Cổ Tiếu Tiếu không tự chủ được kẹp chặt hai chân, rất nhanh
cúi đầu. Dục vọng ẩn ẩn quay cuồng cũng đau đớn ở trong đầu nàng giãy dụa… Nói,
hoa cúc thiếu nữ đều không phải là theo từng buớc này để tiến lên hàng ngũ nữ
nhân sao…. Cũng không thấy ai khóc lóc nỉ non đến chết đi sống lại? Kỳ thật
cũng không cùng lắm thì đi? … Cùng lúc đó, nàng bên tai đã truyền đến thanh âm
thở ồ ồ của Tĩnh Huyền Phong, nàng ra vẻ cố gắng không quan lâm lo lắng, này
trước sau gì cũng phải làm a.
Nàng ngượng ngùng cắn cắn môi, “Có thể chịu đuợc.”
Tĩnh Huyền Phong thấy nàng sắc mặt xấu hổ ửng hồng, mang
theo một chút hoảng hổt, mà phát ra tiếng động đáp ứng ôn nhu như nuớc, khiến
cho hắn lần đầu tiên cảm thấy nàng giống một nữ nhân, ách, cũng không đúng, là
giống một nữ nhân bình thường… Hắn cúi người hàm trụ cánh môi kiều diễm ướt át
hồng nhạt, đầu lưỡi ở trong khoang miệng nàng khuấy động, cuồng nhiệt mà tinh tế,
vành tai và tóc mai chạm vào nhau triền miên thật lâu…
Tình yêu sắc mị ở lại trong nháy mắt lại bùng lên, hắn tựa hồ
cực kì mê luyến thân thể mảnh mai này, chỉ vì thân thể này là cùa nữ nhân hắn
yêu, mỗi một tấc đều là mỹ như vậy…. Nàng loan loan lông mi xẹt qua má hắn, mềm
nhẹ bướng bỉnh dung hợp, cặp đùi mảnh khảnh vì bất an mà hơi buộc chặt, hắn có
thể cảm thấy nàng có một phần không yên bất an, chỉ có thể ẩn nhẫn khó chịu
không nói thành lời, tinh tế thưởng thức, cố ý khiêu khích hy vọng tận khả năng
hóa giải cảm xúc khẩn trương của nàng…. Hoặc là nói, đây cũng là thể hiện tình
yêu của chính mình.
… Từng trận từng trận sóng triều kích tình dâng lên liên tục
khiến hai chân nàng nguyên bản nhắm chặt đã hơi hơi mở ra. Một cái hỏa xà thiêu
đốt chạm vào bụng nàng, nóng rực thiêu đốt, nàng trong cơ thể càng ngày càng
phát ra tín hiệu khó chịu, khinh ngâm một tiếng, theo bản năng đẩy lửa nóng
trên bụng kia ra, những đầu ngón tay vô tình đụng vào, lại đổi lấy một tiếng
kêu đau đớn của Tĩnh Huyền Phong, hắn bắt lấy tay nàng, nắm ở phía trên ngọn
nguồn dục vọng…
Cổ Tiếu Tiếu trong lòng cả kinh: oa, dọa người như vậy? ! …
Nàng thẹn thùng rút tay về, lại bị hắn chặt chẽ ngăn chặn, thậm chí còn đem
toàn bộ lòng bàn tay nàng bao trùm lên…. Cổ Tiếu Tiếu vì thẹn thùng, cả người
thực khẩn trương, bởi vì nguyên nhân nói không rõ nhiều lắm, hơi nước bốc lên từ
đỉnh đầu giống như toàn thân phun hỏa….
Tĩnh Huyền Phong yêu cực kỳ biểu tình giờ phút này của nàng,
trúc trắc khiếp đảm lại tràn đầy hương vị nữ tính, hắn kiềm chế xúc động “Nóng
lòng muốn thử”, trong thanh âm hơi khàn khàn, “Ngươi tới đi, ta đắn đo không rõ
nông sâu thế nào, sợ làm đau ngươi”
“Lời này nghe sao lại giống như đang khơi thông vòi nước? …”
Cổ Tiếu Tiếu hiểu được hắn nhẫn nại rất thống khổ, từ thân thể biến hóa đến
thanh âm trầm thấp… Nhưng giờ phút này hắn lại khiến mình cảm thấy dị thường ôn
nhu.
