Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 69: Thật đáng yêu



Đối với cách giáo dục con của Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn cực kì đau lòng, nhưng cuối cùng cũng không lời nào để nói.

Cô hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, cứ nuông chiều con quá cũng không tốt đối với sự phát triển của bé. Nếu cứ nuông chiều con từ nhỏ, muốn gì được nấy, như vậy tỉ lệ cao là sẽ khiến con trở nên lệch lạc. Trong nhà này Chúc Chúc có bà nội nuông chiều và mẹ sủng ái nhóc, có thêm một người cha nghiêm khắc trông coi cũng không có gì là không tốt.

Diệp Trăn vừa ôm Chúc Chúc vào trong ngực, tên nhóc đã ghé vào vai Diệp Trăn làm bộ lẩm bẩm giả vờ đáng thương. Sau đó khi bốn mắt chạm nhau với Lục Bắc Xuyên, dường như bị doạ sợ, bé rụt cổ co người lại, ôm thật chặt Diệp Trăn, đầu vùi vào trong hõm vai cô, chu miệng không nói lời nào.

Diệp Trăn nhìn Chúc Chúc vừa thấy Lục Bắc Xuyên đã không dám làm nũng gào khóc, lấy ánh mắt hung hăng liếc Lục Bắc Xuyên một chút, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trách cứ.

Lục Bắc Xuyên làm như không thấy đối với lần này, “Đưa anh bế.”

Nói xong liền cường ngạnh định ôm lấy Chúc Chúc.

Chúc Chúc càng lớn càng nặng, ôm cũng khá mệt, bế suốt cả quãng đường cũng không phải dễ.

Khi hai tay Lục Bắc Xuyên vừa luồn xuống dưới nách Chúc Chúc, Chúc Chúc bất đắc dĩ vặn vẹo uốn éo trong ngực Diệp Trăn, hai tay ôm cổ càng bám chặt hơn, gương mặt cọ xát dưới cổ cô, khẽ hừ hai tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ không tình nguyện.

Diệp Trăn nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ của Chúc Chúc để trấn an bé, biết con sợ người cha nghiêm khắc này nên nói, “Không sao, em không mệt.”

“Lục Tri Phi.” Giọng điệu Lục Bắc Xuyên rất bình thường, nhưng nghe vào trong lỗ tai Chúc Chúc lại rất có lực uy hiếp. Chúc Chúc lệch đầu ra khỏi cổ Diệp Trăn, sụt sịt một cái, thấy Diệp Trăn không nói gì, đành phải không tình nguyện buông tay ra, quay đầu cho Lục Bắc Xuyên bế.

Cuối cùng vẫn là sợ, bị Lục Bắc Xuyên ôm trong ngực, Chúc Chúc còn không dám giãy dụa, chỉ yên lặng ôm cánh tay Lục Bắc Xuyên, mở to một đôi mắt đen nhánh ngập nước nhìn Diệp Trăn, thỉnh thoảng thấp giọng gọi mẹ.

Tên nhóc này giỏi về việc ở trong bất cứ địa điểm hay hoàn cảnh nào cũng có thể phát huy ưu thế tuổi tác của mình mà giả bộ đáng thương, chắc là cũng biết chiêu giả bộ đáng thương rất hữu dụng, thường xuyên dùng với bà nội và mẹ nó, chỉ duy nhất ở trước mặt Lục Bắc Xuyên là không dám lỗ mãng.

Lục Bắc Xuyên một tay ôm Chúc Chúc một tay nắm lấy Diệp Trăn đi ra ngoài.

Xe đã chuẩn bị xong từ sớm, một nhà ba người ngồi ở chỗ ngồi phía sau, cố ý làm riêng cho Chúc Chúc một chỗ ngồi cho em bé. Ngồi ở trên ghế cho trẻ con, ‘lão đại’ Chúc Chúc rất không cao hứng, nhưng lại sợ Lục Bắc Xuyên nên không dám chơi xấu với mẹ nhóc.

Tấm màn che dâng lên, ngăn cách hai chỗ ngồi trước sau.

