Nếu Lục Bắc Xuyên cũng đã biết chân tướng rồi, vậy Diệp Tình và Diệp Trăn cũng không cần thiết chơi cái trò đổi quần áo gì trước mặt Lục Bắc Xuyên nữa.
Diệp Trăn để Diệp Tình về phòng trước. Lúc khác, cô lại nghĩ biện pháp.
Vừa đưa tiễn Diệp Tình không bao lâu, Lư quản gia đã gõ cửa phòng, đẩy chiếc xe đồ ăn nhỏ, đưa những món ăn khuya bổ dưỡng đặc biệt xào nấu vì Diệp Trăn vào, đặt từng cái lên bàn.
Bên trong tất cả đều là những món canh bổ, tổ yến, v.v... Mà Diệp Trăn chưa từng thấy qua.
"Nhiều như vậy ạ?"
"Thiếu gia bảo cô tự chọn ăn," Lư quản gia nhìn thân thể gầy yếu của Diệp Trăn, thở dài, "Thân thể của cô cũng nên bồi bổ thêm."
Diệp Trăn suy đoán, bây giờ Lục Bắc Xuyên có lẽ còn chưa có công khai sự thật cô mang thai. Dù sao cô mang thai đã gần hai tháng rồi, mà Lục Bắc Xuyên cũng chỉ mới tỉnh lại được nửa tháng mà thôi, thời gian không chính xác, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.
"Cảm ơn Lư quản gia, ngài mau đi về nghỉ ngơi đi."
Lư quản gia cười tủm tỉm nhìn cô, từ đáy lòng thích tiểu cô nương này, thích tính cách lương thiện tinh khiết trên người cô, "Vậy tôi đi trước, có chuyện gì cứ việc gọi tôi."
"Vâng."
Sau khi Lư quản gia rời đi, Diệp Trăn mới bưng lên một chén canh thăm dò. Hít một hơi, không ngửi thấy có mùi gì khác lạ cũng không có khiến cho cô có cảm giác buồn nôn. Cầm thìa múc một muỗng nhỏ, hương vị cũng không tệ lắm.
Lục Bắc Xuyên đẩy cửa vào, thấy Diệp Trăn ngồi ở bên cạnh bàn ăn khuya, hắn cởi cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên trên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, kéo lỏng cà vạt. Cảm giác nhiệt độ có chút thấp, nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh của Diệp Trăn, mi tâm Lục Bắc Xuyên không khỏi cau lại, cầm lấy điều khiển tăng nhiệt độ phòng lên.
Lớp áo sơ mi bó chặt dáng người tam giác ngược rắn chắc của hắn. Diệp Trăn liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn sang bảy tám gói thuốc bổ trước mặt, "Lục tổng, anh đây là đang nuôi heo sao?"
Lục Bắc Xuyên lấy trên kệ áo ra một cái chăn, choàng lên người Diệp Trăn, ngồi ở bên cạnh thuận thế ôm eo của cô, bàn tay đặt ở trên bụng cô, "Em gầy quá, ăn nhiều một chút đối với sức khỏe của đứa bé cũng tốt."
Quả nhiên, quan tâm như vậy bất quá chỉ là vì đứa bé ở trong bụng của cô mà thôi.
Diệp Trăn lành lạnh nói: "Tức giận đối với đứa bé cũng không tốt."
Lục Bắc Xuyên không nhiều lời, cầm tay trái của Diệp Trăn lên, đeo một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ ở trên ngón tay cô.
Đây chiếc nhẫn cưới tượng trưng cho cuộc hôn nhân của hai người lúc Diệp Trăn vừa mới được gả vào Lục gia.
"Bây giờ em mang thai con của anh, cũng chính là vợ của Lục Bắc Xuyên anh. Chuyện kết hôn cứ giao cho anh, việc liên quan tới thân phận của em anh cũng sẽ tự mình xử lý cho tốt. Đừng có mưu đồ khác, hiểu chưa?" Hắn biết Diệp Trăn một lòng muốn rời khỏi hắn, nếu như dùng đứa bé để ràng buộc cô, có lẽ sẽ có thể khiến cho cô mềm lòng ở lại.
Diệp Trăn nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay trái của mình, cùng chiếc nhẫn trên bàn tay của Lục Bắc Xuyên góp thành một đôi.