Cổ Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, nhẹ nắm na căn cứng rắn
như thiết hỏa xà kia…Nhưng tay chân luống cuống chính là không dám tiếp tục
thăm dò, nàng kích động thả tay, “Ta không được, ngươi tùy tiện đi”
Tĩnh Huyền Phong mâu trung xấu xa cười, gãi đúng chỗ ngứa
nói, “Chậc chậc, lúc này là ngươi bảo ta muốn làm gì thì làm, chốc nữa đừng
khóc sướt mướt làm như ta khi dễ ngươi ”
Cổ Tiếu Tiếu nhất thời cứng họng không nói đươc gì, ở trên
giuờng còn tính toán thiệt hơn, này lại bị cầm thú không bằng ngoạn ý tính kế!
Tĩnh Huyền Phong thấy nàng không lên tiếng, nhưng cái miệng
nhỏ nhắn chu ra hiền nhiên có chút hờn giận, liền ha ha cười hôn lên môi của
nàng, đợi hôn sâu hồi lâu… Hắn con ngươi mê ly nhiễm thượng một tầng dục vọng,
đầu ngón tay không khỏi trêu chọc mái tóc đen bóng của nàng… Mân mím môi mất tự
nhiên mở miệng, “Tiểu manh nhi, ta… Ta yêu ngươi”
Cổ Tiếu Tiếu ở giữa ý loạn tình mê ẩn ẩn nghe những câu giống
như rót mật ngọt vào lòng, lại thư hoãn xuống thần kinh đang quá mức buộc chặt,
nàng không khỏi ngọt ngào cười, ôm lấy cô hắn hôn lên…
Mà giờ phút này, nàng đột ngột cảm thấy một lực đạo va chạm
rất mạnh xâm nhập vào cơ thể, giống như điện lưu xỏ xuyên khắp toàn thân, đầu
óc nổ lách tách hiện lên những đốm sáng———-
“A!—–”Cổ Tiểu Tiếu gắt gao ôm cổ hắn cong lưng lên, móng tay
đâm thật sâu vào lưng hắn… đau đớn như muốn xé rách, làm nàng đau đớn tới rớt
nuớc mắt, “Ngươi như thế nào lại đột ngột tập kích? Ta tâm lý chuẩn bị một chút
cũng đều không có, ô ô…”
“A? … Ta nên nói cái gì? Chuẩn bị tốt đi sao? Một hai ba? Tựa
như hạ quân lệnh?…” Tĩnh Huyền Phong vỗ nhẹ lưng của nàng trấn an, nhưng xỏ
xuyên này trong nháy mắt cũng đã làm hắn đạt tới điểm cao nhất của dục vọng… Kỳ
thật, hắn cũng có chút đau.
“Mau đi ra, đau muổn chết, ô ô…. Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy hẳn một
chút thành ý đều không có, vừa nói một chút lời ngon tiếng ngọt xong liền bắt đầu
không kiêng nể gì chiếm hết tiện nghi, nàng hô đau nửa ngày, vừa đẩy vừa trốn,
nhung hắn lại không thèm đổi lại một câu, chỉ “A? Ân?…” cho qua chuyện.
… Thiếp hợp chặt chẽ không thể vãn hồi sớm đã làm hắn muốn
ngừng mà không đuợc, lúc này, nếu không phải bàn thân có sức kiềm chế tốt muốn
ngừng liền ngừng, nhẫn nhịn thúc động, chỉ có thể khiến cho dục vọng từng bước
bốc hơi, hắn đem nàng gất gao ôm vào trong lòng, như bão tố hôn lên bao phủ tiếng
khóc nhỏ vụn của nàng…
Nàng cố hết sức đón ý phối hợp, tận lực thả lỏng từng chút từng
chút một, mà khóe mắt vẫn còn đọng nước, đã bị hắn ôn nhu liếm hết Rung động
mãnh liệt lúc nhanh lúc chậm làm nàng như truớc đau đớn khó tiêu, nàng không khỏi
phát ra một tiếng một tiếng khinh kêu, từ đau đớn xé rách chảy ra lạc hồng ấm
nóng… Theo rung động ván giường “Chi chầm chậm” có quy luật vang lên——
“Ta… Không được…”
“Sắp rồi” hắn lên tiếng trả lời ngắn gọn, tần suất bất tri bất
giác lại nhanh hơn.
