khả ngọt đến nỗi khiến cho người khác tê dại cả da đầu, "Không có gì, em chỉ đang dạo phố thôi. Đã lâu không gặp anh, đột nhiên cảm thấy nhớ í mà..."

Giọng Ninh Khả càng ngày càng lớn, nhìn bóng dáng hai người bước ra khỏi cửa, nụ cười càng đậm thêm.

"Ấy đừng đừng đừng, đừng tắt máy, anh đoán xem em vừa gặp ai đi? Mạnh Tiệp đó! Đúng vậy! Bây giờ cô ấy đang ở đây dạo phố với một người đàn ông..."

Ninh Khả cố ý nói to cho Mạnh Tiệp nghe, Mạnh Tiệp đương nhiên là nghe thấy được.

Chỉ là bây giờ hai chữ Vưu Tĩnh đã không làm dậy được bất kì gợn sóng gì ở trong lòng Mạnh Tiệp nữa rồi.

***

"Thật ra... chuyện của cô và Vưu Tĩnh, tôi là người ngoài, hoàn toàn không có quyền xen vào. Nhưng sự cố lần trước của đoàn làm phim là do cô giải quyết, mà người đứng sau tất cả những chuyện đó là Vưu Tĩnh, tôi muốn biết, để giải quyết chuyện này cô đã đáp ứng yêu cầu gì của Vưu Tĩnh vậy? Hay là đã giao dịch cái gì với anh ta?"

Mạnh Tiệp cười cười, "Tôi không đáp ứng bất kì yêu cầu gì của anh ta, cũng không giao dịch gì, tôi chỉ nói cho anh ta nguyên nhân vì sao năm đó tôi chia tay anh ta mà thôi."


"Vì sao?" Đây câu hỏi theo bản năng.

Hỏi xong, Diệp Trăn có vẻ hơi xấu hổ, cô và Mạnh Tiệp cũng không tính là bạn bè tri kỉ gì, chuyện riêng tư như thế cô không có lập trường để hỏi.

Nhưng Mạnh Tiệp dường như cũng không cảm thấy có lý do gì phải giữ bí mật, giống như một người ngoài cuộc, không chút do dự kể lại chuyện lúc trước.

"Cũng không phải nguyên nhân sâu xa gì, đáng lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn mới đúng. Tôi và anh ta là người của hai thế giới khác nhau, hoàn cảnh sống của chúng tôi hoàn toàn khác biệt, tính cách và cách xử sự cũng không giống. Anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt đã quen, còn cảm thấy chuyện đó không có gì là sai trái. Nhưng mà anh ta lại không thể chịu đựng được việc tôi tiếp xúc bình thường với nam diễn viên khác trong lúc đóng phim, anh ta hi vọng tôi có thể rời khỏi giới giải trí, nhưng tôi lại muốn anh ta có thể cải tà quy chính. Chúng tôi đều đã sai rồi, không nên yêu cầu đối phương thay đổi quá nhiều vì bản thân. Trong chuyện tình cảm đều là anh tình tôi nguyện. Tôi đã quá tự tin, cho là mình có thể thay đổi anh ta, nhưng sự thật chứng minh là tôi đã sai. Bản tính của một người, người khác không thể thay đổi được."

"Về sau... hai người liền chia tay?"

"Không, về sau tôi mang thai, lúc ấy tôi đang quay phim, tôi cũng không biết tôi đã mang thai, ba tháng sau mới phát hiện."

Diệp Trăn kinh ngạc, "Mang thai?"

Mạnh Tiệp nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ đang lặn xuống từ phía sau toà nhà chọc trời đằng xa, giống như đang hồi tưởng về quá khứ. Chiều hôm đó cũng có nắng đẹp như hôm nay, máu tươi chảy liên tục không ngừng, cô nhịn đau gọi điện cho Vưu Tĩnh, lại nhiều lần bị cúp máy. Cô chưa từ bỏ ý định, gọi lại, cuối cùng người nhận máy lại là một người phụ nữ.

Dường như ngay lúc ấy tất cả tình yêu đều đã bị chôn vùi xuống nấm mồ cùng với nỗi thất vọng tràn trề.

Vưu Tĩnh là một tên thiếu gia ăn chơi, cô không nên mê luyến vẻ ôn nhu bên ngoài của Vưu Tĩnh, cô không hợp với kiểu đàn ông thích dạo chơi nhân gian như hắn, Vưu Tĩnh không hợp với cô.

Từ ngày đứa bé rời khỏi cơ thể cô, cô đã hiểu được đạo lý này. Sau khi đã nghĩ thông suốt xong, việc buông tay thật ra cũng không có gì là khó.

Chỉ là cô không nghĩ tới, Vưu Tĩnh vậy mà cố chấp với cô như vậy.

Suốt 5 năm cũng không chịu buông tay.

"Về sau phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, đứa bé mất." Mạnh Tiệp bất đắc dĩ cười nói: "Có thể là do duyên số. Lúc ấy không nói cho Vưu Tĩnh nguyên nhân chia tay là vì không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, thế nhưng anh ấy vẫn cứ dây dưa suốt bốn năm, tôi cảm thấy chuyện này nên giải quyết nốt một thể. Chỉ thế thôi, bà Lục không cần phải khách khí đâu."

