“Vậy là tốt rồi” Cổ Tiếu Tiếu thở nhẹ buông ngón tay,
nàng vừa rồi chính là thử ấn theo sở học châm cứu mạch của “Cổ Tiểu Tiểu” một
lần, lại nói phương thức trị liệu bằng huyệt vị thật sự là sâu không lường
được a, cư nhiên lại dùng được.
Năm nghìn năm qua, thuật châm cứu được tiến hành theo chất
lượng, đời đời tương truyền, có thể nói là tuyệt học gia truyền, mà
thuật trị liệu châm cứu cho tới bây giờ, đã được người ta nghiên cứu một
cách sâu hơn, có thể xác định được tổng cộng một trăm sáu mươi năm huyệt
phân bố trên cơ thể người. Bất quá, “Cổ Tiểu Tiểu” mặc dù biết rõ châm cứu
huyệt vị nhưng vẫn có một chút không muốn để người khác biết rõ các huyệt
vị, hoặc là nói, các lang trung, ngự y không dám mạo hiểm chữa bằng huyệt
vị, bởi một khi châm cứu bị lệch khỏi quỹ đạo dù chỉ một chút, phương
pháp cứu người trong nháy mắt liền biến thành vũ khí giết người sắc bén.
Cổ Tiếu Tiếu bĩu môi, nói trắng ra là, “Cổ Tiểu Tiểu”
là thuộc loại thầy thuốc đặc biệt, y thuật cao siêu nhưng tính nguy hiểm cực
cao, người được trị liệu cùng người trị liệu tương đối mà nói đều quá mạo
hiểm.
“Ngươi mới vừa rồi là dùng vu thuật?” Nhiễm Nhượng Hà
không thể dùng lẽ thường đi lý giải loại hiện tượng thần kỳ này.
“…” Cổ Tiếu Tiếu nhất thời dựng thẳng hai ngón tay ở
trước mũi, giả dạng động tác đang thu hồi pháp lực, “Đúng vậy! Ta chính là
vu bà, ngươi còn dám đối ta đến kêu đi hét, ta liền thì thầm nguyền rủa cho
ngươi tay chân đều bị rút gân.
Nhiễm Nhượng Hà không cho là đúng cười, “Trời biết, đất
biết, ngươi biết, chuyện đêm nay đừng truyền ra ngoài” hắn cánh tay lơ đãng đụng
tới mái tóc dài của Cổ Tiếu Tiếu, liền thuận tay cuốn một lọn tóc ở
đầu ngón tay thưởng thức… Nói, chuyện này thực có chút châm chọc, làm hắn bị
thương là Tĩnh Huyền Phong, người cứu hắn lại là thê tử của Tĩnh Huyền
Phong, người phóng hỏa lại là người cho nước, hắn trầm trầm khí, nhẹ
nói, “Cám ơn…”
Cổ Tiếu Tiếu đắc ý vênh váo nhếch miệng cười, “Ngươi vừa
rồi là bị bệnh gì a? Kia lên cơn thực dọa người “
Nhiễm Nhượng Hà trầm tư một lát, hơi ngồi dậy dựa lên
tủ gỗ, nắm tay Cổ Tiếu Tiếu đặt lên miệng vết thương, thẳng thắn nói, “Vết
sẹo này tra tấn bổn vương ba năm , mỗi khi thời tiết chuyển lạnh sẽ phát tác,
xem ngươi này tiểu vu bà có thể có biện pháp trị dứt điểm hay không”
Cổ Tiếu Tiếu vừa nghe lời này, lòng thương hại bắt đầu
loạn tràn ra… Nàng nghiêm túc còn thật sự sờ sờ lên vết sẹo, giờ phút này,
nàng muốn dùng thủ pháp trị liệu chuyên nghiệp của Cổ ngự y giúp bệnh nhân
“Chẩn đoán bệnh” … Cổ Tiếu Tiếu không khỏi hơi hơi nhíu mi, “Hình như bị
thương rất nghiêm trọng…” Nàng vừa nói vừa di tay về phía trước dò xét, “Ta
ấn đến chỗ nào nếu đau nhức, ngươi liền lên tiếng “
Cổ Tiếu Tiếu ấn lên từng huyệt vị trong trí nhớ, Nhiễm
Nhượng Hà cũng ngoan ngoãn phối hợp,chỗ nào cảm thấy đau nhức hắn liền
nói cho Cổ Tiếu Tiếu, bất quá, Nhiễm Nhượng Hà mâu trung xẹt qua một tia
ngạc nhiên, một vị manh nữ, cư nhiên có thể chuẩn xác tìm được vị trí nàng cần
tìm, hơn nữa còn cẩn thận hỏi hắn có cảm giác ra sao, này thoạt nhìn tựa hồ
có chút ly kỳ.
