Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 17: “nữ nhân này, thật đúng là thích lâm trạm sao?!” (1)



Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Trước có Lục Bắc Phàm làm ví dụ, mẹ Lục đương nhiên biết Lục Thiếu Nhân dẫn theo Lâm Trạm về Lục gia giới thiệu như thế là có ý gì.

Một đứa con hoang còn chưa đủ, mới đuổi ra không được mấy ngày lại tìm mang về thêm một đứa nữa, có thể thấy được những năm nay Lục Thiếu Nhân bên ngoài phong lưu như thế nào!

Mẹ Lục ném bát đũa lên bàn, tiếng va chạm đồ sứ biểu hiện rõ lửa giận trong lòng của chủ nhân giờ phút này. Bà lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Nhân, chất vấn: "Ông đây là có ý gì?"

Lục Thiếu Nhân bảo Lâm Trạm ngồi ở vị trí của Lục Bắc Phàm lúc trước, sau đó trực tiếp ngồi ở trước mặt mẹ Lục, phân phó người hầu lấy thêm hai bộ bát đũa nữa đến.

"Bà xem lại bà một chút đi, ở trước mặt bọn nhỏ la hét thành cái dạng gì rồi!"

"Tôi thành cái dạng gì?" Mẹ Lục cười lạnh, "Sao ông không tự nhìn lại bản thân mình thành cái dạng gì rồi đi?"

Lửa giận trong lòng mẹ Lục bị kìm nén hơn hai mươi năm.

Từ lúc bà gả vào Lục gia đến nay, cỗ lửa giận này chưa từng được dập tắt.

*Truyện chỉ được đăng tải tại trang wordpress & wattpad của @My_Twinkle*

Mối thông gia thương nghiệp từ trước đến nay không có nhiều chân tình ở bên trong, đạo lý gặp dịp thì chơi mẹ Lục rất rõ ràng, bà sẽ không ăn dấm chua càng sẽ không làm khổ bản thân. Thẳng đến về sau, xí nghiệp của gia tộc mẹ Lục bị sụp đổ, hết thảy đều thay đổi.

Mẹ Lục họ Lâm, tên là Lâm Mi.

Lâm gia cũng từng là dòng dõi môn đăng hộ đối với Lục gia, nhưng sau năm thứ hai kể từ khi mẹ Lục gả vào Lục gia, Lâm lão gia đột ngột qua đời, con cháu thi nhau chiếm đoạt tài sản, một xí nghiệp gia tộc to như vậy bị chia năm xẻ bảy, sớm đã không thể như trước kia được nữa.

Ở dạng gia tộc như Lục gia, nguyên nhân một người đàn bà có thể đứng vững gót chân, một là được chồng yêu, hai là đến từ thế lực gia tộc không thể khinh thường phía sau người đàn bà ấy.

Lâm Mi đã không được chồng yêu, lại không có sự ủng hộ của gia tộc phía sau, càng không có nghề nghiệp ổn định, không có cảm giác an toàn, không có gốc rễ chống lưng là việc khiến người lo lắng nhất.

May mà chính là, bà mang thai. Trong những ngày Lục Bắc Xuyên còn chưa lớn lên, bà cẩn thận sống qua ngày, ngay cả khi biết Lục Thiếu Nhân phong lưu ở nên ngoài, bà cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhịn, kìm nén. Cũng may Lục lão gia là người trọng quy củ, Lục Thiếu Nhân chơi thì chơi, nhưng những đứa con do mấy ả tình nhân không ra gì kia sinh thì một đứa cũng đừng nghĩ mang vào Lục gia!

Thẳng đến về sau Lục Bắc Xuyên lớn lên, năng lực của hắn xuất chúng, nhảy lên trở thành người cầm quyền của Lục gia, lúc này bà mới có thể mở mày mở mặt.

Bây giờ con trai không chỉ tỉnh lại, mà hai chân cũng khôi phục đứng lên được rồi, mẹ Lục còn có lí do gì mà phải kìm nén lửa giận nữa?

"Đầu tiên là Lục Bắc Phàm, sau lại đến Lâm Trạm, đứa nào cũng mang về nhà. Như nào? Coi Lục gia là bãi rác, thứ gì cũng có thể mang về sao?"