Cổ Tiếu Tiếu nhịn không đến 1 phút, “Ngươi không phải nói sắp
rồi sao?”
“Nhanh thôi” hắn mồ hôi đầm đìa hơi nhỏm dậy, nâng vòng eo của
nàng lên đưa vào sâu thêm một tầng… động tác này làm Cổ Tiểu Tiếu không thề nhịn
đuợc nữa cuồng đấm vào ngực hắn. “Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo! Buông, ô ô…”
Tĩnh Huyền Phong tựa tiếu phi tiếu ứng thanh, không mất thời
cơ ôm lưng nàng, nâng lên ngồi ở trên hai chân hắn, Cổ Tiểu Tiếu ôm vai hắn chống
đỡ, ngửa đầu lên thở dốc, “So với nằm còn đau hơn…” Tĩnh Huyền Phong lại đem
nàng nằm lên gối, thật cẩn thận dò hỏi, “Như vậy được chưa?”
Cổ Tiểu Tiểu vô lực ứng thanh, hắn càng sung sức mình càng mệt,
nàng cảm giác cũng không đau đớn khó nhịn như vậy, tuy có chút mệt mỏi không khỏe,
nhưng cũng không thể nói là thoái mái hoặc hưởng thụ, chỉnh là có thể chịu được…
Nàng hơi hơi thở ra, xem ra “ống dẫn” rốt cục cũng khơi thông thành còng… Làm nữ
nhân thật khó a!
Tĩnh Huyền Phong bên tai truyền đến tiếng ngâm anh anh bất
tri bất giác của nàng, không khỏi an tâm cười, hai tay chống ở hai bên vai Cổ
Tiếu Tiểu, cúi đầu hôn lên môi của nàng, hắn vì giờ khắc giao hòa này mà đặc biệt
hưng phấn, nàng dù đi đâu cũng sẽ trỏe về chỗ cũ, chứng minh nàng rốt cuộc
không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn. Mà hành đông thân mật tự nhiên như vậy,
tựa như hắn yêu nàng say đắm không có nguyên nhân….
Cổ Tiểu Tiểu phát hiện động tác hắn có xu thế càng lúc càng
nhanh, nàng như trưóc bảo trì tâm tình vốn có, hô hấp mang theo chút dồn dập thử
nói, “Ta không nghĩ… trẻ tuổi như vậy liền… có tiểu hài tử, có thể hay… không đừng…?
“
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy Tĩnh Huyền Phong vong tình
phát ra một tiếng kều đau đớn rồi đột nhiên thẳng tiến, sau đó liền ngã lên nguời
nàng thở dốc, hắn nghiêng đầu nhìn chăm chú hai má của nàng, chỉ thấy Cổ Tiếu
Tiếu biểu tình như cương thi, hắn không khỏi mỏi mệt dò hỏi, “Mới vừa rồi nguơi
nói chuyện gi? …”
Cổ Tiểu Tiếu khóe miệng co giật, làm cũng đã làm rồi còn hỏi
cái gì a?
…”Không có việc gì “
“Nga, ta cảm thấy chuyện này so với đánh giặc còn mệt hơn….”
Tĩnh Huyền Phong lắc lắc một đầu mồ hôi, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên ngực cổ Tiếu
Tiếu …. Tĩnh Huyền Phong xê dịch đẩu qua, môi thoải mái dán lên giữa ngực nàng…
Một chút một chút hướng về phía trước cọ, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy môi ấm áp đang
đọng đậy trên ngực mình, lại còn có xu thế “Toàn quân xông lên….”
“Ngươi lại muốn làm sao? !” Cổ Tiếu Tiểu ôm ngực xê dịch qua
bên cạnh, nàng muốn nghỉ a, đại ca này sẽ không phài là muốn tiếp tục nữa đi?