… Cổ Tiếu Tiếu trầm mặc không nói, giờ khắc này nàng
động tác thành thạo giống như “Cổ Tiểu Tiểu” hồi hồn, nàng lại bắt mạch cho
Nhiễm Nhượng Hà, phát hiện hắn tâm mạch hơi thở không ổn định, khi nàng kiểm
tra bệnh tình xong, chính mình cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc… Cổ Tiếu
Tiếu tạm dừng thật lâu, rốt cục dựa theo kết quả chẩn đoán của “Cổ Tiểu
Tiểu” trình bày, “Đao chém ở trên chỗ cách tim một tấc năm, xuyên qua xương
bả vai, nếu lúc ấy ngươi hoặc là những người khác không vội vã rút kiếm ra
khỏi cơ thể, sẽ không tạo thành vết thương nặng như vậy, nói ngắn gọn, chỗ
xương gãy không phục hồi tốt, hình thành tật, cũng chính là gai xương,
còn miệng vết thương lớn hay nhỏ không quan hệ “
Nhiễm Nhượng Hà có chút rung động nhìn chăm chú vào Cổ
Tiếu Tiếu, đúng là hắn trước kia trong lúc giận dữ liền rút đao ra… Chẩn
đoán của nàng thật khiến người ta kinh ngạc không thôi… Nhiễm Nhượng
Hài đột nhiên ôm lấy vòng eo Cổ Tiếu Tiếu dán tại ngực mình, Cổ Tiếu
Tiếu không rõ cho nên ngẩng đầu, không cần nghĩ ngợi nói, “Ta cam đoan sẽ
không nói ra ngoài, ngươi đừng giết người diệt khẩu?”
“Ngươi có biết, một kiếm này là ai tặng cho bổn vương
không…” Nhiễm Nhượng Hà trêu chọc mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt Cổ
Tiếu Tiếu, lần đầu thấy rõ dung mạo nữ nhân này… Nhiễm Nhượng Hà thích nữ
nhân có trí tuệ, không ngờ là sau một phen nói chuyện với nhau lại bỗng nhiên
có cách nhìn nhận mới về nàng, giờ phút này, tựa hồ cảm thấy nàng ngũ
quan xinh xắn lộ ra vài phần linh khí.
Cổ Tiếu Tiếu tựa hồ nghe ra được ẩn ý, một kiếm này
tám phần chính là việc tốt của Tĩnh Huyền Phong, trách không được Nhiễm
Nhượng Hà đối Tĩnh Huyền Phong hận thấu xương, cẩn thận ngẫm lại cũng đúng,
ba năm hầu như ngày nào cũng bị đau đớn dày vò, cho dù không tự sát nhưng
cũng đau đớn chỉ còn nửa cái mạng.
Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng không trả lời, nhưng theo thần
sắc của nàng chắc cũng đoán được thủ phạm là ai, hắn thản nhiên lộ vẻ
tươi cười, “Ngươi có thể giúp bổn vương trị bệnh tận gốc sao?”
