Tĩnh Huyền Phong cùng Nhiễm Nhượng Hà binh khí giao nhau,
đao quang kiếm ảnh ma sát kịch liệt, Tĩnh Huyền Phong cưỡi ngựa mãnh liệt
phi tới, trong lúc kịch liệt, đột nhiên nằm xuống tránh thoát một kiếm
rồi lại lấy tốc độ tia chớp chém tới chân con ngựa Nhiễm Nhượng Hà
cưỡi, con ngựa nhất thời mất đà chúi đầu về phía trước ngã xuống đất,
Nhiễm Nhượng Hà mâu trung cả kinh khẩn cấp nhảy xuống ngựa, Tĩnh Huyền
Phong khinh thường cười khẽ, ánh mắt lo lắng thường xuyên liếc về vị trí Cổ
Tiếu Tiếu… Cổ Tiếu Tiếu khóc sướt mướt ngồi dưới đất, miệng vẫn còn đang
lải nhải lẩm bẩm phải nhớ kỹ cái gì…
“Tiểu manh nhi, bổn vương không sao”
“Phải không? ! Hắc hắc…” Cổ Tiếu Tiếu nghe ra trong giọng
hắn lo lắng mười phần, nín khóc mỉm cười nhảy cả người lên, thuận tiện vơ hoa
cỏ xung quanh đầy cả hai tay rồi tung lên, còn giương nanh múa vuốt vào
vai đội cổ động viên hô lớn, “Cố lên cố lên, Tĩnh Huyền Phong a, mị lực phi
phàm, Tĩnh Huyền Phong a, uy trấn hoàn vũ! Nha nha nha nha! Nga —— “
“…” Tĩnh Huyền Phong một thân nổi lên da gà, nàng nhảy loi
choi như thế kia làm gì? Thực mất mặt a.
Nhiễm Nhượng Hà nhìn qua hướng Trấn Nam Vương phi “Sức sống
mười phần”, không khỏi bất đắc dĩ cười, cao hứng có quá sớm hay không ? Hắn hướng
Tĩnh Huyền Phong thong thả ngoắc ngoắc tay, “Chỉ cần bổn vương chưa chết, trận
đánh này liền không thể chấm dứt “
Tĩnh Huyền Phong hừ nhẹ một tiếng xoay người xuống ngựa, Bá
Vương đao trong tay uy vũ lượng tướng, ở dưới ánh mặt trời có vẻ phá lệ
chói mắt, “Gặp trên chiến trường chính là địch nhân, đao kiếm không có mắt,
tử thương là chuyện bình thường, ba năm qua đi, ngươi như trước vẫn ghi hận
trong lòng, bổn vương không thể không bội phục khí lực của ngươi!” (Ta tự
hỏi liệu Nhiễm ca có phải cũng như ta, đều thuộc cung hổ cáp – siêu
thù dai, có hận 10 năm cũng nhất định phải báo – hay ko?__?)
“A, bổn vương chính là khí lượng rất nhỏ, như thế nào?”
Nhiễm Nhượng Hà không chút để ý đáp lại bao phủ ở lãnh liệt mâu quang trung,
hắn giơ bảo kiếm trong tay lên hướng ngực Tĩnh Huyền Phong đâm tới, Tĩnh Huyền
Phong thần sắc cũng thập phần ngưng trọng, bước nhanh tiến lên nghênh chiến
——
Trong mấy chiêu vừa công vừa thủ, Tĩnh Huyền Phong hiển
nhiên chiếm được thế thượng phong, hắn thế công mạnh mẽ như hổ làm cho
Nhiễm Nhượng Hà liên tiếp bại lui, nhưng bỗng nhiên… Cái loại cảm giác
không khoẻ đột nhiên tràn đến, hắn cố gắng thanh tĩnh mở mắt, nhưng ý
nghĩ đã dần rơi vào trì trệ, trước mắt đen trắng lảo đảo mơ hồ, hắn đột
nhiên cắm đao xuống mặt đất chống đỡ thân thể, Nhiễm Nhượng Hà thấy hắn quỳ
một gối xuống , sắc mặt trắng bệch, dương môi cười bắt lấy thời cơ lao về phía
trước, khi lưỡi kiếm trong tay chuẩn bị bổ xuống cổ Tĩnh Huyền Phong, đã
thấy Tĩnh Huyền Phong “Phù phù” một tiếng té ngã trên đất thật mạnh ——
“Đừng giả vờ ngất nữa Huyền Phong, đứng lên!” Nhiễm
