Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Chương 18: 18: Dàn Xếp 12




Còn nồi niêu đất thì mua xem có ai muốn không, nếu không ai muốn thì mang về nhà nấu canh, đun nước cũng rất tiện.Nghĩ đến đây, Hứa Khả Nhân ngồi xổm xuống, chuẩn bị chọn lựa.Khi Hứa Khả Nhân chọn được bảy ký len, hai mươi mét vải bông mịn và năm đôi ủng đi mưa, thì cũng có nhiều người đã biết tin đến.Thấy vậy, Hứa Khả Nhân đẩy đồ đạc vào trong lòng của Trương Viễn, “Anh mau đi tính tiền trước đi,” cô vội vàng nói rồi đi lấy nồi làm bằng đất.Đừng hỏi cô tại sao không đợi mua hết đồ rồi mới tính tiền, bởi vì cô đã tinh mắt nhận ra mấy người dì đã nhìn chằm chằm vào những thứ cô chọn.Nhìn ánh mắt của những người quyết tâm lấy được, nếu không nhanh tay mua đồ, những người này nhất định sẽ không kiềm chế được mà cướp đoạt.Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cô đã từng trải qua sức chiến đấu của những người dì đó ở đời trước.


Với thân hình gầy gò của cô thì nên tránh xa!Hứa Khả Nhân rất nhanh đã nhặt được hai cái nồi đất và một cái bình đất, và dễ dàng thoát khỏi sự cướp bóc của những người đó!Hoàn mỹ tránh được vài người đang nhìn chằm chằm vào những thứ trong tay cô.

Nhìn thấy quần áo của mấy dì bị xé rách, tóc bị bứt ra mấy cọng, Hứa Khả Nhân không khỏi giơ ngón tay cái lên khen chính mình.Dù có thoát ra khỏi cuộc chiến của tất cả các bà các cô thì cũng không ai dám nhận mình là thứ nhất khi Hứa Khả Nhân là thứ hai!Hứa Khả Nhân thầm khoe khoang trong lòng, cô lấy nồi đất và bình đất đi tính tiền.Đến chỗ bán kẹo, Hứa Khả Nhân mua một ký kẹo cứng, không cần phiếu, một đồng tám một ký, hôm nay bọn họ vừa nhận được giấy đăng ký kết hôn, mua một ít kẹo để cho người khác cũng dính không khí vui mừng.Đi đến quầy bán rượu và thuốc lá, Hứa Khả Nhân mua thêm hai chai rượu tây phượng với phiếu mua rượu trên tay.Mua đồ xong, hai người nhìn đống đồ khổng lồ kia, có chút ngẩn người, bọn họ mua nhiều như vậy mà không biết.“Vợ ơi, em ở đây xem đồ đạc chờ anh, anh đi lái xe bò lại đây.” Trương Viễn đối với Hứa Khả Nhân nói.“Được, anh đi đi.” Hứa Khả Nhân gật đầu, ngồi xuống bên bông gòn nghỉ ngơi.Hồi nãy tranh đoạt đồ cô không cảm nhận được gì, nhưng bây giờ cô cảm thấy hơi choáng ngợp, đứng đây mà hai chân cô đều run rẩy.Với thân thể yếu ớt như vậy, Hứa Khả Nhân rất lo lắng, cô không biết phải mất bao lâu để hồi phục.May mắn thay, hiện tại cô và Trương Viễn đã là hôn nhân hợp pháp rồi, tất cả đồ đạc của Trương Viễn Yuan đều nằm trong không gian của cô, vì vậy cô không cần sợ Trương Viễn sẽ bỏ rơi cô vì sức khỏe không tốt.Hứa Khả Nhân có chút buồn cười với suy nghĩ của chính mình, tương lai còn chưa xảy ra, Trương Viễn nhìn qua cũng không giống loại người thích mới ghét cũ, thực ra cô nghĩ anh như vậy có chút không công bằng với anh.“Quên đi, đừng nghĩ nữa, đi một bước tính một bước!” Hứa Khả Nhân thở ra một hơi thật sâu, nắm chặt nắm tay, tự mình cổ vũ!Đúng lúc này, Hứa Khả Nhân thấy có người bán trái cây ở một sạp hàng trong ngõ bên cạnh Cung Tiêu Xã.Bây giờ các công ty tư nhân vẫn chưa xuất hiện và tất cả đều đang trong giai đoạn xem xét, cô nghĩ đây là lứa người đầu tiên.Có vẻ như cuối năm tới cả nước sẽ hỗ trợ mạnh mẽ cho doanh nghiệp tư nhân, ra đường không cần giấy giới thiệu, lúc đó tiểu thương, hàng rong sẽ mọc lên như nấm, một lượng lớn lao động sẽ mạo hiểm đi ra làm buôn bán.Bây giờ cô đã tới đây, cô cũng muốn là người đầu tiên đi ra làm buôn bán, trước khi giá cả tăng cao, cô phải nhanh chóng đến Bắc Kinh để mua tứ hợp viện.Và cô phải đến trạm thu gom rác để tìm một số tài liệu ôn tập cần thiết cho kỳ thi tuyển sinh đại học.Ngay khi ý tưởng này nảy ra, Hứa Khả Nhân không thể kìm nén được nữa.