Cổ Tiếu Tiếu nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi lâu, cũng
ngoáy ngoáy lỗ tai khó xử nói thầm, “Tục ngữ nói, chết tử tế không bằng còn sống,
ta không muốn làm tội phạm giết người”
“…” Nhiễm Nhượng Hà tựa tiếu phi tiếu nhếch môi, “Ý của
ngươi là, có biện pháp?”
“Ta có thể ngẫm lại, nhưng trong loại tư thế ái muội không
rõ ràng này, ta thật sự không có biện pháp nghĩ thông” Cổ Tiếu Tiếu nói
bóng nói gió đẩy ngực hắn ra… Nhiễm Nhượng Hà giật mình, giờ mới phát hiện
tư thế chính mình có chút không ổn, hắn liền xoay người đem áp nàng ngã xuống
đất mặt, cúi đầu dán tại tai nàng thản nhiên nói, “Vậy loại tư thế này
thì sao?”
Cổ Tiếu Tiếu ở trong lòng thầm rưở một trăm lần, “Uy !
Ta vừa cứu ngươi, ngươi cứ như vậy đối đãi với ân nhân cứu mạng a?”
Nhiễm Nhượng Hà không thèm phủ nhận nhún nhún vai, “Ở Bắc
Duyên quốc, cách đối đãi tốt nhất với nữ nhân là để nàng trở thành
người của ta, nga, Trấn Nam Vương phi cũng không cần cẩm y ngọc thực, nhưng bổn
vương năng lực có hạn, vì báo đáp Trấn Nam Vương phi, chỉ có thể lấy thân
đền đáp”
“…” Còn có chỗ nào biến thái hơn nữa hay không? !
“Không cần khách khí như vậy, tâm ý của ngươi ta nhận, ha
ha…” Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy hắn lòng bàn tay ấm áp kề sát ở bên hông chính
mình, mà quần áo Bắc Duyên quốc lại vốn có nhiều chỗ hở hang!
Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng thần sắc kích động, tiếp tục
trêu chọc nói, “Bổn vương cũng không ghét bỏ ngươi đã gả cho người khác,
ngươi cũng đừng ra vẻ rụt rè …” Lời còn chưa dứt, Nhiễm Nhượng Hà cúi đầu
định hôn lên môi của nàng, chỉ thấy Cổ Tiếu Tiếu vội vàng che cái miệng của
hắn, thất kinh nói, “Van cầu ngươi ghét bỏ ta đi! Lại nói đến ta còn ghét bỏ
chính mình, ta vừa không có dáng người vừa không có diện mạo lại còn là
tàn hoa bại liễu —— “
“…” Nhiễm Nhượng Hà thất thanh cười khẽ, chưa bao giờ
nghe qua có nữ nhân tự hạ thấp giá trị con người mình như vậy, hắn đương nhiên
sẽ không chạm vào nữ nhân này, dù sao cũng là nữ nhân Tây Bằng Đinh Luân yêu
thích, bọn họ về mặt tình cảm vẫn là bằng hữu.
Cổ Tiếu Tiếu mò mẫm bên cạnh cọ cọ, cảm giác Nhiễm
Nhượng Hà vẫn chưa ngăn cản, nàng lén lút bò qua tay hắn, nhưng đi được
vài bước lại bị một cỗ đại lực bắt lấy cổ chân kéo về phía sau, Cổ Tiếu Tiếu
quỳ rạp trên mặt đất, nhất thời vươn “Miêu trảo” bám ở trên nền, hô to, “Ta
giúp ngươi chữa bệnh là được rồi đi? ! Chỉ cần ngươi cách xa ta ra một chút! ——
“
Nhiễm Nhượng Hà không thèm đáp lại kéo cổ chân nàng tới
bên cạnh mình, hắn chẳng qua là muốn giúp nàng cởi xiềng chân, làm gì kích
động như vậy?