***
Sáng sớm hôm sau, Lục Bắc Xuyên đến công ty nhậm chức, Lục phu nhân thì chuẩn bị không ít quà tặng quý giá để đến biếu Diệp gia. Nhìn sắc mặt vui vẻ trên mặt mẹ Lục, là biết bà ấy thật sự không có để chuyện chồng mình bị tống vào ngục ở trong lòng.
Không chỉ có mình Lục phu nhân, ngay cả Lục Bắc Xuyên và Lục lão gia cũng không thèm ra mặt, tựa hồ tất cả đều xem thường.
Trên đường đi trong lòng Diệp Trăn lén hỏi thầm, tội danh có ý định mưu sát của Lục Thiếu Nhân, đến tột cùng là chụp lên đầu hắn kiểu gì?
Trong tiểu thuyết không kể rõ ràng, Diệp Trăn cũng không rõ lắm, bất quá việc Lục Thiếu Nhân vào tù đúng là do Lục Bắc Xuyên tính kế. Nhưng bởi vì cái gì, cô không biết.
Hào môn rất phức tạp, thật sự không cần thiết phải lội vào vũng nước đục này.
Không bao lâu đã đến Diệp gia.
Cha mẹ Diệp hai người đang đứng chờ ở cửa ra vào, Lục phu nhân vừa xuống xe liền bày ra một khuôn mặt tươi cười chào đón.
"Lục phu nhân, nghe danh bà đã lâu, nay bà có thể tự thân tới cửa chào hỏi, quả thực là vinh hạnh của Diệp gia chúng tôi."
Lục phu nhân cầm tay cha Diệp, "Đều là người một nhà cả, đừng có khách sáo như thế."
Cha Diệp liên tục gật đầu, mời người vào biệt thự.
Mẹ Diệp tận lực thả chậm bước chân, liếc nhìn qua Diệp Trăn và Diệp Tình. Lúc xuống xe bà ta nhìn thấy rõ ràng, Lục phu nhân kéo tay Diệp Trăn, bà ta còn tưởng rằng là mình nhìn lầm, nhưng nhìn kỹ lại đúng thật là như vậy.
Bà ta thấp giọng nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệp Tình cúi đầu ủy khuất không nói lời nào, mẹ Diệp trừng mắt nhìn về phía Diệp Trăn, "Diệp Trăn, chuyện gì đã xảy ra!"
Diệp Trăn mặt không biểu tình nhìn bà ta, "Có chuyện gì buổi tối rồi nói."
Nói xong liền đi thẳng để lại mẹ Diệp sững sờ đứng đó, mẹ Diệp còn muốn nói cái gì, Diệp Tình đã kéo bà ta lại, không biết cô ta ghé tai nói cái gì với mẹ Diệp, mà chọc đến mẹ Diệp giận đến tím mặt.
Trong phòng khách, cha Diệp niềm nở lấy trà lá ngon nhất của nhà mình ra chiêu đãi Lục phu nhân, "Lục phu nhân, mời bà uống trà."
Lục phu nhân liếc nhìn phòng khách trong biệt thự một vòng, cách trang trí rất huy hoàng lộng lẫy bà cũng không tiện mở miệng khen. Vừa lúc người hầu đi theo đưa lễ vật bà đã chuẩn bị đặt ở trong phòng khách, lục phu nhân liền cười nói: "Tình Tình gả vào Lục gia chúng ta cũng đã hơn hai tháng rồi, thân thể của Bắc Xuyên lúc ấy vẫn chưa khỏe lại cho nên cũng không đến chào hỏi hai người được. Lần này tới không chỉ là để chào hỏi thôi mà còn để thương lượng cùng hai người một chút về hôn lễ của Tình Tình và Bắc Xuyên nữa."
"Hôn... hôn lễ?" Từ sau khi Diệp Trăn gả vào Lục gia, cha Lục vẫn nghĩ muốn trèo lên cái cành cây Lục gia này.
Nhưng cái cành cây này lại quá cao, chỉ dựa vào một đứa con gái không được sủng ái thì không thể trèo lên nổi.
"Đúng thế, hiện tại thân thể của Bắc Xuyên cũng tốt hơn rồi, dù sao cũng phải bổ sung một cái hôn lễ, không thể ủy khuất con gái nhà hai người được. Tôi tính thời gian, ngày mười tháng sau chính là ngày tháng tốt, cho nên cố ý tới để hỏi ý kiến của hai người."