Trên đường đi Chúc Chúc rất yên lặng, Diệp Trăn không khỏi cảm thán phương pháp dạy bảo của Lục Bắc Xuyên thật là có hiệu quả. Ngày bình thường tên quỷ nhỏ này chính là mang một bộ dạng tiểu tổ tông ở trước mặt mình, muốn cái gì phải có cái đó, nếu không thì sẽ chơi xấu làm nũng rồi giả bộ đáng thương, khiển cả ngày cô sẽ không được sống yên ổn.

Diệp Trăn đưa bình sữa đã chuẩn bị xong tới bên miệng Chúc Chúc, nhìn thấy bé ngậm lấy bình sữa, vẻ rầu rĩ không vui ngay lập tức bị quét sạch, cười nhếch miệng, lộ ra một hàng răng nhỏ nhắn bên dưới.

Lục Bắc Xuyên nhìn sang Chúc Chúc đang ôm bình sữa, “Cũng đã một tuổi rưỡi rồi, phải nên dứt sữa rồi chứ?”

Bình thường mà nói, hẳn là phải nên dứt từ lâu rồi.

Nhưng trong chuyện cai sữa này Diệp Trăn và mẹ Lục đều hạ quyết tâm rất lớn, nhưng kết quả đều không chịu được Chúc Chúc nghẹn ngào khóc rống.

Diệp Trăn cũng rất buồn rầu, đối mặt với việc Chúc Chúc khóc đến đáng thương còn không chịu ăn những món khác, lại không thể hạ quyết tâm trở nên nghiêm khắc, qua loa nói: “Hai ngày nữa rồi tính.”

Nhìn bộ dáng này của Diệp Trăn, Lục Bắc Xuyên đã sớm tính đến, hắn nhỏ giọng hỏi cô: “Không đau sao?”

Răng Chúc Chúc đã mọc dài, lúc cho bú bằng sữa mẹ làm sao không đau cho được.

Hỏi câu này làm Diệp Trăn nhất thời mặt đỏ tới mang tai, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Bắc Xuyên một chút, trả lời không được mà không trả lời cũng không xong.

“Hửm?” Dáng vẻ đánh vỡ nồi đất cũng phải hỏi đến cùng.

Vẫn cứ khăng khăng thì thầm bên tai cô, càng lộ vẻ mập mờ.

Diệp Trăn trợn mắt nhìn hắn, thẹn quá hoá giận, “Được rồi được rồi, ngày mai sẽ dứt sữa được chưa.”

Cô cũng không muốn những ngày kế tiếp đều bị Lục Bắc Xuyên mang theo ý xấu hỏi có đau hay không.

Quả thực là lưu manh!

Khoé miệng Lục Bắc Xuyên kéo ra một nụ cười thâm ý, xong cũng không nói gì nữa.

“Lục tổng, để đề phòng tí nữa anh đến kiểm tra đoàn làm phim nhưng không biết cái gì, em vẫn nên nói rõ tình huống bây giờ của đoàn làm phim trước cho anh thì hơn,” Để ngăn cản Lục Bắc Xuyên lại nói những lời doạ người, Diệp Trăn đánh lạc hướng, giới thiệu kĩ càng tình huống của đoàn làm phim «Bên bờ sông Tần Hoài», “Đạo diễn là Ninh Dương, tốt nghiệp học viện điện ảnh, từng có mấy năm kinh nghiệm làm phó đạo diễn. Diễn viên đóng vai nữ chính tên là Mạnh Tiệp, bốn năm trước từng đắc tội Vưu Tĩnh nên bị phong sát bốn năm, đại sứ thương hiệu của công ty chúng ta và bộ phim này là do cô ấy đảm nhiệm. Nhân vật nam chính tên là Quan Minh, chưa từng nổi trong giới giải trí suốt mười năm, nhưng em xem trọng kỹ năng diễn xuất và nhân phẩm của anh ta. Bộ phim này tuyệt đối có thể hot…”

Diệp Trăn nói liên miên lải nhải, giới thiệu rõ ràng chi tiết tình huống của đoàn làm phim.

Lục Bắc Xuyên nhíu mày, “Bình thường nhìn em không thèm để bụng với bất kì cái gì, vậy mà lại nhớ kĩ những người này như vậy.”

“Em là nhà sản xuất phim của bộ phim này mà, đương nhiên phải để bụng chuyện liên quan tới đoàn làm phim rồi,” Diệp Trăn liếc nhìn hắn một cái, “Nếu không thì anh cho rằng trước đó em bận bịu suốt ngày là vì cái gì.”

