Diệp Trăn đứng ở bên cạnh mỉm cười, cũng không cảm thấy hổ thẹn tự ti, ngược lại mười phần thản nhiên, tự nhiên hào phóng giới thiệu bản thân, “Chào mọi người, tôi tên là Diệp Trăn, tốt nghiệp học viện khoa học và công nghiệp trong thành phố, bình thường cũng không có sở thích đặc thù gì, chỉ đọc sách thôi.”
“Học viện khoa học và công nghiệp, tôi nhớ đó là đại học hạng nhất trong thành phố. Tôi có vài người bạn là bạn học với cô đó, hôm nào tiện thì có thể giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau.”
“Học viện khoa học và công nghiệp? Linh Linh, trường học đó là học viện khoa học và công nghiệp sao? Học viện đó hình như là trường học phụ thuộc?”
Vừa nói xong, trên mặt đám người ở chỗ này hiện lên vẻ xấu hổ.
“Xin lỗi bà Lục, tôi cũng không phải cố ý…”
“Sao vậy?” Diệp Trăn cười nói: “Sao mọi người lại có vẻ mặt như vậy, năng lực và tương lai của một người không nên được đánh giá qua trường học, không phải sao?”
Diệp Trăn rất bình thản, giống như không thèm để ý chút nào về trường học của mình.
“Bà Lục nói đúng lắm,” Trần Linh cười nói: “Không biết bây giờ bà Lục đang làm nghề gì?”
Khoảng thời gian trước Diệp Trăn bề bộn công việc, suốt ngày bận bịu với đoàn phim. Vì bộ phim chưa được phát sóng nên cô không có ý định kể công việc của mình ra ngoài. Nghe Trần Linh hỏi như vậy, trầm mặc một lát, sau đó cười nói: “Chúc Chúc còn nhỏ, không thể tách khỏi tôi.”
Trần Linh bừng tỉnh đại ngộ.
“Chúc Chúc đã 1 tuổi rồi cơ à? Lần trước tôi ở nước ngoài, không có thời gian đến dự tiệc đầy tháng của Chúc Chúc. Khi nào rảnh thì tôi phải tới thăm đứa bé mới được.” Chu phu nhân rốt cục nhịn không được thở dài, “Tôi cứ nghĩ đám trẻ tuổi mấy người có đề tài riêng để nói chuyện, cho nên mới gọi đến, không nghĩ tới là tôi nghĩ sai rồi. Vi Nhân à, bên kia còn có chút việc, tôi đi trước nhé,” Chu phu nhân cười nhìn sang Diệp Trăn, “Bà Lục, không ngại thì cô có thể đến tâm sự cùng tôi.”
“Vâng,” Diệp Trăn cười nói với đám người Thẩm Vi Nhân: “Xin lỗi không tiếp được.”
Nói xong, Chu phu nhân dẫn theo Diệp Trăn rời đi.
“Chuyện gì xảy ra với Chu phu nhân vậy? Biết trình độ của Diệp Trăn rồi tại sao còn thân cận với cô ta hơn?” Trần Linh căm giận bất bình.
“Đừng có đoán mò, thân cận cái gì, Chu phu nhân chỉ là không muốn để cho Diệp Trăn quá xấu hổ trước mặt chúng ta mà thôi. Dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của bà ấy, làm lớn chuyện lên thì Chu phu nhân không tránh khỏi bị mất mặt. Nói thế nào thì Diệp Trăn cũng là bà Lục mà.”
Trần Linh gật gật đầu, “Cô nói không sai, nhưng tôi vẫn không tưởng tượng nổi. Diệp Tình à,” Cô ta bất ngờ nhìn Diệp Tình, “Cô em gái của cô lại học trường phụ thuộc á? Kể cả Lục Bắc Xuyên có coi trọng cô đi nữa thì cũng không nên coi trọng cô ta chứ?”
Diệp Tình cười nói: “Từ nhỏ em ấy đã không thích học tập, chúng tôi đều đã quen rồi.”
Đám người nhìn sang bóng lưng Diệp Trăn, ý cười không rõ dưới đáy mắt càng sâu thêm.
Tất cả mọi người đều không hiểu thái độ của Chu phu nhân đối với Diệp Trăn, duy chỉ có Diệp Trăn hiểu trong lòng. Đó là bởi vì để có thể tốt nghiệp được trường đại học tốt nhất trong nước mà cha mẹ trong nhà Chu phu nhân đã hi sinh cả tương lai của anh chị em mình.