Mẹ Lục từ trước đến nay ở trước mặt người ngoài chưa từng hạ thấp con của Lục Thiếu Nhân. Nhưng sự việc lần này bà xem như thấy được rõ ràng rồi, Lục Thiếu Nhân người này ích kỷ lương bạc, làm việc gì cũng khiến cho người ta buồn nôn cực độ, vì cái gì bà còn phải cố kỵ mặt mũi của hắn nữa?

"Lâm Mi!" Lục Thiếu Nhân không nghĩ tới mẹ Lục dám ở trước mặt mọi người nói những này khiến hắn thật mất mặt, "Ở trước mặt tiểu bối bà chú ý thể diện một chút đi!"

"Thể diện? Vậy thể diện của ông đâu? Ông dẫn nó về Lục gia cha biết không?"

Lục Thiếu Nhân biểu lộ một bộ dáng không ngoài sở liệu, yếu ớt nói: "Việc này, cha đồng ý rồi."

Sắc mặt mẹ Lục trì trệ, hết sức khó coi, nửa ngày mới gian nan phun ra mấy chữ, không thể tin được nói, "Làm sao có thể!"

"Làm sao không thể được!" Lục Thiếu Nhân không vui, giọng điệu chính nghĩa trách cứ: "Bắc Xuyên mặc dù đã tỉnh lại rồi, nhưng bác sĩ cũng đã nói, có thể đứng lên hay không còn phải nhìn xem mấy cuộc trị liệu tiếp theo. Vạn nhất về sau không có cách nào đứng lên nữa, người thừa kế Lục gia cũng không thể là người tàn tật được, đúng không?"

Nói xong, Lục Thiếu Nhân thở dài, quay đầu nói với Lục Bắc Xuyên ngồi ở một bên: "Bắc Xuyên, con cũng đừng trách cha, chuyện này là ông nội con đáp ứng. Ông đến cùng đang cố kỵ cái gì con cũng nên rõ ràng, thân thể của con không tốt, việc ở công ty lại quá nhiều, toàn bộ gánh nặng đặt ở trên người con không tốt đối với việc khôi phục thân thể của con. Lâm Trạm tới cũng có thể chia sẻ một chút với con, đều là anh em thân thiết, người một nhà với nhau cả mà, không cần kiêng nể."

Lời này nói ra thật sự đường hoàng, mẹ Lục tức giận tới mức phát run.

Trái lại Lục Bắc Xuyên, biểu lộ lạnh lùng, tựa hồ không có việc gì có thể khiến cho hắn dao động, "Người một nhà? Anh em thân thiết? Làm giám định thân tử chưa? Xác định là người của Lục gia sao?"

"Đương nhiên, nếu như con không tin, cha có thể mang Lâm Trạm đi làm giám định thân tử luôn."

Lục Bắc Xuyên cười, "Được, vậy người giám định thân tử kia lúc nào đến rồi cha hẵng dẫn anh ta vào cửa Lục gia. Bây giờ, làm phiền cha bằng cách nào dẫn anh ta vào, thì dẫn anh ta ra ngoài như vậy."

"Lục Bắc Xuyên!" Lục Thiếu Nhân khó thở, "Trong mắt con còn có người cha này và ông nội con không? Nỗi khổ tâm của ông ấy chẳng lẽ con không hiểu sao? Tất cả mọi người là vì nghĩ cho thân thể của con!"

"Nếu như cha lo lắng cho tình trạng thân thể của tôi, vậy cha hoàn toàn có thể không cần lo lắng nữa rồi, bởi vì..." Lục Bắc Xuyên đứng lên, khom người kẹp một đũa đồ ăn cho mẹ Lục, "Tôi khôi phục lại cũng không tệ lắm."

Lục Thiếu Nhân kinh ngạc nhìn Lục Bắc Xuyên, một màn này của Lục Bắc Xuyên, triệt để khiến Lục Thiếu Nhân chấn kinh rồi, "Con... con có thể đứng lên sao?"

Lục Bắc Xuyên gật đầu, "Đúng thế."

"Khi... khi nào?"

Tâm tình mẹ Lục thật tốt, mở mày mở mặt, "Chính là từ hai ngày này a, ông luôn nói công ty nhiều việc, rất bận bịu, về sau ông không cần bận rộn như vậy nữa rồi, con trai sẽ đến công ty giúp ông."

