Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 56-2



Editor:Myy

___

Không tin cũng không sao, chủ bài viết cũng không phải là loại đèn đã cạn dầu, trực tiếp chia sẻ bài viết đến nhóm chat bí mật của nhân viên trong công ty. Không lâu sau, cả khu bình luận dưới bài viết đó liền bị nhân viên của Lục thị chiếm lĩnh, dồn dập viết ra tất cả những gì mình chứng kiến được.

Đặc biệt là nhân viên của bộ phận PR, miêu tả cử chỉ lời nói của Thẩm Vi Nhân và Diệp Trăn ở trong phòng họp hôm đó không sót một chữ, kể sinh động như thật, quả thực khiến cho người ta lạc vào cảnh giới kì lạ.

Lúc đầu còn có fan hâm mộ của Thẩm Vi Nhân gửi tin nhắn báo cáo cho quản lý diễn đàn, sau khi vị quản lý kia tra địa chỉ IP xong, chứng thực nói những tài khoản đó không phải là cùng một địa chỉ, lại kêu gào nói Diệp Trăn mua chuộc thuỷ quân (1) bôi xấu danh tiếng của Thẩm Vi Nhân.

(1) "Thủy quân" trong cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin...).

Trên nhảy dưới tránh, trò hề lộ ra.

Mà chủ bài đăng kia lại dùng ngôn từ rất tỉnh táo, kể rõ ràng rành mạch lại toàn bộ chân tướng sự chuyện, dùng thái độ và ngôn ngữ trực tiếp nghiền nát đám fan cuồng của Thẩm Vi Nhân, người ngoài xem mà hả dạ.

Còn có người không tin, chủ bài đăng nói cứ tiếp tục yên lặng theo dõi mọi chuyện tiếp theo đi, thể nào Lục thị cũng sẽ đăng một bài thanh minh.

Quả nhiên, ngày thứ hai Lục thị liền đăng một bài tuyên bố.

Lúc này diễn đàn mới an tĩnh lại.

Nếu Lục thị đã lên tiếng, như vậy nói cách khác chính là đã xác thực tin đồn đó không có thật, công ty còn yêu cầu quản lý trang diễn đàn xoá tất cả những bài đăng tung tin đồn nhảm đó, nhưng trong lúc nhất thời người quản lý diễn đàn lại không có động thái nào.

Buổi chiều hôm Lục thị đăng thông báo, một đơn kiện đã được chuyển đến trong tay quản lý diễn đàn, hi vọng quản lý diễn đàn có thể xoá bỏ những bài đăng tin về scandal đó, rồi đăng bài xin lỗi công khai, đồng thời xoá tài khoản những kẻ đã tạo lời đồn lúc trước, nếu không, bọn họ sẽ sử dụng tới pháp luật.

Lục thị ra mặt đấu với mấy con tôm nhỏ này một trận, quả nhiên những tin đồn đó đã được xoá sạch sẽ, sau đó liền đăng bài xin lỗi công khai, chỉ trong năm phút liền xoá sạch toàn bộ lịch sử trên diễn đàn.

Màn kịch này giờ mới hạ màn kết thúc.

Nhưng trong mắt những người trong nghề, mấy thủ đoạn nhỏ này của đám "anh hùng bàn phím" đó làm sao mà bọn có thể không hiểu cho được.

"Vụ này thật sự là kế hoạch của Thẩm Vi Nhân sao? Chị có bạn là marketing của Thẩm Vi Nhân á?"

"Chuyện như này Thẩm Vi Nhân có thể dựa vào marketing sao?" Người kia cười lạnh, "Vướng vào vụ này Thẩm Vi Nhân nhất định sẽ thu gọn sạch sẽ tàn cục đến không còn một chút sơ hở mới được, nếu không chỉ cần bị đào ra thì toàn bộ sự nghiệp của Thẩm Vi Nhân sẽ sụp đổ hết."

"Nhưng mà em vẫn không hiểu cho lắm, Thẩm Vi Nhân là một đại minh tinh, tại sao  cô ta lại muốn làm như thế, chị... làm sao nhìn ra được vậy?"

"Chị không biết tại sao cô ta muốn làm như thế, nhưng em cứ thử suy nghĩ mà xem, chuyện này đột nhiên phát sinh, lại còn được lan truyền rộng rãi, có không ít trang diễn đàn đăng mấy bài chứa nội dung như vậy trong cùng một lúc, nếu như là do đối thủ một mất một còn của Thẩm Vi Nhân thì sẽ nghĩ cách bôi xấu hình tượng cô ta. Sẽ không tạo nên hình tượng đáng thương như vậy cho cô ta, mà là sẽ thêm mắm dặm muối biến Thẩm Vi Nhân thành một tiểu tam chen chân vào giữa cặp vợ chồng. Ngược lại mấy bài báo đó còn biến Thẩm Vi Nhân thành một cô gái si tình, khiến không ít fan hâm mộ cảm thấy thương tiếc cho cô ta."