Vừa dứt lời, Diệp Trăn đi vào. Lục phu nhân nhìn thấy cô liền vẫy gọi cô lại, để cô ngồi ở bên cạnh mình, thân mật lôi kéo tay Diệp Trăn, "Diệp tiên sinh, Diệp gia các người thật biết cách nuôi dạy con gái! Diệp Trăn vừa mới gả vào Lục gia chưa tới mấy ngày mà con trai của tôi đã tỉnh rồi, hiện tại còn có thể đứng lên được, toàn bộ đều là nhờ lúc trước Tình Tình tận lòng chăm sóc Bắc Xuyên đó!"
Diệp Trăn cười cười, không nói.
Cái này cũng không hẳn là đúng, Lục Bắc Xuyên khỏi hẳn cũng không phải nhờ công lao của cô, đó là trùm phản diện, vốn dĩ đã được định sẵn sẽ tỉnh lại được rồi, còn cô cùng lắm chỉ là một người góp chút sức mà thôi.
Mẹ Diệp và Diệp Tình đi vào, thu lại biểu lộ trên mặt mình, ngồi đối diện Lục phu nhân.
Cha Diệp suy nghĩ trong chốc lát, "Ngày mười tháng sau... Chẳng phải là chỉ còn cách mười ngày nữa thôi sso? Cái này... cái này còn chưa kịp chuẩn bị cái gì mà, có kịp không?"
"Kịp, áo cưới tôi đã chọn xong cho Tình Tình rồi, sân bãi tổ chức hôn lễ tôi cũng đã chọn xong, chỉ còn một chút chi tiết muốn bàn bạc với hai người thôi."
Mẹ Diệp nhìn Lục phu nhân lôi kéo tay Diệp Trăn, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Mắt nhìn đứa con gái ủy khuất ngồi ở một bên, liền vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Tình trấn an, "Lục phu nhân, tôi mượn Tình Tình có chút việc, bà cứ nói chuyện với chồng tôi trước đi. Ông ấy có thể tự làm chủ được."
"Được, không vấn đề gì."
Mẹ Diệp ra hiệu cho Diệp Trăn đi cùng bà ta vào phòng. Vừa đóng cửa lại, mẹ Diệp liền không kịp chờ đợi đặt câu hỏi: "Diệp Trăn, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã để con xuất ngoại rồi sao? Tại sao không nói một tiếng đã quay về Diệp gia rồi?"
Diệp Trăn không biết việc này Diệp Tình nói thế nào với mẹ Diệp, bất quá đã đến mức này rồi cô cũng không cần phải giấu diếm làm gì.
"Là Lục Bắc Xuyên anh ta mang tôi về, anh ta đã biết chuyện tôi thay chị gả cho anh ta, cho nên tôi cảm thấy không tất yếu gì phải diễn kịch ở trước mặt anh ta nữa."
"Nó biết rồi?" Mẹ Diệp ngưng lông mày, "Làm sao mà nó biết được?"
Diệp Trăn suy đoán mập mờ, "Làm sao tôi biết được tại sao anh ta biết? Không chỉ như thế thôi đâu, anh ta còn biết người mấy ngày nay ở Lục gia chính là chị chứ không phải tôi."
"Cái này... Đây rốt cuộc... Cái này..." Mẹ Diệp nửa ngày không thể nói ra thành lời.
Nếu như đã biết hết rồi, vậy Tình Tình của bà ta còn có thể gả vào Lục gia được sao?
Diệp Trăn nhìn bà ta một cái, thở dài, "Không có biện pháp nào, giấy không thể gói được lửa, nếu Lục Bắc Xuyên cũng đã biết rồi, thì sớm muộn gì cũng có một ngày tất cả mọi người sẽ biết. Đến lúc đó chuyện này khó mà ép xuống được. Không bằng mọi người thẳng thắn một chút, cùng nhau ngồi xuống nói cho rõ chuyện này, thì có lẽ..."
Diệp Tình vừa mới đi vào vừa đúng lúc nghe thấy câu nói này của Diệp Trăn, trong lòng bỗng nhiên bốc lên một cỗ lửa giận khó mà ức chế được.
Thì ra suy đoán của cô ta không có sai!