Nhượng Hà một cước đá lên ngực Tĩnh Huyền Phong, nhưng Tĩnh Huyền Phong vẫn
khôngcó biểu hiện gì dù là nhúc nhích, Nhiễm Nhượng Hà nhất thời thu hồi
mũi kiếm, vì đề phòng Tĩnh Huyền Phong giở thủ đoạn, hắn thật cẩn thận tiêu
sái tiến lên, quan sát sắc mặt Tĩnh Huyền Phong… Thế nhưng phát hiện Tĩnh Huyền
Phong sắc mặt tái xanh, môi thâm tím lại, hiển nhiên đây là dấu hiệu trúng
độc…
Cổ Tiếu Tiếu không nghe thấy tiếng giao chiến cùng tiếng
la của Tĩnh Huyền Phong, tươi cười cứng đờ vội vàng vàng mò mẫm tìm Tĩnh
Huyền Phong, nhưng vì nàng chạy quá nhanh, trong giây lát chân vướng vào
nhau, trực tiếp ngã sấp xuống ở trên người Tĩnh Huyền Phong… Nàng quỳ gối bên cạnh
hắn, lo lắng vạn phần sờ soạng hai má hắn, xúc cảm lạnh như băng từ đầu ngón
tay truyền đến khiến nàng giống như bị điện giật bất lực run run, nước mắt
không khỏi rơi từng giọt từng giọt chảy dài trên má… Cổ Tiếu Tiếu ghé
vào trên ngực Tĩnh Huyền Phong khàn khàn khóc kêu, “Ngươi đã nói sẽ dẫn ta
trở lại kinh thành, làm sao có thể chết tại đây… Ngươi đứng lên ngươi đứng
lên…”
Nhiễm Nhượng Hà đứng lặng một bên thấy nàng khóc rất
thương tâm, không khỏi hảo tâm nhắc nhở nói, “Tĩnh Huyền Phong có lẽ là trúng độc
, bổn vương còn chưa động thủ hắn liền gục xuống…” Lời còn chưa dứt, Cổ
Tiếu Tiếu đột nhiên đứng lên một phen túm lấy ngực Nhiễm Nhượng Hà, ”
Hung thủ giết người! Lấy nhiều khinh ít thì có gì quang vinh? ! Mau đền
mạng cho ta! ——” Cổ Tiếu Tiếu như phát điên loạn đánh loạn đá Nhiễm
Nhượng Hà, thủ hộ binh lính chung quanh thấy Cổ Tiếu Tiếu hành vi bất
kính muốn tiến lên ngăn trở, nhưng đầu ngón tay Nhiễm Nhượng Hà lại giương
lên mặc nàng phát tiết… Hắn trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý tưởng, nếu
hắn chết trận sa trường, nhóm nữ nhân của hắn, sẽ đối đãi với hung phạm
như thế nào.
“Bổn vương có thể cứu Tĩnh Huyền Phong, nhưng phải dùng mạng
của ngươi trao đổi “
“Lấy đi! Mạng của ta lại không đáng giá tiền, chỉ cần ngươi
cứu được hắn! Mạng nhỏ của ta chính là của ngươi!” Cổ Tiếu Tiếu đứng lặng tại
chỗ ngẩng đầu, nàng nhắm chặt hai tròng mắt chờ đợi tử vong… Nàng thậm chí một
chút cũng không sợ chết, trước kia nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ
vì một người nam nhân mà hi sinh tánh mạng, có lẽ đó chỉ là cảm tình
không đủ thâm… Giờ phút này, nàng xác định mình thực yêu Tĩnh Huyền Phong, có
thể không oán không hối hận vì hắn trả giá hết thảy… Về sau nàng cũng sẽ
không có tư cách nói nữ nhân khác rất ngốc rất si tình, quả thực “Yêu” là
thức không thể kiềm chế. (Yunho hun ta 1 cái ta chết cũng cam lòng, ai
chửi ta là đứa dở người ta cũng mặc kệ, hắc hắc)
“Đại nam nhân đã nói được thì làm được, ngươi phải cứu Tĩnh
Huyền Phong, chém đi ——” Cổ Tiếu Tiếu thấy chết không sờn giơ cổ lên, đem vị
trí tốt nhất bày ra trước mặt Nhiễm Nhượng Hà.
Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng không có chỗ nào tỏ ra sợ
hãi, giơ lên bảo kiếm bổ về phía cổ của nàng, kiếm phong sắc bén lướt qua làn
da Cổ Tiếu Tiếu… Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy cổ chợt lạnh lạnh, ngay sau đó một
cỗ chất lỏng nóng bỏng chảy tràn qua da, nàng nhanh nhíu đầu mi, đây chính
là nỗi sợ hãi trước khi chết… Nàng không dám nâng tay lên chạm vào miệng
vết thương, có lẽ nàng là nên ngã nhào xuống mặt đi? Nàng giằng co bất động,
chính là không hiểu bản thân mình vì sao vẫn còn có thể tự hỏi, một khắc
trôi qua, cũng chỉ có một chút đau, hoàn hảo… Này cho dù hối hận hẳn là
cũng không còn kịp rồi đi? Cổ Tiếu Tiếu không khỏi mỉm cười, cũng không biết
chính mình khi nào thì yêu thượng Tĩnh Huyền Phong, lần đầu tiên yêu đương liền
như vậy liều mạng, ha ha, không đúng! Nếu nói nghiêm túc ra thì còn chưa
có chính thức bắt đầu yêu thương lưu luyến lẫn nhau a…
Nhiễm Nhượng Hà đút kiếm vào vỏ… Nữ nhân trong mắt hắn
chẳng qua chỉ la dùng ngoạn ở trên giường, tựa hồ cũng không cho rằng các
nàng đối mặt với tử vong sẽ có biểu hiện đặc biệt gì, hôm nay nhìn
thấy biểu hiện xuất sắc của Trấn Nam Vương phi, hắn quả thật đối nữ nhân có một
chút đổi mới.
Kỳ thật, khi Tĩnh Huyền Phong trúng độc ngất, hắn cũng đã
đánh mất ý niệm liều chết chiến đấu ở trong đầu, hắn Nhiễm Nhượng Hà—— quốc
vương Bắc Duyên quốc, không cần phải dựa vào may mắn mà thắng đối thủ, hơn
nữa xem tình huống trúng độc nghiêm trọng của Tĩnh Huyền Phong, theo phán đoán
của hắn đại khái mạng sống cũng không kéo dài được bao lâu nữa, hắn
còn chưa ngốc đến nỗi mạc danh kì diệu bị người ta gán cho tội danh có lẽ
có, nếu Tĩnh Huyền Phong sớm hay muộn cũng sẽ chết, hắn cũng không cần
tiếp tục so đo.
Nghĩ vậy, hắn mệnh lệnh nói, “Đem Tĩnh Huyền Phong để tại
trên đường lớn Hán quân đi qua, sau khi chắc chắn Hán quân phát hiện hắn hãy
quay về phục mệnh bổn vương “
Binh lính Bắc Duyên quốc tuân lệnh đem Tĩnh Huyền Phong bất
tỉnh nhân sự nâng lên lưng ngựa, sau đó kéo cương ngựa hướng biên cảnh đi đến
——
Khi Nhiễm Nhượng Hà quay lại, phát hiện Cổ Tiếu Tiếu
khóe môi vẫn đang nhếch lên một tia mỉm cười như trước bất động, miệng nàng
còn nói nhỏ vì sao còn chưa chết, vì sao vẫn còn có tri giác? … Nhiễm
Nhượng Hà nhẹ giọng cười, hắn chính là dùng lưỡi dao sắc bén sượt nhẹ qua
cổ nàng mà thôi, nữ nhân này ngay cả miệng vết thương sâu cạn đều phân không
rõ ràng, vừa thấy liền biết là một thân kiều thịt quý chưa bao giờ chịu qua
thương tổn.
Sau một tiếng nổ”Ầm vang”, dưới bầu trời bắt đầu đổ mưa
to, Nhiễm Nhượng Hà chậm rãi đứng thẳng, ngẩng đầu lên nghênh đón những giọt
mưa nhẹ nhàng khoan khoái, Bắc Duyên quốc vẫn coi thủy là điềm lành nhưng
mỗi lần mưa xuống… một kiếm của Tĩnh Huyền Phong khiến hắn thống khổ
không nói thành lời, chỉ có chính hắn biết được, có chính xác bao nhiêu
ban đêm đau đến chết đi sống lại, nhưng giờ phút này, Tĩnh Huyền Phong đã bị
trừng phạt, tựa hồ thù hận trong lòng dần dần theo mưa mà nguội dần đi.