Chỉ cần đợi Trương Viễn đến và đưa cô đi xem.


Có lẽ bây giờ cô đi là có thể tìm thấy một số thứ tốt.


Nếu không, sau một thời gian, ngay khi tin tức về việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, nhất định sẽ có một lượng lớn người đổ về trạm thu gom rác thải.“Vợ ơi, anh tới rồi,” Trương Viễn hét lên với Hứa Khả Nhân từ một khoảng cách xa trong khi lái xe bò.Người đi đường lần lượt nhìn anh, nhưng anh trông giống như không có việc gì dường như, khóe miệng hơi cong lên, cười nghịch ngợm với Hứa Khả Nhân.Lúc này, trái tim bồn chồn của Hứa Khả Nhân bỗng nhiên bình tĩnh lại, cô nghĩ, nếu sống cả đời với một người đàn ông như vậy, cô hẳn sẽ hạnh phúc!“Làm sao lại ngẩn người ra vậy, có phải em bị sự đẹp trai của anh mê hoặc rồi!"Trương Viễn lái xe bò đến chỗ Hứa Khả Nhân, anh bước xuống xe bò, thấy Hứa Khả Nhân ngẩn người, không biết đã đi vào cõi thần tiên nào, vì vậy anh không nhịn được nói đùa.“Hừ, giống như anh cũng có thể gọi là đẹp trai sao, cùng lắm chỉ có thể coi là có dung mạo tốt, chỉ cần buổi tối đi ra ngoài, không dọa người khác khóc rống là tốt rồi!"Hứa Khả Nhân không chừa chút mặt mũi nào cho Trương Viễn, nói dung mạo của anh không đáng một đồng, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện trong lời nói của cô có chút làm nũng, đó chính là biểu hiện của sự thân thiết với Trương Viễn.Trương Viễn sao có thể không nhận ra sự thay đổi của cô, trong lòng thì mừng rỡ nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, sợ lỡ miệng nói bậy, làm cho Hứa Khả Nhân rụt đầu vào trong vỏ ốc, sau này lôi cô ra sẽ rất khó khăn!“Được rồi, được rồi, vợ của anh nói cái gì đều đúng, anh xấu xí, mà anh lại tìm được một cô vợ quá xinh đẹp, chỉ có tận lực làm việc, mới có thể không làm vợ của anh thất vọng!“Ha ha, thôi mau dọn đồ đi!"Hứa Khả Nhân không nhịn được cười ra tiếng, bởi vì giọng điệu của Trương Viễn quá buồn cười khiến cô không nhịn được cười.“Lại đây cầm giùm anh thứ này.” Trương Viễn đưa một gói nhỏ cho Hứa Khả Nhân, Hứa Khả Nhân sờ sờ, mềm mại ấm áp.Cô cũng không hỏi trong gói có gì mà chỉ đứng sang một bên lặng lẽ nhìn Trương Viễn chất mọi thứ lên xe, vì có quá nhiều đồ mà Hứa Khả Nhân thậm chí còn không có chỗ ngủ nên cô phải dựa vào chăn để nghỉ ngơi.Khi lái xe bò đi ngang qua chỗ mua gạo, cô đã đổi phiếu gạo lấy một trăm ký gạo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.