Tĩnh Huyền
Phong giờ phút này mói chú ý tới vị thường dân kia đang một đường cuồng chạy, hắn
không kịp tự hỏi, liền phóng lên đuổi theo người nọ, đem bắt lại rồi áp ngã xuống
đất, người này quỳ rạp trên mật đất không kêu không cầu xin, liền thành thành
thật thật ảo não, có lẽ người này biết rồ cho dù có giãy dựa cũng không làm nên
chuyện gì.
Tĩnh Huyền
Phong nhấc mũ rơm trên đầu hắn lên, đợi sau khi xác định là một vị lão nhân
xong, mới chậm rãi buông tay, bình tĩnh dò hỏi, “Vì sao chạy?”
“Là ngươi
chạy trốn trước” Tĩnh Huvền Phong không tính nhẫn nại cùng hắn loanh quanh, cầm
lấy cổ tay lão giả kéo trở về đường cũ.
“Lão phu vừa
rồi trêu chọc ngươi, sợ tiểu huynh đệ tâm mang hận ý thôi, ai… Chớ làm khó lão
nhân gia a…” Lão giả phát hiện Tĩnh Huyền Phong cũng không quản tuổi tác hắn đã
cao, vẫn một mực lôi kéo không hề khách khí.
Cổ Tiếu Tiếu
nghiêng tai lắng nghe âm thanh lão giả nói chuyện, không tự chủ được đón ý nói
hùa tiến lên, “Đại bá, ta là Cổ Tiếu Tiếu, ngài nhớ rõ ta sao?”
Lão giã
nhìn chăm chú Cổ Tiếu Tiếu một đôi mắt to thất thần, cố ý hạ giọng hàm hồ nói,
“Lão phu tổ tông ở tại Nam Điệp Quốc, chưa bao giờ rời khỏi quê hương”
Cổ Tiếu Tiếu
cắn cắn môi dưới, vươn “tay quỷ” vừa vặn nhéo chòm râu lão giả lắc lắc, lão già
ăn đau híp mắt lui lui về phía sau, “Nha đầu, cử chỉ này thực không ổn đi?”
Hai chữ
“nha đầu” vừa nói ra, cổ Tiếu Tiếu càng cảm thấy lão nhân này là người quen, cưỡng
bức có dụ lợi có nói, “Người mù ánh mắt không tốt dùng, nhưng lỗ tai thật sự rất
linh quang, ngài liền tự nhận đi”
Tình Huyền
Phong bất động thanh sắc, đứng lặng một bên nhìn chăm chú thần sắc lão giả… Mặc
dù người này không phải người Hán, mà tiểu manh nhi cũng chưa từng đến qua Nam
Điệp Quốc, lại một ngụm nhận định quen biết lẫn nhau, huống chi người này hành
vi cử chỉ quả thật có chút cổ quái.
Tĩnh Huyền
Phong thấy lão giả nhắm chặt đôi môi cự tuyệt trả lời vấn đề này. Hẳn không nói
hai lời, từ bên hông lấy ra một sợi dây thừng buộc chặt hai tay lão giả kéo đến
dưới gốc cây, nhưng lão giả như trước một câu cũng không nói, vẫn chăm chú nhìn
về phía hoa bướm bay lượn đầy trời…
Cổ Tiếu Tiếu
biết được Tĩnh Huyền Phong đem người ta trói gô vào, nhất thòi hít phải một ngụm
khí lạnh, này cũng quá không kính già yêu trẻ đi? Tĩnh Huyền Phong thật sự là
không có tình yêu nhân loại… Nàng kiễng chân vỗ vỗ đầu vai Tĩnh Huyền Phong,
“Thân ái, làm thật tốt!”
“Người quen
hay là kẻ thù?” Tĩnh Huyền Phong vừa hỏi vừa cao thấp đánh giá vị lão giả kia,
mặc dù quần áo mộc mạc, nhưng thần sắc thản nhiên vẫn như cũ hiên ngang trấn định.