Trên mặt Lục Thiếu Nhân một mảnh xanh trắng. Tin tức hắn nghe được chính là Lục Bắc Xuyên cả đời này cũng không thể đứng lên được, nhưng lúc này mới chỉ qua không có mấy ngày, Lục Bắc Xuyên vậy mà đã khôi phục khỏe mạnh rồi! Đánh cho hắn trở tay không kịp!

Dưới loại tình huống này, việc hắn dẫn Lâm Trạm trở về chính là đang làm trò cười!

Nếu người thừa kế của Lục gia khỏe mạnh, Lục lão gia tuyệt đối sẽ không cho phép hắn mang về nhà một đứa con riêng!

"Cho nên, cha cảm thấy Lục gia cần hai cái người thừa kế sao?" Con ngươi sắc bén của Lục Bắc Xuyên nhắm lại, nhìn về phía Lâm Trạm, "Đến như nào, ra ngoài như thế."

Trước mắt bao người, lời nói này coi như là một chút mặt mũi cũng không cho Lục Thiếu Nhân.

Nhưng nếu Lâm Trạm bởi vậy mà rời khỏi Lục gia, Lục Thiếu Nhân sẽ càng mất mặt hơn. Trầm mặc một lát, Lục Thiếu Nhân giọng điệu cứng ngắc, nói: "Chuyện này là do ông nội con đồng ý, bây giờ ông quay lại nhà cũ rồi, có chuyện gì cũng phải chờ ông trở về rồi hẵng nói."

Từ trước đến nay Lục Bắc Xuyên ra lệnh đã quen, "Cha cảm thấy tôi không thể làm chủ được Lục gia rồi?"

*Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor ra chương nhanh nhất*

Bầu không khí trên bàn bỗng trì trệ, người hầu đã rửa bát đũa sạch sẽ rồi lại không dám đưa tới, Lư quản gia bảo cô ta đưa bát đũa cho mình, tự mình đem đến trên bàn ăn.

"Lục tiên sinh đi làm cả ngày chỉ sợ cũng đã đói bụng rồi, ăn cơm trước đi," Nói xong, ông lại cười nói với Lục Bắc Xuyên: "Thiếu gia, ngài là chủ nhân của Lục gia, người này tới đây là khách, sao có thể đuổi người ra ngoài, thật không hợp quy củ."

Lư quản gia là người làm lâu năm trong nhà, từ lúc Lục Thiếu Nhân sinh ra vẫn là do ông chăm sóc, không ai dám không cho ông mấy phần mặt mũi.

Vậy nên vẫn là để ông hòa hoãn lại không khí là tốt nhất.

Lư quản gia đặt hai cái bát đũa ở trước mặt Lục Thiếu Nhân và Lâm Trạm, cười cười với thiếu niên từ lúc vào cửa đến giờ vẫn luôn hạ thấp giá trị tồn tại của mình.

Lục Thiếu Nhân thoáng tỉnh táo lại, cũng biết việc này không thể quá nóng vội, "Ăn cơm trước đi."

Ánh mắt đảo ở trên bàn cơm một vòng, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên người Diệp Trăn và Diệp Tình, "Cái này... Đây là?"

Giọng điệu mẹ Lục vẫn không tốt, "Kia là em gái song bào thai của Diệp Tình - Diệp Trăn."

"Diệp Trăn? Thật sự là giống nhau như đúc, cha kém chút nữa còn nhìn không ra." Lục Thiếu Nhân cố tình dời đề tài.

Nhịp tim Diệp Trăn đập vang như sấm.

Từ lúc Lâm Trạm vào cửa, một khắc kia cả người cô liền lâm vào trạng thái vô cùng lo lắng, hỗn loạn trên bàn ăn một chút cũng nghe không lọt tai.

Tại sao kịch bản lại lệch cái thành dạng này rồi?

Lâm Trạm không phải hẳn là nên cố gắng phấn đấu làm việc ở bên ngoài, bằng vào chính sức mình không ngừng cố gắng vươn lên, dựa vào bàn tay vàng của nam chính trở nên thành công, sau đó trở về Lục gia vả mặt nhân vật phản diện sao? Sao lại ở đây bị nhân vật phản diện vả mặt?

Thân là một đứa con riêng, trở về Lục gia sẽ gặp phải đãi ngộ như thế nào trong lòng anh ta không phải rõ ràng nhất sao? Lục gia sớm đã là vật trong lòng bàn tay của Lục Bắc Xuyên. Lâm Trạm không có một cái gì, còn vọng tưởng móc từ trong túi hắn cái gì sao? Hay là đang mơ tưởng về Lục gia?

