Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Chương 19: 19: Dàn Xếp 13




Có 40 cân gạo, bột mì trắng và 20 cân gạo kê, Hứa Khả Nhân kêu Trương Viễn để lương thực vào giữa đống đồ họ mua, để người ngoài không thể nhìn thấy.

”Trương Viễn, anh biết trong huyện chỗ thu gom rác thải ở đâu sao?” Hứa Khả Nhân nhẹ giọng hỏi Trương Viễn đang lái xe phía trước.

“Liền ở phía trước rẽ vô ngõ là đến, em muốn đến đó làm gì vậy?”“Ừm, tôi muốn tìm một ít sách trở về đọc!” Hứa Khả Nhân trả lời mập mờ.

Trong mắt Trương Viễn lóe lên một tia hắc ám, cũng không hỏi thêm nữa, trên xe hai người trầm mặc không nói lời nào.

Xe bò đi không bao xa, rẽ vào một khúc ngoặt, không đến trăm mét liền dừng lại.

Giọng nói nhàn nhạt của Trương Viễn từ phía trước xe bò truyền đến: "Đây là trạm thu mua phế liệu, muốn tìm thứ gì chỉ cần đưa cho người gác cổng 5 xu là có thể vào.

"Hứa Khả Nhân nghe vậy gật đầu: “Vậy anh đợi ở đây một lát, tôi vào xem một chút sẽ ra ngay”.


Trương Viễn ngồi trên xe bò và nhìn theo bóng lưng đã chạy xa của Hứa Khả Nhân, như suy nghĩ cái gì đó.

Dựa theo lời nói của Trương Viễn, Hứa Khả Nhân đã đưa cho người gác cổng 5 xu và thoải mái bước vào cổng, cô vừa bước vào cổng thì thấy một sân đầy những thứ lộn xộn như bàn, ghế, chai lọ, lon, giấy vụn, sách vở các loại….

bởi vì những thứ này chất đống trong sân, có cái ướt sũng, có cái đã ố vàng.

Da đầu Hứa Khả Nhân tê dại, nhiều đồ vật như vậy, cô biết khi nào mới tìm ra!Quên đi, tới đâu hay tới đó, nếu đã đến thì vô luận như thế nào cũng không thể tay không trở ra.

Dù gì thì cô cũng trả tiền để vào đây, nếu tay không ra về sẽ làm người hoài nghi.

Hứa Khả Nhân đi đến một góc hơi khuất, rồi ngồi xổm xuống bắt đầu lục lọi, từng chút một lôi ra những cuốn sách, cuốn vở đã bị mưa làm ướt nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Sau nửa giờ lục bới tìm tòi, Hứa Khả Nhân cuối cùng cũng dừng lại.

Nhìn chồng sách về các chủ đề khác nhau từ cấp hai đến cấp ba mà cô tìm được, Hứa Khả Nhân vui vẻ giơ lên khoé miệng.

Thấy trời sắp tối, Hứa Khả Nhân đứng dậy chuẩn bị đi về, có lẽ là ngồi xổm quá lâu, Hứa Khả Nhân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, liền ngã sang một bên.

Cô sợ hãi, chỉ kịp túm lấy thứ gần mình nhất để ổn định cơ thể, nhưng đáng tiếc thứ cô cầm không chịu nổi sức nặng của cô, cùng cô ngã xuống.

Cũng may dưới đất có rất nhiều giấy vụn, ngã xuống giấy cũng không sao, nhưng mông có chút đau.

Một lúc sau, Hứa Khả Nhân khó khăn đứng dậy, xoa mông, trước khi rời đi nhìn lại nơi cô ngã xuống.

Vừa nhìn liền thấy một vật gì đó lạ thường, một góc sáng bóng của chiếc hộp bụi bặm lọt ra ngoài, đặc biệt dễ thấy giữa đống sách bạc màu và gỗ vụn.


Một góc màu xanh ngọc bích hiện ra, có lẽ là do lúc nãy cô té ngã mông lên góc đó và phủi bụi trên đó nên mới lộ ra màu sắc nguyên bản.

Trái tim của Hứa Khả Nhân đập thình thịch, cô vội vàng cất chiếc hộp đầy bụi vào không gian, sau đó bước ra khỏi bãi thu gom phế liệu với một đống sách vở và giấy, thậm chí cô không nghĩ đến những thứ mà cô đã vô thức nắm lấy khi ngã xuống, quên ném nó đi.

Ông lão ở cửa thấy Hứa Khả Nhân vào lâu như vậy, lại chật vật đi ra, liền biết đây cũng là một người muốn tới tìm bảo vật của bọn họ, trong lòng liền cười nhạo, thật đúng là coi trạm thu gom phế liệu có rất nhiều bảo vật vậy, nếu thật sự có, đã bị người phía trên lấy đi rồi, làm sao có thể đến phiên bọn họ.

Hứa Khả Nhân không biết ông lão đang nghĩ gì, vì vậy cô cho ông ta xem những thứ trên tay, sau đó bị ông ta xua tay đuổi đi.

Hứa Khả Nhân cố gắng hết sức điều chỉnh tốc độ hơi vội vàng của mình, đi đến nơi Trương Viễn đậu chiếc xe bò như một người không có việc gì dưới ánh mắt của ông lão.

Trương Viễn có chút sốt ruột khi một mình chờ ở bên ngoài, trên xe bò nhiều đồ như vậy, anh muốn vào xem một chút cũng không được.

Cuối cùng khi anh hết kiên nhẫn chờ, anh nhìn thấy bóng dáng của Hứa Khả Nhân, anh nhảy xuống xe bò và cầm lấy đống sách trên tay cô.

“Sao em ở chỗ này lâu vậy, trên người còn bẩn như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"“Đừng hỏi, chúng ta mau về nhà đi, về nhà tôi liền nói cho anh biết.

"Nói xong, Hứa Khả Nhân không cần Trương Viễn đỡ, liền leo lên xe bò, bởi vì thân thể bẩn thỉu, cô theo bản năng ngồi cách chăn ra một chút, cho nên cô ngồi vào một góc của xe bò.


Trương Viễn thấy thế, liền thở dài một hơi, đem mảnh vải mua làm chăn quấn quanh người cô, "Quấn mảnh vải này vào, chăn sẽ không bị bẩn, em mà ngồi như vậy, anh sợ là chưa về kịp đến nhà em đã phải đi bệnh viện.

"Trong lòng Hứa Khả Nhân hơi ấm áp, cô thành thật ngồi trở lại chỗ ngồi ban đầu và cười ngốc nghếch với Trương Viễn.

Khi hai người từ huyện trở về nhà, người dân trong thôn còn chưa làm xong việc, Hứa Khả Nhân vỗ ngực mừng rỡ ra mặt.

Nếu mọi người nhìn thấy hôm nay bọn họ mang về nhiều đồ như vậy, nhất định sẽ có những kẻ ghen ghét muốn giở trò quỷ.

Tuy rằng bọn họ không sợ phiền phức, nhưng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, không có phiền toái tìm đến cửa bọn họ cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Trực tiếp lái xe bò vào trong sân, Trương Viễn trước tiên giúp Hứa Khả Nhân xuống xe, sau đó chuyển đồ vật ra khỏi xe.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.