“Không phải
kẻ thù nhưng hơn hẳn kẻ thù” cỗ Tiếu Tiếu không đầu không đuôi trả lời lại,
nàng từ trong vài tiếng ho khan độc đáo của lão giả đã xác định thân phận người
này, chậm rãi ngồi xồm xuống đối với lão giả nhe răng cười, “Ngài không nói lời
nào chính là đang chột dạ, sư phụ, khẳng định là ngài, lúc trước vì sao bỗng
nhiên chơi trò biến mất đâu? Bỏ lại một mình ta ngài trong lòng không nghĩ ngợi
gì sao…”
Lão giả nao
nao, hắn từng cùng Cổ Tiếu Tiếu sớm chiều ở chung năm năm bên trong lời nói này
hiển nhiên có chứa ân ý, nhưng nha đầu kia chỉ vốn là một đứa nhỏ trầm mặc ít lời
hướng nội… Từ khi nào thi trở nên hoạt bát tự tin như vậy?
“Không trả
lời chính là cam chịu đâu?” cỗ Tiếu Tiếu tùy tay ngắt một cọng cỏ phẩy phẩy về
phía trước, “Ở trong lòng đồ nhi cổ Tiếu Tiếu, ngài là một ngày làm thầy cả đời
làm thầy a, cha và nữ nhi trong lúc đó có cái gì không thể nói, ngài cố cái gì ẩn
tình khó nói mau nói cho đồ nhi nga…”
Nhưng đáng
tiếc là, nàng không phải là cổ Tiếu Tiếu luôn tôn kính sư phụ, mà chỉ là một cổ
Tiếu Tiếu yêu nhiều chuyện. Lại nói, cổ Tiếu Tiếu cùng sư phụ ngày xưa hẳn là
không oán cùng không hận a, nhưng sư phụ vì sao lại không nói một tiếng liền đi
đâu? Hay là vì cố ý trốn tránh Cỗ Tiếu Tiều.
Tĩnh Huyền
Phong thấy lão giả vẻ mặt ngượng nghịu, liền cởi dây thừng xuống trước, rồi mới
chầm chậm đi ra phía xa ngắm cảnh… Lão giả xoa xoa cỗ tay trầm mặc hồi lâu, hơi
hơi thở dài, “Nha đầu, lúc trước đem ngươi một người bỏ lại quả thật dù cho
tình thế bắt buộc, cũng đều phải trách vi sư không tốt, nhưng thấy ngươi vẫn
còn sống, vi sư cảm thấy vui mừng sâu sắc”.
“…”Cổ Tiếu
Tiếu vẻ mặt hắc tuyến, lời nói này sao lại không được tự nhiên như vậy a, có vẻ
rất tiếc nuối vì nàng không chết ở trong rừng cây nhỏ?
Cổ Tiếu Tiếu
vốn định giáo huấn lão nhân vài câu, nhưng vừa nghĩ tới hắn từng lặng lẽ chiếu
cố cổ Tiếu Tiếu năm năm, còn dạy nàng thuật châm cứu, cũng không phải thân nữ
nhi của hắn, thôi thôi.
Nàng ngồi xếp
bằng, “Nếu ngài có ẩn tình gì khó nói ta liền… Không hỏi, dù sao ta sống rất tốt,
nói điểm đứng đắn sự đi, ta vừa rồi nghe Tĩnh Huyền Phong nói ngài là người địa
phương, mà ta lần này đến đây là vì tim một thứ, tha hương gặp cố nhân cũng coi
như duyên phận, sư phụ có thể giúp đồ nhi một việc nhỏ hay không?”
“Nói ra
nghe một chút” lão giả nhìn chăm chú cổ Tiếu Tiếu gương mặt đã gần như thành thục
kia, nhiều năm trước, nhớ ngày đó nha đầu kia chỉ là một tiểu nữ đồng thường
xuyên tránh ở trong ổ chăn vụng trộm khóc, nay đã trở nên duyên dáng yêu kiều
làm thê tử người. Tuy hắn cùng với Cổ Tiếu Tiểu gặp nhau là chuyện trùng hợp,
nhưng nuôi nấng nàng cũng là do có “Dụng tâm kín đáo”.
“Ta muốn
tìm một loại bướm, tên là chí tôn lan điệp, ngài…”
“Lão phu
không biết” không chờ Cổ Tiếu Tiếu hỏi xong, lão giả biến sắc tức khắc đứng
lên, “Sắc trời không còn sớm, ngươi cùng tam hoàng tử quay về đi” nói xong, lão
giả dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.