"Nhưng mà, chị Tần à, những lời đồn đại đó đều không được lan truyền rộng rãi, không được đăng trên mấy trang báo nổi danh nào, Thẩm Vi Nhân cũng không đăng bài làm sáng tỏ..."

"Em quên rồi sao? Ba năm trước đây cô ta cũng vướng phải một scandal có cử chỉ thân mật cùng với một nam minh tinh, mấy trang báo ấy còn đang đoán xem có phải bạn trai Thẩm Vi Nhân không, tin tức này vừa đăng lên chưa đến năm tiếng đã bị phòng làm việc của Thẩm Vi Nhân ngay lập tức đăng bài sáng tỏ. Lúc ấy Thẩm Vi Nhân cứ đứng ngồi không yên, bây giờ có nhiều lời đồn đại vô căn cứ như vậy cô ta lại không lộ chút thanh sắc nào, em cảm thấy là vì cái gì?"

"Chị Tần, chị nói như thế thật ra rất có lý."

Ba ——

Một chồng văn kiện đập xuống bàn làm việc giữa hai người, đứng sau bàn làm việc là một ông già bụng phệ, "Tần Tri Âm, lập tức tìm hiểu qua chuyện của Thẩm Vi Nhân đi, nhìn xem chúng ta có thể cọ được ít nhiệt (2) trong chuyện này không."

(2) Cọ nhiệt: Trong giới Cbiz có thể hiểu là mượn sự nổi tiếng, sự quan tâm của công chúng đối với một ngôi sao đình đám để tạo sức nóng (độ hot).

Tần Tri Âm mặt không đổi sắc nói, "Vương chủ biên, Lục thị và văn phòng của Thẩm Vi Nhân đã tuyên bố làm sáng tỏ mọi chuyện, ngài bắt kịp quá muộn, bây giờ nhiệt đã sớm bị người khác đoạt hết rồi."

Tên Vương chủ biên này nghĩ nghĩ, "Vậy chúng ta cứ thừa cơ đưa một vài tin tức liên quan tới Thẩm Vi Nhân ra, có thể cọ được một chút nhiệu độ là được."

Tần Tri Âm cười lạnh, "Vương chủ biên, ngài lúc này không phải là đang cố tình công kích Thẩm Vi Nhân để hot lên đấy chứ?"

"Cô có ý gì? Nói chuyện với lãnh đạo mà thái độ kiểu gì vậy?" Đang trong khu vực làm việc, Vương chủ biên cảm thấy mất mặt, thấp giọng nổi giận nói: "Tần Tri Âm, cô đừng tưởng rằng bây giờ cô vẫn là Tần chủ biên lúc trước, hiện tại cô chỉ là một nhân viên biên tập nhỏ mà thôi. Ai cho cô lá gan lớn như vậy mà dám dùng thái độ này nói chuyện trước mặt tôi? Lãnh đạo bàn giao nhiệm vụ thì khó chịu không làm, tháng này cô bị trừ tiền thưởng! Chuyện của Thẩm Vi Nhân trong vòng hôm nay cô nhất định phải nghĩ ra bằng được biện pháp cho tôi, nghĩ không ra thì hôm nay cô liền ở lại công ty tăng ca, lúc nào nghĩ ra mới được tan tầm!"

Nói xong, tên này liền vác cái bụng giống như đang mang thai năm tháng của mình trở về văn phòng.

Nhân viên nhỏ bên cạnh Tần Tri Âm thấp giọng nói: "Chị Tần, chị đừng đấu với ông ta, giữ được công việc quan trọng nhất."

Tần Tri Âm không nói gì, lúc đứng dậy thì chuông điện thoại vang lên.

"Xin chào, Tần Tri Âm nghe đây."

Đầu bên kia điện thoại đáp lại bằng một tiếng cười ngọt ngào, "Chào Tần tiểu thư, tôi là người bên tập đoàn Lục thị, không biết hiện tại cô có thời gian rảnh không?"

Tần Tri Âm hơi khó hiểu, "Lục thị?"

"Đúng vậy, là Lục tổng của chúng tôi cố ý bảo tôi liên hệ với cô, xin hỏi bây giờ cô có ý định muốn đổi nơi làm việc không?"

Tần Tri Âm liếc nhìn văn phòng của tên chủ biên hay vênh mặt hất hàm sai khiến kia, lại nghĩ tới hợp đồng bí mật đã kí kết với công ty và số tiền bồi thường hợp đồng kếch xù, nhất thời do dự.