Xuất thân của Chu phu nhân cũng không phải khá giả, trong nhà có một người anh, dưới còn có hai đứa em trai em gái. Bốn người đều học rất tốt, nhưng vì gia cảnh túng quẫn nên chỉ có thể chu cấp cho một đứa đi học. Cho nên mấy anh chị em của bà đều từ bỏ đi học, cả nhà dùng hết toàn lực mới có thể cho Chu phu nhân học hành đầy đủ.
Cho nên bây giờ vừa nghĩ tới trình độ học vấn của anh chị em mình thì bà vẫn rất đau lòng.
Trình độ học vấn cao chứng tỏ năng lực của người ấy rất mạnh, chứng minh nửa đời trước của người đó rất ưu tú, đó là một chuyện rất tốt. Nhưng nếu người ấy lại bởi vì học vấn của mình mà đi chế giễu, so sánh với người có trình độ thấp hơn thì đó chính là biểu hiện của việc không được dạy bảo.
Đáy lòng Chu phu nhân tràn ngập tức giận, đầy rẫy áy náy nhìn sang Diệp Trăn, tự biết không nên kéo Diệp Trăn qua để bị bọn họ trào phúng giễu cợt, “Bà Lục, những người đó đều là bọn trẻ mới tốt nghiệp đại học không lâu, có mấy lời cô không nên để ở trong lòng.”
“Không sao, trình độ học vấn của tôi xác thực không bằng bọn họ, đây là sự thật. Nhưng tôi cho rằng trình độ học vấn chỉ là để khẳng định thành tích của mình trong 22 năm đầu tiên mà thôi. Quãng thời gian còn lại rất dài, rồi tôi sẽ tìm được thứ có thể chứng minh giá trị tồn tại của mình.”
Không kiêu ngạo cũng không tự ti, ánh mắt rất cương nghị, vẻ mặt bình thản.
Chu phu nhân thưởng thức nhìn cô, “Cô có thể nghĩ như vậy thì tốt.”
“Gần đây tôi có đầu tư một bộ phim, đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất phim, nếu như Chu phu nhân cảm thấy hứng thú thì đợi khi phim được công chiếu tôi sẽ tặng Chu phu nhân một vé xem phim.”
Hai mắt Chu phu nhân sáng rực, ngạc nhiên nói: “Nhà sản xuất phim? Phim gì vậy?”
“«Bên bờ sông Tần Hoài», là thể loại phim dân quốc (1), hiện tại đang trong giai đoạn quay phim. Tầm ba bốn tháng nữa là có thể đóng máy rồi.”
(1) Phim chủ đề về dân quốc là những bộ phim, tiểu thuyết lấy bối cảnh Trung Quốc những năm đầu thế kỷ XX. Dựa trên bối cảnh thuộc thời đại này, các bộ phim dân quốc thường có chủ đề về chiến loạn, những bi kịch tình ái do thân phận và lập trường của nhân vật gây ra,…
Diệp Trăn vừa dứt lời, Chu thị trưởng liền sóng vai đi tới với Lục Bắc Xuyên, Chu thị trưởng cởi mở cười nói: “Đằng xa đã nghe thấy hai người đang nói về phim gì rồi, cái gì vậy? Gần đây có phim gì đang nổi à?”
Ánh mắt Chu phu nhân chứa ẩn tình, đi đến bên cạnh Chu thị trưởng, thuận theo tự nhiên khoác tay ông, ôn nhu cười nói: “Là một bộ phim bà Lục đang đầu tư.”
Chu thị trưởng cũng thể hiện ra một mặt kinh ngạc như Chu phu nhân, “Phim ư?”
“Bà Lục thế mà lại là nhà sản xuất phim à.”
Diệp Trăn kéo tay Lục Bắc Xuyên, dùng sức bấu vào bên khuỷu tay hắn.
Lục Bắc Xuyên cúi đầu nhìn xuống Diệp Trăn đang ngửa đầu tươi cười nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt sáng rực kia khắc thật sâu ở dưới đáy mắt Diệp Trăn.
Lực đạo ở chỗ khuỷu tay bỗng tăng thêm.
“Nhà sản xuất phim? Không nghĩ tới phu nhân của Bắc Xuyên lại ưu tú như thế, thật khiến cho tôi mở rộng tầm mắt.” Dứt lời, ông hỏi Diệp Trăn, “Phim gì vậy?”
Diệp Trăn cong khoé môi cười, “Thể loại dân quốc ạ.”