Mưa mãnh liệt rơi trên người Cổ Tiếu Tiếu, nàng theo bản
năng xoa xoa mặt… Ai? Đầu vẫn còn trên cổ a.
Cổ Tiếu Tiếu bỗng nhiên thấy thân mình được nhẹ nhàng
kéo dậy, tiếp theo được đặt ngồi ở trên lưng ngựa, nàng mừng rỡ xoay
người, sờ lung tung ở trên vạt áo Nhiễm Nhượng Hà… Sau khi xác định nam
nhân này không phải là Tĩnh Huyền Phong, nàng lại nhin không được cô đơn
xoay người.
“Bổn vương đã phái người đem Tĩnh Huyền Phong đưa tới chỗ
quân Hán, sẽ không nuốt lời”
Cổ Tiếu Tiếu như trút được gánh nặng khé thở ra, “Hắn
không có việc gì đi? …”
“Tĩnh Huyền Phong kiêu ngạo ương ngạnh, gây thù hằn bốn
phía, có người đã hạ độc hắn trước khi các ngươi gặp bổn vương, còn
muốn khởi tử hồi sinh thì phải xem mạng của hắn có bao nhiêu phúc” Nhiễm
Nhượng Hà nói thẳng tình hình.
Cổ Tiếu Tiếu cắn môi dưới tin tưởng vững vàng nói, “Hắn
cát nhân thiên tướng, tuyệt đối không có việc gì, ngươi nếu không muốn giết
ta, để lại ta trở về đi “
“Như thế nào? Nhanh như vậy liền đã quên hứa hẹn?” Nhiễm
Nhượng Hà giục ngựa chậm rãi đi trước, bẻ cong sự thật nói, “Bổn vương nhớ
rõ người nào đó từng nói qua, nếu buông tha Tĩnh Huyền Phong liền đem mạng
mình đưa cho bổn vương, mà bổn vương nguyên bản có thể một đao giết hắn, nhưng
vì để Vương phi Hán nhân làm nô lệ lại nhịn đau thả hắn, giao dịch này thực
công bằng đi?”
“…” Cổ Tiếu Tiếu nháy mắt hóa đá, nàng thật đúng là cái đứa
nhỏ không hay ho!
“Ta hai mắt…”
“Mù, bổn vương cũng không nói bắt ngươi thêu hoa “
“Ta trừ bỏ ăn cái gì cũng không biết, còn là người mù, tay
chân thường xuyên lóng ngóng này nọ, ta nghĩ trong cung điện của ngươi nhất định
không ít đồ cổ đáng giá, vạn nhất chạm vào hỏng rồi lại đau lòng a, ta
thật sự rất không thích hợp làm nô lệ” Cổ Tiếu Tiếu khoa tay múa chân biểu
hiện chính mình ngốc, quay đầu thương lượng nói, “Một quốc gia chi vương đương
nhiên cần tỉ mỉ che chở, ta lại chỉ biết động tay động chân khiến ngươi
càng thêm phiền toái, ngươi phải tin tưởng ta, ta này hoàn toàn là vì tâm
tình suy nghĩ của ngươi mà lo lắng”
“…” Nhiễm Nhượng Hà nhìn chăm chú nàng lải nhải cái miệng
nhỏ nhắn, giống như nữ nhân vừa rồi liều mình bảo vệ phu quân, oán giận kích
động đã hoàn toàn biến mất, còn nữ nhân trước mắt này chỉ đang vắt hết
óc suy nghĩ để cho không bị hắn bắt làm nô dịch thôi.
Thú vị, nguyên lai Tây Bằng Đinh Luân thích nữ nhân nói nhiều,
cũng khó trách, thừa thiếu bù trừ, hắn trong lòng phán đoán nói.
—— Nhiễm Nhượng Hà hướng hoàng cung đi đến, hắn cùng với
Cổ Tiếu Tiếu sớm cả người ướt đẫm, Nhiễm Nhượng Hà đối đãi với Cổ Tiếu
Tiếu cũng không dễ dãi như Tây Bằng Đinh Luân, ra lệnh thủ hạ trước đem
nàng áp giải vào nhà tù, Cổ Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy tả hữu bị người ta
nhấc lên lôi đi. Đợi sau khi Nhiễm Nhượng Hà đi vào cung điện, chỉ thấy một
đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp ở trong cung điện lo lắng chờ đợi, mà nữ nhân
này đó đều là hắn “Tân hoan cũ yêu” (kiểu như mới thì tò mò nhưng vẫn
không bỏ cũ).