"Chuyện này... Tôi cần suy nghĩ lại một chút."

"Nếu Tần tiểu thư đang cảm thấy lo lắng về vấn đề bồi thường hợp đồng thì cô hoàn toàn không cần lo lắng đâu, Lục tổng của chúng tôi đã nói, nếu cô đồng ý đến làm việc cho Lục thị thì chúng tôi sẽ gánh chịu tất cả tiền bồi thường thay cô, đồng thời nếu quý công ty không chịu thả người, chúng tôi sẽ dùng luật sư của công ty giúp cô kiện lên toà."

Đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

"Thế nhưng... vì sao các người lại..."

"Lục tổng của chúng tôi nói, một nhân tài như Tần tiểu thư không nên bị uổng phí tài năng ở một công ty truyền thông nhỏ như vậy. Bộ phận PR ở công ty chúng tôi đang gặp vấn đề,  cần nhất chính là nhân tài như Tần tiểu thư. Nếu cô có thể gia nhập công ty chúng tôi, nhất định có thể khiến cho bộ phận PR phát triển mạnh, chúng tôi cũng tin rằng Tần tiểu thư cần một không gian khác lớn hơn để phát huy tài năng."

Phải làm việc trong một văn phòng chưa đến mấy mét vuông, suốt ngày phải tìm kiếm scandal của các minh tinh, rồi lại viết bài đăng báo, những việc này đã sớm khiến Tần Tri Âm cảm thấy ngạt thở.

Hiện tại có một miếng bánh dụ hoặc lớn như vậy bày ở trước mặt, cô thực sự không thể từ chối.

Tần Tri Âm hít một hơi thật sâu, "Sáng mai tôi sẽ đến công ty gặp mặt nói chuyện sau."

"Vâng, không có vấn đề gì."

Tần Tri Âm cúp máy, rót một cốc nước rồi trực tiếp đi đến văn phòng của Vương chủ biên.

Vương chủ biên nhìn Tần Tri Âm bưng cốc nước trên tay, tưởng rằng Tần Tri Âm đã biết điều hơn, ngữ khí cũng dịu xuống, "Sao rồi? Đã biết mình sai ở đâu..."

Lời còn chưa nói xong, Tần Tri Âm liền cầm cốc nước trong tay hất toàn bộ lên mặt Vương chủ biên.

Trong lúc nhất thời Vương chủ biên không phản ứng kịp, bị hất một cốc nước đầy, áo cũng ướt đẫm, ông ta dùng tay lau nước trên mặt, thở hổn hển hét lớn, "Tần Tri Âm! Cô điên rồi à!"

"Không phải điên rồi, mà là tôi không muốn làm nữa," Tần Tri Âm đổ số nước còn lại lên bàn làm việc của ông ta, nhổ một ngụm nước miếng xuống, giống như đem toàn bộ phẫn nộ và nín nhịn suốt năm năm qua phun hết ra. Cô lạnh lùng đánh giá cái văn phòng này, "Đoàn đội do một tay tôi thành lập ra cũng bị ông biến thành dạng này rồi. Vương chủ biên, ông vì tiền mà chuyện gì cũng dám bịa ra, tôi cũng không muốn nói thêm bất cứ lời nào với một tên rác rưởi như ông nữa. Chúc ông thịnh vượng may mắn, tôi không làm nữa. Nhưng tôi vẫn nhắc nhở ông một câu, tung nhiều tin đồn nhảm thì sớm muộn cũng sẽ có báo ứng mà thôi!"

"Cô... cô muốn làm gì?" Vương chủ biên rút khăn tay lau những giọt nước đọng trên mặt.

"Từ chức."

Vương chủ biên cảm thấy Tần Tri Âm quả thực đang nói đùa, "Từ chức? Cô đừng quên phí bồi thường vi phạm hợp đồng! Cô vẫn còn phải làm việc cho tôi thêm mười năm nữa đó!"

Tần Tri Âm làm như không nghe thấy với lời gào thét của ông ta, ném thẻ làm việc của mình lên bàn. Nhìn thoáng qua mấy đồ vật trên mặt bàn, cuối cùng ném toàn bộ vào trong thùng rác, sau đó lưu loát rời đi.

***

Vào lúc chuyện giữa Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân sắp hạ màn kết thúc, có người lại đăng lên Weibo một bức ảnh chụp chung với Diệp Trăn, công bố rằng mình chính là bạn học cũ của cô ấy.

Mặc dù không lâu sau ảnh chụp liền bị xóa, nhưng vẫn có rất nhiều người đã kịp lưu lại rồi đăng lên, Diệp Trăn vậy mà giống như đúc Diệp Tình vừa mới được debut qua chương trình tuyển chọn năm ngoái.