Lục Bắc Xuyên gật đầu nhẹ, những điều này hắn đều biết rõ, nhưng đi đường dài, nghe Diệp Trăn nói chuyện ở bên tai cũng coi như là để giải trí.

“«Bên bờ sông Tần Hoài» kể về giai đoạn đầu của cuộc kháng chiến chống Nhật, ở một thành phố hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Nữ chính thân là hoa khôi trứ danh ở kỹ nữ bên bờ sông, nảy sinh tình yêu với đại thiếu gia của một gia tộc giàu có.”

Lục Bắc Xuyên bình đạm nhận xét, “Chuyện tình yêu khuôn sáo cũ.”

Diệp Trăn nhíu mày, “Tình yêu chỉ là tô điểm mà thôi, xem chi tiết giành lấy chính nghĩa và lòng nhiệt huyết ở trong bối cảnh thời đại lúc đó này.”

Nói xong, Diệp Trăn đưa kịch bản đưa cho Lục Bắc Xuyên, “Tình tiết cụ thể em không nói nữa, tự anh đọc đi. Từ giờ đến đoàn làm phim còn hai tiếng, dù sao cũng là ông chủ lớn, cứ đọc qua kẻo tí nữa lại bị xấu mặt trước mọi người trong đoàn làm phim.”

Lục Bắc Xuyên cười nhận lấy, lật đọc từng tờ một.

Lục Bắc Xuyên có trí nhớ rất tốt, đọc sách hay xem văn kiện đều cực kì chuyên chú, hiệu suất làm việc cũng rất cao, chưa hết thời gian đã xem hết toàn bộ kịch bản rồi.

“Lục tiên sinh cảm thấy thế nào?”

Lục Bắc Xuyên cho lời nhận xét khách quan, “Đối với một vị đạo diễn mới mà nói, quả thật là không tệ.”

“Có thể được Lục tổng tán thưởng như vậy em cũng an tâm hơn, ít nhất cũng phải cho Lục tổng biết em bỏ ra nhiều tiền như vậy cho bộ phim này cũng không phải chỉ là cho vui.”

Trong bộ phim này, Diệp Trăn và Ninh Dương đã bàn bạc qua, việc quay phim phải thật tốt, một phân đoạn cũng không thể thiếu, thậm chí sườn xám và quần áo các thứ liên quan tới kịch bản đều là tìm chuyên gia thủ công may chứ không phải đi thuê.

Thị trường điện ảnh đã sớm không phải như lúc trước, người xem không phải người ngu, nếu người xem phật ý, tỉ lệ bán vé cũng sẽ thấp.

Các giai đoạn đầu, Diệp Trăn cho rằng rất cần thiết.

Cho nên năm mươi triệu lúc đầu, trong quá trình quay phim Diệp Trăn đã lục tục ngo ngoe bỏ vào thêm đến chín mươi triệu, cũng vượt trăm triệu luôn rồi.

Đầu tư nhiều như vậy, nếu không phải đã biết tiềm năng của bộ phim này thì dù cho có nhiều tiền hơn nữa Diệp Trăn cũng không dám chi tay mạnh như thế.

Thái độ của Lục Bắc Xuyên đối với chuyện đầu tư chín mươi triệu này từ trước đến nay luôn chỉ nói một câu, Diệp Trăn vui vẻ là được rồi, cũng không quan tâm ích lợi hay hồi đáp gì, đơn thuần chỉ là cho Diệp Trăn nếm thử trải nghiệm mà thôi.

Chiếc xe dần chậm lại, không lâu sau đã đến đoàn làm phim, Chúc Chúc đang ngủ say ở trên ghế cho trẻ em.

Diệp Trăn mặc áo khoác dài cho Chúc Chúc, được Lục Bắc Xuyên ôm vào trong ngực bước xuống xe.

So với những đoàn làm phim khác luôn có phóng viên ngồi chờ chụp lén, về phương diện tuyên truyền đoàn làm phim «Bên bờ sông Tần Hoài» có thể nói là hoang vắng. Bên ngoài đoàn làm phim dường như không nhìn thấy nổi một bóng người đi lại, chỉ có năm sáu chiếc xe đỗ ở bên ngoài đoàn làm phim, Diệp Trăn đoán chắc là xe của nhân viên đoàn làm phim.