Tĩnh Huyền Phong tặc tặc cười, một cánh tay ngăn trở đường
đi của nàng, dễ dàng đem nàng áp ở duới thân, lại hôn lên môi của nàng… Cổ Tiếu
Tiếu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong nụ hôn nay chắc chắn có gian
tình không hơn không kém, ô ô…
“Ta thực không được, đừng làm nữa không đuợc sao?…” thời điểm
nàng nói lòi này, đã lại bị hắn đánh vào phòng tuyến cuối cùng.
“Này cùng luyện binh đánh giặc giống nhau a, muốn tốt càng cần
phải luyện tập thêm” Tĩnh Huyền Phong đúng lý hợp tình đáp lại nói, “Huống chi,
ta đột nhiên rất muốn nhi tử (con trai) ngươi không muốn sao?”
”Ngô…. Đau… Nhẹ chút… Đau chết ta …. ” Cổ Tiếu Tiếu mắt nhắm
hờ phản bác. “Sinh con chính là con a? Nếu là nữ nhi ngươi liền không thích
sao?”
“Đương nhiên thích, sau đó lai sinh nhi tử là được ”
“Nếu vẫn không được thì sao?”
“Vậy tiếp tục sinh, ngươi mới vừa rồi không phải nói sao?
Ngươi còn trẻ tuổi như vậy”
“…..” Cổ Tiểu Tiểu nháy mắt hóa đá. Nguyên lai hắn vừa rồi
có nghe được, lại cố ý giả vờ! Cầm thú không bằng!
Lòng của nàng, bỗng nhiên thật lạnh thật lạnh. “Chẳng lẽ
ngươi coi ta là heo mẹ chỉ để sinh đứa nhỏ sao?”
“Bậy bạ! Ta là muốn một đứa nhỏ cùa chúng ta ” Tĩnh Huyền
Phong ôm chặt lấy nàng, còn thật sự nói, “Ngươi là thê tử của ta, là thê tử duy
nhất kiếp này của Tĩnh Huyền Phong ta, nữ nhân khác muốn sinh đứa nhỏ cho bổn
vương cũng đừng mơ tưởng”
Cổ Tiếu Tiếu giật mình, nhất thời ôm mặt cười trộm… Người
này cũng lãng mạn a, hắc hắc hắc hắc ….
“Chúng ta về sau đừng cãi nhau được không?” Nàng hạ mi mắt ẩn
ấn tình.
Tĩnh Huyền Phong không cần nghĩ ngợi đáp lời. “Mỗi lần đều
là ngươi sinh sự mấy chuyện không đâu, lời nói toàn là chọc giận ta “
Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng cứng đờ, phẫn nộ hỏi, “Ngụơi có thể
nói có lí một chút đuợc hay không? Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ăn mặc hở hang? Kia
cũng không phải là chuyện ta có thể quyết định a, còn có! Phàm là nam nhân từ
tám tuổi tới tám mươi tuổi nếu nói vài câu với ta, ngươi liền nhăn mày trừng mắt,
mỗi lần chẳng phải đều vì chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau?…” Không đợi
Tĩnh Huyền Phong đáp lại, nàng lại nỏi, “Như thế này đi, ngươi liền đem đánh tất
cả mọi người thành mắt lé, mắt chột, về sau sẽ không có ai dám nhìn ta, đuợc
không, được không?”
Tĩnh Huyền Phong nghĩ nghĩ, hắn chẳng phải vì luôn nói mấy đạo
lý lớn nên mới cãi nhau không dứt sao? Nhưng xét đền cùng, còn không phải bởi
vì rất để ý nàng, nên mới không hy vọng có nam nhân khác tiếp cận nàng, đây là
nhân chi thường tình a.
Tĩnh Huyền Phong vốn định nói với nàng, hắn quá yêu nàng,
không muốn mất đi nàng, nhưng trầm ngâm nửa ngàỵ….Lai càn quấy nói một câu, “Ta
chính là bá đạo, ngươi làm gì đuợc ta? ! Người bên ngoài nghĩ gì cùng ta không
quan hệ, lai càng không thèm xen vào, nhưng trong lòng ngươi chỉ có thể có ta!”