Vẫn là vị bạn học cũ này của Diệp Trăn vạch trần, nói Diệp Trăn và Diệp Tình là chị em song bào thai, cho nên dáng dấp hai người mới giống nhau như đúc. Mà ngay lúc này trên Weibo của Diệp Tình cũng đăng bài ủng hộ Diệp Trăn, cho thấy mình vẫn luôn hiểu rõ tính cách của em gái mình, nó rất lương thiện dịu dàng, tuyệt đối không phải là người sẽ làm tiểu tam.

Trong từng câu chữ đều tràn ngập bất mãn đối với những lời nói xấu Diệp Trăn trong khoảng thời gian này.

Rất nhanh, Diệp Tình liền trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người, sau khi nhận định Diệp Trăn là một bà Lục dịu dàng lương thiện, thì mọi người cũng nghĩ rằng chị em song sinh của Diệp Trăn chắc chắn cũng là người có phẩm hạnh như vậy.

Từ một minh tinh nhỏ không chút tiếng tăm nào, chỉ dựa vào tai tiếng này, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được cảm giác được mọi người chú ý.

Diệp Tình nhìn số lượng fan hâm mộ trên Weibo từ từ tăng lên, nụ cười bên khóe miệng không nhịn được kéo dài.

"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi" (3), lúc trước cô ta chỉ cần cố tình bày ra những tin tức này trước mặt Diệp Trăn, bây giờ cô ta ngồi không cũng nhận được nhiều fan hâm mộ và hot như vậy, chuyện này đối với cô ta mà nói, quả thực là trăm lợi vô hại.

(3) Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi: Một câu thành ngữ chỉ việc ngư ông được hưởng lợi từ việc hai con vật là con trai và con cò đánh nhau. Nghĩa bóng muốn nói việc hai bên (hoặc 2 người) tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba (hoặc người thứ 3).

Thời cơ đã đến, cô ta bấm điện thoại gọi Diệp Trăn.

"Trăn Trăn, lời đồn bị xoá bỏ rồi, chị cảm thấy rất vui mừng cho em."

Giọng nói Diệp Trăn nhàn nhạt, "Trừ chuyện này ra còn muốn nói chuyện gì nữa?"

"Bây giờ cuối cùng em cũng biết chị không có ý muốn hại em rồi phải không? Chị cũng hi vọng em có thể rửa sạch cái thanh danh tiểu tam này."

Diệp Trăn cách một cái điện thoại cười nhẹ, nhưng phía bên kia lại không nghe rõ.

"Vậy cảm ơn chị."

Diệp Tình cười nói: "Chị nghe nói Lục thị đang muốn đổi người đại diện cho nhãn hàng nước hoa kia đúng không?"

"Hình như là vậy."

Nụ cười của Diệp Tình càng sâu hơn, "Trăn Trăn, lúc trước là chị kể chuyện giữa Thẩm Vi Nhân và Lục Bắc Xuyên cho em nghe, chúng ta lại là chị em, có một câu nói này rất hay, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chúng ta là người một nhà, giờ đang trống vị trí người đại ngôn, cần gì phải phí sức thuê người ngoài làm gì? Em nói xem có đúng hay không?"

"Chị muốn nói gì cứ việc nói thẳng."

"Em xem chị đã giúp em một chuyện lớn như vậy, nếu như không phải nhờ chị thì có khi em cũng sẽ không biết được mình đang dính phải tội danh tiểu tam chen chân giữa Thẩm Vi Nhân và Lục Bắc Xuyên ấy chứ," Diệp Tình cười nói: "Em có thể giúp chị nói chuyện với em rể một chút, vị trí đại ngôn này, chọn chị được không?"

Trong lúc nhất thời điện thoại không phát ra âm thanh nào. Nửa ngày sau, Diệp Trăn mới nói: "Thứ hai chị bảo người đại diện của chị liên hệ với bộ phận quảng cáo của Lục thị đi, nếu như bọn họ cảm thấy chị thích hợp sẽ tiếp tục liên lạc với chị sau."

Tâm Diệp Tình nhảy một cái, như muốn nhảy cẫng lên hoan hô, cho rằng Diệp Trăn đã đáp ứng, "Được, chị biết rồi."

Diệp Trăn cúp máy, nhìn cô gái tiều tụy nhưng vẫn thấy được vẻ xinh đẹp hào phóng trước mắt, "Mạnh tiểu thư, chẳng lẽ cô không muốn tóm lấy cơ hội tái xuất lần này hay sao? Bây giờ không có ai dám mời cô tham gia bất kì hoạt động công khai nào, thế nhưng Lục thị dám."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.