Nhiễm Nhượng Hà thuận miệng còn dùng một câu châm chọc
“Nhát gan sợ phiền phức bổn nữ nhân” bằng Miêu ngữ, rồi mới buông lỏng hai
chân của nàng ra… Cổ Tiếu Tiếu nhất thời lùi về chân tường ngồi, khó chịu
nói, “Ngươi khẳng định là đang mắng ta! Đừng tưởng rằng chỉ có mình ngươi
biết ngoại ngữ a, nếu muốn ta sẽ nói một ngụm tiếng Anh Luân Đôn lưu loát
chính tông cho ngươi nghe, trăm ngàn lần đừng ép ta! —— “
Nhiễm Nhượng Hà ngẩn ra, nói thẳng, “Lợi hại, cư nhiên
nhìn thấu tâm ý bổn vương, a “
Cổ Tiếu Tiếu kiêu ngạo hừ một cái, “Nội tâm nhỏ
nhen xấu xa ai mà không biết? Ta thường xuyên ở sau lưng người khác làm loại
hành động không hợp pháp này, hơn nữa ta cũng biết nói một hai câu Miêu ngữ
của các ngươi a, khụ khụ…” Cổ Tiếu Tiếu nhớ tới mấy lời “Thô tục” (khổ,
tỏ tình mà bị coi là thô tục) mà Tây Bằng Đinh Luân nói với nàng trước
khi chia tay, liền tặc tặc cười, hắng giọng nói, “Thịt… Giáp… Mô… Sáp, khoa,
đánh, ngộn! Đúng hay không? ——
Nhiễm Nhượng Hà khóe miệng cứng đờ, không khỏi cao thấp
đánh giá Cổ Tiếu Tiếu một phen, cũng không chắc chắn nói, “Ngươi muốn
nói: wei jia mo? … chan ra k hun? …”
“Không sai biệt lắm đi, hoàn giáp mô, thịt giáp mô còn không
phải đều giống nhau, ta lợi hại không? Hắc hắc…” Cổ Tiếu Tiếu nghe thanh âm
trầm thấp của hắn, hình nhưng có chút giật mình khi bị mắng bằng chính ngôn
ngữ của mình, oa ha ha, sướng——
“Ta yêu ngươi “
“…” Cổ Tiếu Tiếu nháy mắt hóa đá, “Đại ca! Ngươi không cần
trực tiếp đi như vậy? Yêu là chỉ cần để ở trong lòng thôi!”
Nhiễm Nhượng Hà không cho là đúng cười, ngồi xổm bên người
nàng, cố ý kéo dài nói, “Thực sự, ta rất yêu ngươi “
Cổ Tiếu Tiếu hai tay che mặt, thật quá ngượng ngùng
nha, lần đầu tiên có nam nhân bày tỏ công khai như vậy, một lần đã đành còn
nói tới tận hai lần, người ta rất xấu hổ a… Hắc hắc… Nếu ba chữ “Ta yêu
ngươi” là từ miệng Tĩnh Huyền Phong nói ra, nàng có thể bị phun máu mũi hay
không a? A a uy … Hảo muốn nghe hảo muốn nghe… (ta ngất =))~)
Nhiễm Nhượng Hà thấy nàng bụm mặt cười đến bả vai cũng
run run, “Ngươi là đang hưng phấn chuyện gì, không bằng chia xẻ một chút ” (ca
hóng thế)
Cổ Tiếu Tiếu xấu hổ không được tự nhiên xoay mặt vào
góc tường, vuốt ve làn váy, mân mím môi “Ngại ngùng” trả lời, “Tuy rằng ta
không thích ngươi, thậm chí còn thấy ngươi thực phiền, nhưng ba chữ ‘Ta yêu
ngươi’ này nghe qua thực là làm cho người ta kích động, hắc hắc, ngươi đừng để
ý ta, ta đang hưởng thụ…”
“…” Nhiễm Nhượng Hà dở khóc dở cười hừ nhẹ, xem ra Trấn
Nam Vương phi vẫn là thật sự non nớt, cư nhiên nghe có ba chữ này cũng có thể
hưng phấn thành như vậy, hắn không khỏi vội ho một tiếng, giải thích nói, “wei
jia mo trong tiếng Miêu có nghĩa là ta yêu ngươi, chan ra k hun trong
tiếng Thái cũng có nghĩa là ta yêu ngươi, hai câu này hình như là ngươi
nói cho bổn vương nghe trước…”
“…” Cổ Tiếu Tiếu nhất thời thu hồi trạng thái điên loạn,
nàng kinh hô một tiếng che đôi môi, nguyên lai Tây Bằng Đinh Luân là tỏ tình
với mình a? Nguyên lai Tĩnh Huyền Phong cũng không đổ oan Tây Bằng Đinh Luân
“Tâm mang ý xấu”, nguyên lai bọn họ trong lúc đó thật sự… Có “Gian tình” ?