Nhưng vừa xuống xe, năm sáu chiếc xe dừng ở bên ngoài đoàn làm phim liền dồn dập mở cửa, phóng viên và camera-man cùng nhau tiến lên, cũng không biết từ chỗ nào biết được tin tức mà đến đây. Đếm qua có khoảng mười mấy người, nhưng không thể tiến lại gần hơn vì bị người lái xe và bảo vệ ngăn cản cách xa hơn hai mét, tiếng máy ảnh vang ‘xoạt xoạt’ lên không dứt bên tai.

Lục Bắc Xuyên che chở Chúc Chúc trong ngực, không cho những ánh đèn từ chiếc máy ảnh của đám phóng viên và camera-man kia chạm đến mắt Chúc Chúc. Diệp Trăn kéo khuỷu tay Lục Bắc Xuyên, mi tâm cau chặt nhìn đám phóng viên và nhà báo trước mặt.

Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện dưới ống kính truyền thông, nhưng cô cũng biết, thân là bà Lục và nhà sản xuất phim, về sau sẽ gặp phải không ít tình huống như vậy.

Nhưng cô không hiểu, lần đi kiểm duyệt này mặc dù là đương nhiên, nhưng trước khi đến Diệp Trăn cũng chỉ nói với Ninh Dương mà thôi.

Vậy những phóng viên này làm sao biết được?

“Tắt đèn flash đi.” Lục Bắc Xuyên nhìn những camera-man, ánh mắt không vui.

Mấy tên camera-man ngượng ngùng tắt đèn flash, sau đó lại tiếp tục điên cuồng nhấn nút chụp.

“Lục tiên sinh, nghe nói ngài đầu tư hơn trăm triệu cho bộ phim này, ngài rất có lòng tin với bộ phim này sao?”

“Lục tiên sinh, đạo diễn của bộ phim này chưa có bất cứ tác phẩm nào, sao ngài có thể tin tưởng anh ta như vậy?”

“Lục tiên sinh, ngài thu mua công ty giải trí Triêu Tầm rồi, vậy kế tiếp có tính toán gì hay không?”

Tiếng phóng viên liên tiếp truyền đến, Lục Bắc Xuyên bảo vệ Chúc Chúc trong ngực, không cho bé xuất hiện dưới máy quay của những kẻ này.

Chúc Chúc cũng đã tỉnh, nhưng tên nhóc này từ trước đến nay đã không sợ náo nhiệt, không khóc cũng không có nháo. Từ trong ngực Lục Bắc Xuyên ngóc lên một cái đầu nhỏ nôn nóng hóng hớt, bé mở to mắt nhìn bốn phía, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú với hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, thậm chí còn nở nụ cười với những ống kính đang chiếu vào nhóc.

Tiếng chụp ảnh vang lên còn nhanh hơn.

Nhân viên đoàn làm phim chạy đến, ngăn đám phóng viên bên ngoài. Đám camera-man vẫn không ngừng chụp lại bóng lưng cả nhà ba người Lục Bắc Xuyên, thẳng đến khi bóng người biến mất, lúc này mới buông camera xuống.

“Thế nào thế nào? Chụp được chưa?”

Thợ chụp ảnh nhìn ảnh chụp trong camera, nhìn qua nhìn lại mấy lần, cười nói: “Chụp được rồi.”

Cư dân mạng rất có lòng hiếu kì đối với những chuyện của minh tinh, đối với gia đình nhà giàu cũng vậy.

Ba người bọn họ lần đầu lộ diện, nếu như chụp được chính diện đứa bé thì họ sẽ kiếm được không ít sự chú ý của cư dân mạng.

“Để tôi xem!” Phóng viên lại gần, nhìn hình ảnh Chúc Chúc bên trong camera, nhịn không được nói: “Thật đáng yêu… Mau mau mau! Mau gửi ảnh chụp cho chủ biên tập!”

Nhưng mà ảnh còn chưa gửi xong, mấy tên bảo vệ mặc tây trang màu đen đã đi tới, ngăn cản lại, giới thiệu thân phận, “Xin lỗi các vị, chúng tôi được Lục tiên sinh sai tới, yêu cầu mọi người xoá tất cả ảnh chụp đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.