Diệp Trăn bình tĩnh, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Vị Ninh Khả kia... Lúc trước cũng được coi là một trong những hồng nhan tri kỉ của Vưu Tĩnh, cô cũng không cần để tâm đến cô ta đâu, cô ta không dám đắc tội cô."

Diệp Trăn cười cười, "Cô cảm thấy tôi sẽ để tâm đến cô ta sao?"

Mạnh Tiệp mỉm cười, nói xong cũng cảm thấy mình đã quá lo lắng.


Diệp Trăn ra hiệu cho bảo vệ không cần đi theo mình nữa, sau đó cùng Mạnh Tiệp đi vào một quán cà phê định nghỉ ngơi một lát. Mới vừa vào cửa, một chiếc xe thể thao Lamborghini màu bạc nhanh chóng phanh lại ở ven đường, đùng một tiếng đụng phải chiếc xe khác cũng đỗ ở đó.

Chủ nhân chiếc xe đó khí thế hùng hổ xuống xe muốn chửi người đâm phải xe mình, Vưu Tĩnh chạy xuống xe lại hoàn toàn không coi người này ra gì, bị lôi kéo đến phiền liền móc ra một tấm danh thiếp ném cho hắn, phách lối nói mấy câu xong đẩy người ra, thở hồng hộc bấm điện thoại.

Hỏi trong điện thoại mấy câu, Vưu Tĩnh nhìn thấy Mạnh Tiệp trong quán cà phê, hắn cúp máy, chạy về phía Mạnh Tiệp.

Đẩy cửa quán cà phê ra, nhân viên phục vụ liền vội vàng chạy đến tiếp đón, Vưu Tĩnh lại đẩy người ra, nhìn xung quanh, "Tôi muốn tìm người."

Trong điện thoại Ninh Khả nói cô ta nhìn thấy Mạnh Tiệp đang đi dạo với một người đàn ông, Vưu Tính vốn có tính nóng nảy nghe vậy phản ứng đầu tiên chính là giẫm chân ga đến tìm người, không có cảm xúc phẫn nộ, ngược lại đáy lòng tràn ngập nỗi bất an và khẩn trương. Hắn biết, tất cả những cảm xúc này đều bắt nguồn từ sự áy náy.

Hắn đã làm quá nhiều chuyện sai lầm với Mạnh Tiệp.

Từ khi Mạnh Tiệp nói cho hắn biết về đứa con 5 năm trước, hắn đã cho người điều tra chuyện năm đó. Sự thật đúng là như thế, 5 năm trước Mạnh Tiệp đã bị sinh non ở bệnh viện. Đứa bé được 4 tháng tuổi, đã có thể nhìn ra được giới tính, nhưng mà tất cả những chuyện này hắn đều không biết.

Lúc mới biết chuyện, Vưu Tĩnh cảm thấy cực kì phẫn nộ.

Đó rõ ràng cũng là con gái của hắn, Mạnh Tiệp vậy mà giấu diếm anh ta, lúc trước có nhiều cơ hội như vậy cũng không muốn nói cho hắn biết chân tướng!

Năm năm sau, Mạnh Tiệp lựa chọn nói cho hắn biết sự thật, giọng điệu rất bình tĩnh, nếu như đã không phải đã vượt qua được chuyện đó, cô ấy tuyệt đối sẽ không bình tĩnh nói chuyện này cho anh biết.

5 năm, xảy ra rất nhiều chuyện, cũng đủ để thay đổi một người.

Nếu như Mạnh Tiệp đã quyết tâm bắt đầu lại từ đầu thì sẽ có ngày cô ấy tìm một người bạn trai dịu dàng khác quan tâm đến cô. Cô dịu dàng lương thiện như vậy, lúc trước có vô số người theo đuổi, chỉ cần Mạnh Tiệp muốn, loại đàn ông nào mà chẳng có?

Trong nháy mắt, viễn cảnh Mạnh Tiệp hẹn hò, kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật, sinh con, thậm chí còn có tên của đứa bé, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của Mạnh Tiệp đều đã hiện hết lên trong đầu hắn. Đến lúc đó, hắn phải làm sao bây giờ?

Nếu như hắn biết những chuyện kia sớm hơn, nếu như Mạnh Tiệp chịu nói cho hắn mọi thứ, hắn nhất định sẽ đợi Mạnh Tiệp, tuyệt đối sẽ không làm ra những việc khốn nạn ấy!

Trong lòng bàn tay Vưu Tĩnh tất cả đều là mồ hôi, tìm kiếm trong quán cà phê một hồi lâu, chỉ sợ sẽ nhìn thấy một màn tình tứ khiến người khác ghen tị. Lúc nhìn thấy Diệp Trăn, Vưu Tĩnh liền bình tĩnh trở lại.

Hắn đứng trước bàn, xấu hổ nhìn Diệp Trăn đang ung dung nhìn hắn, nụ cười mười phần quái dị, "Bà Lục... Thật là trùng hợp."

Diệp Trăn hứng thú nhìn Vữu Tĩnh đầu đầy mồ hôi trong thời tiết đầu xuân, cười nói: "Đúng là trùng hợp thật, không biết Vưu thiếu đây có chuyện gì muốn nói?"

Vưu Tĩnh nghiêng mắt nhìn Mạnh Tiệp, Mạnh Tiệp lại coi như không có chuyện gì, điều này khiến Vưu Tĩnh có chút thất vọng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.