"Tao biết ngay mày có ý định này mà! Từ lúc vừa mới bắt đầu mày đã không có ý định trả lại vị trí bà Lục cho tao rồi có đúng hay không? Một bên giả mù sa mưa muốn xuất ngoại cho tao xem, một bên lại nói chân tướng cho Lục Bắc Xuyên để anh ấy đến sân bay mang mày trở về. Mày cho rằng làm như vậy thì thật sự có thể gối cao không lo sao!"
Diệp Tình chỉ vào Diệp Trăn cả giận nói: "Diệp Trăn, tất cả mọi người đều biết, người gả cho Lục Bắc Xuyên là Diệp Tình tao không phải Diệp Trăn mày. Mày dựa vào cái gì mà dám chiếm vị trí của tao?"
"Diệp Trăn, con mau nói đi, chị con nói có phải là thật hay không?"
Có một số người, tâm đã hiểu lệch rồi, thì lời nói hành động tự nhiên cũng lệch theo.
Diệp Trăn lạnh lùng nhìn lên hai người lòng đầy căm phẫn trước mặt, "Chị, chị nên biết rõ, không phải tôi chiếm vị trí kia, mà chính là do chị không muốn vị trí đó cho nên mới đẩy lại cho tôi. Bây giờ đến nước này rồi, chị lại đẩy tất cả sai lầm lên người tôi?"
"Được, chị thừa nhận, lúc trước là lỗi của chị, chị không nên bỏ trốn cùng Lâm Trạm. Nhưng đó là bởi vì lúc trước chị không biết người anh ta một mực thích chính là em; hiện tại chị đã biết rồi, cho nên chị không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa," Hai mắt Diệp Tình đẫm lệ nhìn Diệp Trăn, "Chị vẫn luôn tại suy nghĩ cho em, nhưng em thì sao? Em có từng hiểu cho chị không?"
Nghe những lời này của Diệp Tình, mẹ Diệp hơi ngốc lăng, "Cái gì? Lâm Trạm thích Diệp Trăn sao?"
Diệp Tình gật đầu, "Cho nên con không thể duy trì mối quan hệ với anh ấy được nữa. Trăn Trăn, không phải em cũng rất thích Lâm Trạm sao? Bây giờ chị trả lại anh ấy cho em, em cũng trả lại Lục Bắc Xuyên cho chị đi, có được hay không?"
Diệp Tình biết rõ, Diệp Trăn vẫn luôn thích Lâm Trạm, từ trong ánh mắt Diệp Trăn nhìn Lâm Trạm cô ta liền có thể nhìn ra được.
Cô ta cũng rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ, ghen tị của Diệp Trăn lúc nhìn cô ta vì cô ta có thể được Lâm Trạm yêu, được Lâm Trạm quan tâm. Cô ta cũng tin tưởng, chỉ cần Lâm Trạm có thể thổ lộ với Diệp Trăn, Diệp Trăn nhất định sẽ không có một chút do dự mà đi cùng Lâm Trạm.
Nghe Diệp Tình nói, mi tâm Diệp Trăn cau lại, "Anh ta không phải thích chị sao?"
"Người anh ấy thích chính là người năm đó viết cho anh ấy hơn hai mươi bức thư tình, làm việc cùng một chỗ với anh ấy, ở trong bệnh viện không ngủ không nghỉ chăm sóc mẹ anh ấy, đây đều là em." Diệp Tình nhìn cô, thấp giọng nói: "Nếu như không phải là bởi vì chị phát hiện người Lâm Trạm thích chính là em, thì chị còn trở về làm gì? Chị không thể đoạt bạn trai của em, em là em gái của chị, chị hi vọng em có thể hạnh phúc, mà không phải phó thác cả thanh xuân cho một người mà em không thích."
Những lời này lúc Diệp Trăn đứng ở ngoài cửa toilet cũng nghe được, bất quá những lời này được Diệp Tình nói ra, vẫn là có một chút giả tạo.
Diệp Tình lấy điện thoại di động ra, tìm số di động của Lâm Trạm, "Nếu như em không tin, chị sẽ giúp em hỏi anh ấy!"
Điện thoại vang lên hai tiếng liền được kết nối, không đợi người đầu bên kia điện thoại nói chuyện, Diệp Tình đã nhanh miệng: "Lâm Trạm, tôi hỏi anh, anh thích tôi hay là thích em tôi."
