Tay Diệp Trăn lặng lẽ luồn vào bên trong áo khoác âu phục của Lục Bắc Xuyên, nhéo một cái ở bên hông hắn, ra hiệu để hắn đừng làm loạn, sau đó nói sang chuyện khác, "Nhưng tôi cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những nghề trong giới giải trí đó."
"Ồ? Bà Lục cảm thấy hứng thú đối với giới giải trí sao?" Thẩm Vi Nhân chỉnh lý tâm tình của mình, nhìn Diệp Trăn từ trên xuống dưới, "Kỳ thật tôi cảm thấy dựa vào điều kiện của bà Lục mà nói, nếu như có thể tiến vào trong giới giải trí, tôi nghĩ sau một thời gian cô nhất định có thể nổi tiếng."
Diệp Trăn khoát tay, "Mặc dù tôi có hứng thú với cái nghề trong giới giải trí ấy, nhưng tôi cũng không được đào tạo bởi học viện điện ảnh truyền hình nào, cái suy nghĩ muốn làm minh tinh diễn viên đó vẫn nên quên đi thì hơn, tôi cũng không hứng thú đến mức ấy."
Thẩm Vi Nhân cười nói: "Tôi cũng không được đào tạo bởi học viện truyền hình điện ảnh nào, thế nhưng kỹ năng diễn cũng không cần thiên phú cho lắm, sau này học tập dần dần cũng được."
Cô ta dừng một chút, "Mà bây giờ bà Lục vẫn còn trẻ, chẳng lẽ không định tự xây dựng sự nghiệp cho bản thân hay sao? Bà Lục hình như cũng không có việc làm đúng không? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng nhé bà Lục, một phụ nữ không có sự nghiệp của riêng mình, cho dù có gả cho đúng người thì đó cũng coi như là thất bại rồi."
Thẩm Vi Nhân vẫn luôn tự hào về thành tựu đáng nể của mình.
Diễn viên nổi tiếng nhờ thực lực, được vô số đạo diễn mời đóng phim, cầm được nhiều các loại cúp kim quang rực rỡ trên tay, đây đều là những thành tựu nhiều năm cố gắng của cô ta.
Kỳ thật trong lòng của Diệp Trăn, bất kể là có tiền hay là không có tiền, chức bà Lục này vẫn là cái nghề nghiệp nguy hiểm nhất. Dựa vào chính mình để nuôi sống mình, cho tới bây giờ cô cũng không thấy ngại.
Cô xoa bụng dưới, lâm vào trầm tư, giống như thật sự đang suy nghĩ về lời nói của Thẩm Vi Nhân.
Lục Bắc Xuyên không nói về sau sẽ nuôi cô, chỉ nói là: "Nghề nghiệp diễn viên rất vất vả, nếu em không hứng thú thì cũng đừng tiến vào nơi hỗn loạn đó. Đợi sau khi em bé sinh ra, em muốn làm cái gì anh đều sẽ nghe em."
Diệp Trăn rất hài lòng đối với câu trả lời này của hắn, "Được, là anh nói đấy!"
Lục Bắc Xuyên gật đầu hứa hẹn, "Là anh nói."
Nhìn Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn không hề che giấu chút nào mà liếc mắt đưa tình với nhau, nụ cười trên mặt Thẩm Vi Nhân kém chút nữa thì rạn nứt.
Cô ta nhớ rõ, lúc trước khi cô ta nói với Lục Bắc Xuyên mình sẽ vào giới giải trí cũng chỉ nhận được một chữ "Ừ" nhàn nhạt của Lục Bắc Xuyên, nhưng hắn chưa từng khuyên bảo một câu với mình, càng không nói nghề nghiệp diễn viên rất vất vả, giới giải trí là nơi hỗn loạn như nào.
Gia thế của Thẩm gia rất bất phàm, Thẩm Vi Nhân là cháu gái duy nhất của Thẩm gia, là hòn ngọc quý trên tay người nhà họ Thẩm. Từ nhỏ cô ta đã được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, trong cái hoàn cảnh không buồn không lo này, Thẩm Vi Nhân đã được nuôi nấng như một công chúa thích nũng nịu.
Công chúa cũng có tính tình của công chúa, thích đồ vật nào cũng sẽ không dễ dàng mở miệng nói thích. Bởi vì từ nhỏ cô ta đã biết, nếu cô ta thích cái gì, thì chỉ cần cô ta nhìn lâu hơn một chút, lập tức sẽ có người dùng hai tay dâng vật đó lên cho cô ta.
Lục Bắc Xuyên cũng giống như vậy.
Cô ta và Lục Bắc Xuyên là bạn học thời đại học, cho tới nay luôn được người khác ca tụng là trời đất tạo nên một đôi, không ai hợp với ai hơn ngoài đối phương.