Không phải anh ta rất xem thường Lục gia, càng xem thường Lục Thiếu Nhân hơn sao? Thà chết cũng không muốn trở về Lục gia sao? Vậy tại sao bây giờ lại trở thành cá mè một lứa với Lục Thiếu Nhân rồi?

Bởi vì Diệp Tình trở về cho nên cũng đi theo trở về sao?

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, trong tiểu thuyết nói tình yêu của nam chính đối với Diệp Tình là quyết chí thề không đổi, tất cả cố gắng động lực đều là bởi vì Diệp Tình. Nếu Diệp Tình trở về, Lâm Trạm đi theo trở về cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng cái này cũng... Quá rối loạn...

Tâm tình Diệp Trăn như thế, Diệp Tình cũng đồng dạng tâm loạn như ma, nhìn lên đồ ăn phong phú trước mặt, khó mà nuốt xuống.

Cô ta cho là giữa cô ta và Lâm Trạm không còn gì để giấu nhau nữa, nhưng Lâm Trạm lại chưa từng nói với cô ta hắn là con riêng của Lục gia, bất kể là đời này hay là đời trước cũng chưa từng nói. Thật không nghĩ đến, hắn vẫn còn có chuyện giấu diếm mình, một mực lừa gạt mình!

Bây giờ lại đang ngồi ở đây, không hề chớp mắt nhìn cô ta là đang tính toán cái gì?!

Còn thật sự coi mình là tiểu cô nương kiếp trước mặc hắn lừa gạt sao?

Ánh mắt như có như không của Lâm Trạm quá mức chói mắt, khiến Diệp Tình phá lệ khó xử.

Lục Bắc Xuyên cười khẽ, "Tại sao Lâm tiên sinh cứ nhìn Diệp Tình vậy?"

Đôi mắt Lâm Trạm trầm xuống, từ sau đêm đó biết Diệp Tình vì em gái mà quay về Lục gia, hắn liền hạ quyết tâm muốn mang Diệp Tình rời khỏi cái vòng xoáy này. Từ lúc bắt đầu đi vào Lục gia lần đầu tiên, hắn liền nhận ra Diệp Tình.

Lâm Trạm tròng mắt, "Không có gì."

Diệp Tình mỉm cười, quan tâm kẹp một khối xương sườn cho Lục Bắc Xuyên, "Không phải nhìn em, là đang nhìn Trăn Trăn."

Lục Bắc Xuyên nhìn cô ta, ánh mắt tối sầm, giọng nói lạnh thấu xương, một đôi mắt sáng như đao đâm thẳng về phía Diệp Tình, "Nhìn Trăn Trăn?"

Diệp Tình tay nắm chiếc đũa khẽ run lên, cô ta ở trước mặt Lục Bắc Xuyên từ trước đến giờ luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chưa từng dám có nửa phần vượt quá giới hạn. Nhưng thái độ của Lục Bắc Xuyên đối với cô ta quá mức lãnh đạm, thậm chí còn có thể nói là chán ghét. Lục Bắc Xuyên nhu tình mật ý của đời trước cô ta thấy tựa hồ còn ở trước mắt cô ta, chỉ cần thoáng nhớ tới, liền khiến cô ta bỗng dâng lên một cỗ cảm giác thất bại tột cùng.

Cô ta cười gượng, "Bạn trai của Trăn Trăn, chính là Lâm Trạm."

"Cái gì?" Ánh mắt mẹ Lục lưu chuyển qua lại trên người Lâm Trạm và Diệp Trăn, dường như không thể tin được.

Cha Lục cũng nghi hoặc nhìn cô ta, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Diệp Tình cười cười giải thích: "Là như vậy, trước đó cha mẹ con không đồng ý hôn sự của Trăn Trăn và Lâm Trạm, cho nên hai người liền hẹn nhau bỏ trốn. Con thấy cha mẹ lo lắng vô cùng, mẹ con còn bị bệnh cấp tính, cho nên liền nhờ Bắc Xuyên hỗ trợ tìm Trăn Trăn. May mà hôm nay Bắc Xuyên tìm được."

Diệp Tình nhìn Diệp Trăn một chút, thần sắc cảnh cáo dưới đáy mắt liếc qua là thấy ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.