Chu thị trưởng trầm tư một lát, “Phim thể loại dân quốc rất hiếm khi được chiếu, nội dung và tình tiết trong phim rất dễ đụng chạm đến điểm mấu chốt…” (2)
(2)Tui nghĩ điểm mấu chốt ở đây là dễ làm sai lệch với lịch sử í.
Diệp Trăn chính là vì điều này mà tới.
Phim dân quốc mà quay không ổn sẽ dễ chạm đến điểm mấu chốt, khó mà được duyệt. Trong tiểu thuyết Ninh Dương chính là vì bị dính đến chủ đề mẫn cảm mà bị bộ xét duyệt gây khó khăn hết lần này tới lần khác, cho nên kéo dài tận hai ba năm mới được duyệt.
Chu phu nhân nhếch lông mày hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Trăn cũng có chút buồn rầu, “Phim thể loại dân quốc rất khó để được duyệt, nhưng không sao, tôi sẽ cố gắng, nhưng cũng không biết có đủ tiêu chuẩn được xét duyệt không nữa.”
“Vậy à…” Chu phu nhân thở dài, “Bà Lục lần đầu làm phim, có sơ hở cũng là điều khó tránh khỏi. Lão Chu, ông có biện pháp gì không?”
Chu thị trưởng cười nói: “Đến lúc đó để tôi thử hỏi bên kiểm duyệt xem, chỉ cần không quá mức thì chắc cũng không có vấn đề gì quá lớn đâu.”
“Vậy thật cảm ơn Chu thị trưởng.”
Chu thị trưởng nhìn Diệp Trăn, sau đó mang theo thâm ý nhìn Lục Bắc Xuyên, “Bắc Xuyên, cậu thật có phúc, lấy được một cô vợ tốt như vậy.”
Đều là người đa mưu túc trí, chút tính toán này của Diệp Trăn nào đáng nhắc tới, nhưng có thể để khiến cho Chu phu nhân lần đầu tiên gặp mặt mà đã nhờ vả vì cô, vậy thật khó lường.
Nếu là kiểu bè lũ xu nịnh thì Chu thị trưởng đương nhiên sẽ không phản ứng, nhưng ông ta nhìn ra được, Diệp Trăn không phải loại người dùng mánh khoé để được lợi. Ánh mắt trong suốt, thái độ bằng phẳng, nếu chỉ là việc tiện tay như này thì ông cũng có thể vui vẻ giúp đỡ.
Lục Bắc Xuyên thân mật nắm cánh tay Diệp Trăn, tự hào đáp, “Đương nhiên.”
Chu thị trưởng cười to, trò chuyện vui vẻ, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với Lục Bắc Xuyên, còn hẹn sau này gặp mặt riêng.
Sau khi hai người rời đi, lúc này Lục Bắc Xuyên mới ôm vòng eo không đủ một nắm của Diệp Trăn, học cô bóp khuỷu tay, dùng chút lực nắm thắt lưng cô, “Em dùng cách nào dỗ được Chu phu nhân nói chuyện thay em vậy?”
Diệp Trăn sợ nhột, bị Lục Bắc Xuyên bấm bên hông như thế liền muốn tránh, nhưng hết lần này tới lần khác Lục Bắc Xuyên vẫn vòng tay qua eo cô, không cho cô tránh, cũng không cho trốn, chỉ có thể đứng bên cạnh hắn, thân mật khăng khít
Trừng Lục Bắc Xuyên mấy cái, dưới ánh mắt tức giận của Diệp Trăn, Lục Bắc Xuyên lúc này mới cười thu hồi đôi bàn tay ‘làm nhiều việc ác’ của mình.
“Anh biết chân thành là gì không?” Diệp Trăn thu lại lửa giận trong lòng, hướng dẫn từng bước, “Chu phu nhân thì loại người nào còn chưa thấy qua? Anh còn trẻ như vậy, bây giờ không chơi lại bọn họ đâu. Anh cảm thấy có thể ở trước mặt bà ấy chơi trò đùa nghịch tâm cơ được à?”
Lục Bắc Xuyên mi tâm hơi vặn, không có ý kiến với lời nói của Diệp Trăn.
“Chu thị trưởng ở trong giới chính trị chắc chắn còn trải qua còn nhiều sóng gió hơn Chu phu Nhân, bọn họ đầy kinh nghiệm như vậy nhìn chúng ta chỉ như nhìn mấy đứa trẻ mà thôi. Tâm cơ gì ở trước mặt bọn họ chỉ như trò mèo, giới chính trị còn hiểm ác hơn so với thương giới, Lục tiên sinh chắc phải hiểu rõ hơn em chứ.”