Nhóm nữ nhân phía sau tiếp trước vội vã tiến lên,
Nhiễm Nhượng Hà mâu quang sắc bén đảo qua từng gương mặt xinh đẹp, cũng
không lên tiếng hướng dục phòng (phòng tắm) đi đến, một đám nữ tử bất an
không yên chỉ dám liếc nhau một cái, cũng nhẹ nhàng bước theo, hầu hạ tả
hữu.
Nhiễm Nhượng Hà nhảy vào trong bể to, nhóm thê tử đều rút
đi quần áo tiến vào, có giúp kì lưng, có giúp gội đầu, có giúp mát xa… Chính là
toàn bộ quá trình ai cũng không dám mở miệng nói chuyện, các nàng hiểu biết
tính tình Nhiễm Nhượng Hà, hắn khi trầm mặc cũng có thể ngay sau đó bùng
nổ, tùy tiện đưa ra một hai cái vấn đề mạc danh kỳ diệu lập tức khiến người
ta á khẩu không trả lời được.
Nhiễm Nhượng Hà chậm rãi mở hai tròng mắt, đột nhiên với
tay kéo một vị mỹ nữ đến trước người, sau một trận hôn kích tình qua đi,
liền đẩy ra một khoảng bình tĩnh nói, “Ngươi yêu bổn vương sao?”
Nữ nhân hai má phiếm hồng ngượng ngập nói, “Yêu đến không thể
tự kềm chế “
“Nếu luôn miệng nói yêu, kia vì sao còn cho phép bổn vương
cùng với những nữ nhân khác chia xẻ ?” (anh nì thích bị độc chiếm)
“…” Nữ nhân ngẩn ra, tựa hồ chưa bao giờ dám có suy nghĩ
không biết lượng sức, vọng tưởng độc chiếm quốc vương.
“Xem ra các ngươi ở chung thực hòa hợp, đều đi ra ngoài đi”
Nhiễm Nhượng Hà mỏi mệt nhắm mắt lại, hậu cung của hắn yên tĩnh như
thế, thậm chí chưa bao giờ có người nữ nhân nào dám nói ra một cái từ
“không”, hoặc là nói, đối với các nàng tín niệm chính là phục tùng, tựa hồ
cùng yêu không quan hệ.
Mặc dù Nhiễm Nhượng Hà anh tuấn cao lớn, nhưng gần vua
như gần cọp, cứ lấy tình cảnh nhóm thê tử của Nhiễm Nhượng Hà mà chân
thật hình dung, các nàng trong lòng run sợ rời khỏi phòng, sợ đi chậm từng bước
sẽ chọc quốc vương giận dữ.
“ĐemTrấn Nam Vương phi mang lại đây “
“Vâng” thị nữ hầu hạ một bên rời đi “Thỉnh” người.
—— Cổ Tiếu Tiếu còn kịp ngồi yên ổn ở trong nhà tù đã
bị thị vệ áp giải qua địa phương khác, nàng mặc cho số phận bĩu môi, không biết
Tĩnh Huyền Phong đã gặp được binh lính tiếp ứng, đây là chuyện nàng hiện
tại lo lắng nhất.
Cổ Tiếu Tiếu vừa đặt chân xuống, đã thấy sàn nhà ướt
sũng mà ngã sấp xuống, nàng nhu nhu mông bị ăn đau, lại sờ sờ nước lạnh
lẽo, nguyên lai là gian phòng tắm rửa.
“Bổn vương không thể gọi một tên nô lệ là Trấn Nam Vương
phi đi?” Nhiễm Nhượng Hà tâm tình vẫn có chút không tốt.
“Ta gọi là Cổ Tiểu Tiểu” Cổ Tiếu Tiếu bò dậy, nhưng
đi được hai bước lại trượt chân, nàng phẫn hận cởi giày chiến, hài đánh giặc
cư nhiên không dùng để đi trong phòng a? ! … Nàng đem hai giày ném ra xa
tám trượng, nhưng ném xong lại có điểm hối hận, tí nữa biết đi bằng cái
gì?
… Khi nàng nghe được tiếng nước rầm rầm, mới nghĩ đến một vấn
đề càng ác liệt hơn, bạn hữu này không phải là muốn nàng giúp đỡ tắm rửa đi?