Cô ta vẫn cho rằng Lục Bắc Xuyên cũng thích mình, nhưng tính tình kiêu ngạo khiến cho cô ta không có cách nào mở miệng nói thích, cho nên lần nào cũng chỉ dám lén nhìn Lục Bắc Xuyên mà thôi.
Cô ta tin, Lục Bắc Xuyên biết tình cảm của cô ta, đợi một thời gian nữa, hắn cũng nhất định sẽ chủ động mở miệng với mình.
Nhưng chờ đợi ròng rã hết bốn năm đại học, thẳng đến khi tốt nghiệp đại học, cũng không thể chờ được một câu nói "Thích" từ Lục Bắc Xuyên.
Cô ta nghĩ, có lẽ là bởi vì hắn phải dốc hết toàn lực cho Lục gia, cho nên trước khi mọi thứ kết thúc, hắn phải khắc chế lại tình cảm của mình.
Cô ta nghĩ là Lục Bắc Xuyên biết, biết tình ý của mình đối với hắn. Người bên Lục gia cũng từng trần trụi trêu chọc hai người, lúc trước cô ta coi việc Lục Bắc Xuyên không phản bác hay nói lời nào là ngầm thừa nhận; nhưng bây giờ xem ra, đó chỉ là hờ hững không thèm để ý mà thôi.
Nhưng cô ta chờ đợi nhiều năm như vậy, kết quả nhận được lại là tin tức Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn kết hôn.
Nếu như lúc trước cô ta có thể chủ động một chút, thì có lẽ kết cục mà cô ta nhận được sẽ không phải là ngày hôm nay.
Tay cầm chân ly dần dần nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiển hiện ngày càng rõ nét, Thẩm Vi Nhân bất động thanh sắc đặt chén rượu lên bàn, hai tay hạ xuống, che dấu nội tâm tức giận của mình, không biểu hiện sự ghen ghét ra trước mặt người ngoài.
Diệp Tình ngồi ở một bên nghe hồi lâu, tâm tư cô ta rất sâu, tất nhiên có thể hiểu được những lời bóng nói gió của Thẩm Vi Nhân. Cái người phụ nữ được vô số người ca ngợi là Nữ Thần này, thì ra cũng không phải không dính khói lửa trần gian giống như trong truyền thuyết nói, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ ăn cơm uống rượu bình thường, cũng biết ghen ghét mà thôi.
Cùng lắm chỉ là dáng dấp đẹp hơn người bình thường một chút, tâm tư được giấu sâu hơn một chút, nhưng lại cũng giống như người bình thường, không thể nhịn được người mình thích ân ái với người khác.
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Diệp Tình bỗng nhiên dâng lên một cỗ khoái chí quái dị.
"Vi Nhân, cậu xem trọng em gái mình như thế, vậy cậu cảm thấy mình thế nào?"
Diệp Tình và Diệp Trăn là chị em song bào thai, tướng mạo rất giống nhau, ngay cả giọng nói cũng gần giống, nếu như Diệp Trăn đúng như lời Thẩm Vi Nhân nói có thể dễ dàng phát triển ở trong giới giải trí như vậy, thì Diệp Tình không tin mình cũng không thể.
Cô ta mang cõi lòng đầy mong chờ nhìn Thẩm Vi Nhân, hy vọng có thể nghe được đáp án mình muốn nghe từ trong miệng Thẩm Vi Nhân.
Lúc đầu Thẩm Vi Nhân cũng chỉ có ý định thăm dò mà thôi, nếu như Diệp Trăn có thể tiến vào trong giới giải trí, thì dựa vào thân phận và địa vị của Lục gia, Diệp Trăn nổi tiếng được cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng Diệp Tình thì có cái gì?
Ở trước mặt mọi người, Thẩm Vi Nhân cũng không muốn nói thẳng với Diệp Tình, "Đương nhiên là không có vấn đề gì."
"Thật sao?" Diệp Tình thật ra cũng muốn thử một lần cái cảm giác được đứng trước ống kính, được mọi người chú ý. Huống chi cô ta đã được trùng sinh, những chuyện phát sinh trong giới giải trí đời trước cô ta vẫn có thể nhớ được.
Giới giải trí thôi mà.
Ngày đó cha Diệp nói không sai, cần gì phải đeo bám mãi một Lục Bắc Xuyên, chỉ cần cô ta có thể xông vào giới giải trí, thì cô ta muốn chọn loại đàn ông nào mà chẳng được?
Cõi lòng Diệp Tình mang đầy ước mơ, giống như đã thấy được tương lai lấp lánh không xa của mình vậy.
Diệp Trăn lại không có hứng thú lắm, cô tựa đầu lên vai Lục Bắc Xuyên, thấp giọng nói: "Làm diễn viên thì có gì tốt? Lục tiên sinh, sau này em sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi anh, có được hay không?"