Lục Bắc Xuyên trầm giọng, “Em cho rằng anh nên thẳng thắn sao?”
“Ít ra thì cũng nên thẳng thắn trước mặt Chu thị trưởng,” Diệp Trăn nói: “Em nhìn ra được, ông ấy không thích người tâm cơ sâu nặng, càng không thích người tính toán mưu mô. Ở trước mặt Chu thị trưởng anh nên chân thành một chút, có lẽ sẽ nhận lại được nhiều hơn anh tưởng tượng đó.”
Nói xong, đáy lòng Diệp Trăn thở dài.
Trong lòng càng phát ra cảm giác tội lỗi với Lâm Trạm, cái này dù sao cũng là điều mà cô tổng kết được trên người anh ta.
Lục Bắc Xuyên nghe cô nói linh tinh, khóe miệng không thể kiềm chế được cong lên. Đúng một nhân viên phục vụ đi qua, Lục Bắc Xuyên quay người đứng trước mặt Diệp Trăn. Sau lưng Diệp Trăn là tháp Champagne ngăn trở ánh mắt mọi người, nhân lúc không ai chú ý tới Lục Bắc Xuyên cúi đầu hôn một cái lên khoé miệng Diệp Trăn.
Mềm mại ngọt ngào thấm vào ruột gan, như ăn phải mật ngọt.
Diệp Trăn sợ hãi, sao mà ngờ được tên đàn ông này dám ở trước mặt mọi người hôn lén mình, cô dùng một cước đạp lên chân Lục Bắc Xuyên, nghiến răng nghiến lợi hung ác nói: “Lục Bắc Xuyên! Anh làm gì vậy!”
Lục Bắc Xuyên không thèm để ý cô vợ nhỏ đang giương nanh múa vuốt của mình. Lúc này đại sảnh chợt vang lên tiếng âm nhạc trầm bổng, ánh đèn đột nhiên tối đi, tiếng nói chuyện cũng ít dần. Lập tức trên đỉnh đầu chiếu vòng sáng in hoa văn thẳng xuống mặt đất, theo tiếng nhạc xoay một vòng.
Đám người đồng thời tản ra, đứng thành một vòng.
Chu phu nhân được Chu thị trưởng mời làm cặp đầu tiên tiến vào sân nhảy, một chùm ánh đèn chiếu vào hai người, theo tiếng giai điệu của âm nhạc nhẹ nhàng nhảy múa.
Lục Bắc Xuyên cắn lỗ tai Diệp Trăn, thấp giọng hỏi: “Em biết khiêu vũ không?”
Tiếng nói xen lẫn âm nhạc, trong lúc nhất thời Diệp Trăn không thể nghe rõ, “Cái gì?”
Một giây sau thân mình thoắt một cái đã bị Lục Bắc Xuyên dẫn vào sân nhảy, chùm ánh đèn chiếu vào hai người.
“Biết khiêu vũ không?” Lục Bắc Xuyên hỏi cô.
Diệp Trăn bị ép đối mặt ôm Lục Bắc Xuyên, mười ngón hai người nắm chặt, thân hình dính kề nhau, thân mật như vậy khiến Diệp Trăn đột nhiên đỏ mặt. Hormone nồng đậm toả ra từ người Lục Bắc Xuyên khiến mặt cô nóng bừng, nhịp tim nhảy gia tốc. Cô hoảng hốt thất thố, vô ý thức muốn chạy trốn, nhưng bị Lục Bắc Xuyên ôm lấy rất chặt. Cánh tay rộng lớn rắn chắc, rõ ràng đang dùng lực.
Ánh mắt của tất cả mọi người tụ lại, Chu phu nhân cũng nhìn cô cười cười.
Cô ghé bên tai Lục Bắc Xuyên, hấp tấp nói: “Em mới học nửa đoạn trước, nửa đoạn sau em còn chưa học được!”
Lục Bắc Xuyên thấp giọng, “Giẫm lên chân anh, anh ôm em.”
Bàn tay đặt trên lưng Diệp Trăn bỗng dùng sức, cơ thể Diệp Trăn trở nên nhẹ tênh, chân cách mặt đất một khoảng. Lục Bắc Xuyên thuận thế xoay vòng, Diệp Trăn bối rối thất thố cũng ôm sát Lục Bắc Xuyên, đạp lên chân hắn.