Cổ Tiếu Tiếu lại kinh hô một tiếng xoay người, “Vĩnh hằng
chi tâm, ngươi có nghe nói qua?”
Nhiễm Nhượng Hà ứng thanh, “Ngươi còn biết vĩnh hằng chi
tâm? Vòng cổ kia đại biểu cho tình yêu trung trinh không thay đổi”
“A? !” Cổ Tiếu Tiếu mê mang, nàng chính là cảm thấy bảo
thạch kia vô giá, nàng sợ Tĩnh Huyền Phong cướp mất đồ quý, còn vụng trộm
giao cho quân sư bảo quản, còn có lão rùa thần, đều ở chỗ của quân sư… Thật
không nghĩ tới a, nếu đã có ý nghĩa này, nàng phải đem vòng cổ trả lại
cho Tây Bằng Đinh Luân, nếu không Tĩnh Huyền Phong còn không đem Tây Long Quốc
xan thành cỏ dại.
“Vĩnh hằng chi tâm, sẽ không ở trong tay ngươi đi?”
“Không không không! Ta chỉ là hỏi một chút…” Cổ Tiếu Tiếu
kích động chột dạ mạnh mẽ lắc đầu, nàng trái lo phải nghĩ như thế nào cũng
không ngời Tây Bằng Đinh Luân lại có tâm tư vậy.
Nhiễm Nhượng Hà nhìn chăm chú biểu tình quái gở thay đổi
liên tục của nàng, chìn phần mười cũng đoán ra nguyên nhân trong đó,
nàng khẳng định là không ngờ bản mình sẽ có mị lực lớn như vậy, thế nhưng hấp
dẫn được tên Tây Bằng Đinh Luân trầm mặc ít lời kia, bất quá, nhìn từ góc độ
nào đó, Trấn Nam Vương phi quả thật có chút khác hẳn với người thường, ít nhất
về phương diện chẩn đoán bệnh tình này, quả thật làm hắn giật mình không nhỏ.
“Bổn vương cùng Tây Bằng Đinh Luân là bằng hữu “
“A? !” Cổ Tiếu Tiếu giật mình hét to, “Ngươi sẽ không
ném ta qua Tây Long Quốc đi?”
“Nguyên bản có ý này, nhưng phải đợi ngươi chữa khỏi bệnh
cho bổn vương rồi mới quyết định, bổn vương tâm tình tốt lắm, có lẽ nếu cao
hứng sẽ thả ngươi…”
“Không thành vấn đề! Tục ngữ nói, chậm mà chắc, ta đã
nhận thì sẽ cam đoan, tỉ mỉ giúp ngươi chữa bệnh!” Cổ Tiếu Tiếu vỗ vỗ ngực
cam đoan, tuy rằng biết có người thích mình thực vui vẻ, Tây Bằng Đinh Luân
cũng thực sự ôn nhu, nhưng trong lòng nàng chỉ có một Tĩnh Huyền Phong cầm thú
không bằng, nàng lắc lắc đầu chấp nhận sự thực, nàng quả thật có khuynh
hướng tự ngược a.