Đầu bên kia điện thoại nửa ngày không có tiếng trả lời, ba người ăn ý duy trì trầm mặc lắng nghe. Hồi lâu sau, mới nghe được Lâm Trạm thở dài một tiếng, "Tình Tình, chuyện này chúng ta sau này hãy nói được không?"
Diệp Tình cười lạnh cúp máy, nhìn Diệp Trăn, "Em nghe đi, anh ta căn bản cũng không dám ở trước mặt chị trả lời vấn đề này!"
Mi tâm Diệp Trăn càng nhíu chặt.
Trước không biết Diệp Tình nói thật hay là giả, nhưng ngay cả Lâm Trạm cũng có thái độ này là sao? Trong tiểu thuyết thì nói thề non hẹn biển không rời không bỏ, bây giờ tại sao lại ấp a ấp úng không rõ ràng cho lắm rồi?
Coi như lúc trước nhận lầm người đi, nhưng tốt xấu gì cũng đã hẹn hò ba năm rồi mà. Tình cảm ba năm bồi dưỡng ra còn chưa đủ thâm hậu sao? Cứ như vậy bị dăm ba câu nói của Diệp Tình làm cho bàng hoàng rồi? Lời nói quyết chí thề không đổi thay, toàn tâm toàn ý yêu nhau đâu?
Tra nam!
Thấy Diệp Trăn trầm mặc, Diệp Tình chìm khẩu khí, vành mắt dần dần đỏ bừng, "Trăn Trăn, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."
Đề cập đến chuyện cũ, Diệp Tình giống như thật sự vô cùng áy náy, "Nếu như chị có thể sớm biết người anh ấy thích chính là em, như vậy chị tuyệt đối sẽ không đoạt người với em. Em cũng sẽ không phải thay chị gả cho một người không thích em."
Diệp Trăn không nhìn nổi bộ dạng ủy khuất đáng thương này của Diệp Tình, giống như là bạch liên hoa làm bộ làm tịch vậy, có một loại ảo giác nguy hiểm không thể tiếp cận.
"Chị có thể... Có thể đưa số điện thoại của Lâm Trạm cho tôi không? Tôi có vài lời muốn hỏi anh ta."
Trong lòng Diệp Tình vui mừng. Cô ta biết ngay mà, Diệp Trăn tuyệt đối không bỏ được Lâm Trạm! Thần kinh căng cứng nhất thời thư giãn, trên mặt lại bất động thanh sắc như cũ, "Được."
Diệp Trăn bấm số điện thoại Lâm Trạm, nhìn Diệp Tình và mẹ Diệp, thấp giọng nói: "Tôi muốn ở riêng một lát."
Diệp Tình rất là thông cảm, lôi kéo mẹ Diệp rời khỏi phòng.
Sau khi hai người đi, Diệp Trăn tiếp tục gọi cho Lâm Trạm, thẳng đến khi đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói mệt mỏi, Diệp Trăn mới cười tủm tỉm nói: "Lâm Trạm, tôi là Diệp Trăn; chính là cái người viết cho anh hơn hai mươi bức thư tình, làm công cùng một chỗ với anh, ở trong bệnh viện không ngủ không nghỉ chăm sóc mẹ anh - Diệp Trăn. Có một việc này, tôi muốn nhờ anh giúp một tay."
Nếu Diệp Tình đã muốn làm vợ của trùm phản diện như vậy rồi, thì liền thỏa mãn cô ta đi.
Kết cục cuối cùng cũng chỉ là giàn dụa nước mắt ở trong song sắt mà thôi.
***
Lục phu nhân ở Diệp gia thảo luận cùng cha mẹ Diệp một ngày, thẳng đến khi ánh chiều tà le lói, lúc này mới chuẩn bị cáo từ về nhà.
Bà nhìn Diệp Trăn đứng ở trên bậc thang, cười nói: "Tình Tình, ngày mười tháng sau Bắc Xuyên sẽ đến rước con, đến lúc đó con phải chuẩn bị cho thật kỹ càng, chính thức trở thành con dâu Lục gia chúng ta."
Diệp Trăn vuốt ve chiếc nhẫn kim cương vô danh trên ngón tay mình, gật đầu, "Được."