“Không được
đi! Ngài sao biết Tĩnh Huyền Phong là tam hoàng tử?” Cỗ Tiếu Tiếu cảm thấy mọi
chuyện càng ngày càng kỳ quái, lão nhân này đến tột cùng là đang giấu điếm chuyện
gì? Mặc dù hắn vừa nhìn thấy quan ấn liền có thể kết luận thân phận Tĩnh Huyền
Phong, nhưng lại không hề thấy hắn tỏ ra ngạc nhiên, này thuyết minh ở phương
diện nào đó có chút mờ ám…
Chắng lẽ là
trí nhớ lại hồ đồ? Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy có điểm kích động, “Ta đã không hỏi
chuyện ngài mất tích, ở chung năm năm cùng không tính ngắn, thầy trò chúng ta gặp
lại đù thế nào cũng phải khóc mừng một cái đi? Không khóc thì cũng phải ôn chuyện
cũ một chút? Hiện tại ta muốn ngài trả lời ta một cái vấn đề đơn giản cũng khó
khăn như vậy sao?”
Lão giả sắc
mặt trầm xuống, tựa hồ chạm đến chỗ đau nhược điểm cảm xúc có chút không không
chế được, “Là lão phu phỉ nhổ truyền thuyết về chí tôn lan điệp, có được không?
Ngươi nha đầu kia vì sao cứ một mực bức ép người khác? Còn nữa nói, chí tôn lan
điệp cùng ngươi một người Hán có quan hệ gì đâu?”
Cổ Tiếu Tiếu
không nghĩ tới lão nhân một chút cũng không niệm tình thầy trồ, nhất thời hốc mắt
đỏ lên ủy khuất nói, “Chí tôn lan điệp ta nằm mộng nhìn thấy không dưới ba mươi
lần, chẳng lẽ lại vô duyên vố
cớ tra hỏi
sao? Hơn nữa mỗi lần đều là đâm thẳng vào mắt của ta,
chẳng lẽ ta
không nên cố gắng vì ánh mắt này một chút sao? Hay là ngài
hi vọng ta
vĩnh viên làm người mù!
Lời này vừa
nói ra, lão giả chất phác thong thả lui bước về phía sau, ánh mắt hơi kinh hoảng
thật lâu không thể di động, “Ngươi nói, ngươi mơ thấy chí tôn lan điệp? Điều
này sao có thể…”
Cổ Tiếu Tiếu
một phen lau nước mũi, cố gắng làm chủ cảm xúc bình tình nói, “Này có cái gì
không có khả năng, có một con bướm màu lam dừng ở ương lòng bàn tay của ta, con
bướm trên cánh có in bốn chữ ‘Chí tôn lan điệp’ bằng tiếng Hán! Nếu không có
liên quan ta cũng lười hỏi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là loại người yêu hỏi
thăm tin tức nhỏ nhật sao?” một câu cuối cùng đúng là bậy bạ.
Lão giả giống
như gặp sét đánh giữa trời quang rung động không thôi, “Ngươi nói chí tôn lan
điệp dừng trong lòng bàn tay ở của ngươi? …” Hắn không tự chủ được nhìn về phía
thân ảnh Tính Huyền Phong xa xa, vô lực thỉ thào lẩm bẩm, “Hay là… nguyền rủa của
lan điệp lại buông xuống nhân gian ? …”
Cồ Tiếu Tiểu
thấy lão giả luôn lặp lại mấy lời nói trống rỗng, nhất thời
nổi lên một
thân nối da gà, nàng khẩn cáp nắm của cánh tav lão giả lên,
“Cái gì
nguyền rủa? Mau nói rõ ràng, đừng làm cho ta sốt ruột được
không a, ô
ô “
Lão giả đầu
ngón tay run nhè nhẹ, tựa hồ có một chút đau thương không rét mà run, hắn xoa đỉnh
đầu cổ Tiêu Tiếu, tự nhiên mà mở quá khứ xa xôi…”Nha đầu, lúc trước vi sư truyền
thụ thuật châm cứu cho ngươi, là xuất phát từ tư tâm, nhưng cũng không nghĩ tới
trong linh hồn của ngươi lại có thứ gì đó thuộc về nàng”
Cổ Tiếu Tiếu
vừa nghĩ đến chính mình là linh hồn xuyên qua, chính là một chuyện thần kì vô
cùng khó giải thích, hiển nhiên nàng lần này thật
sự bị dọa
cho phát hoảng, “Nàng là ai? Trong linh hồn của ta cấát giấu ai?”
Lão già
nhìn về phía bầu trời xanh ngắt, “Một vị nữ nhân đã sinh ra từ hàng vạn năm trước,
lại một đời chịu bi ai nguyền rủa…” Hắn chậm rãi chuyển hướng nhìn cồ Tiếu Tiếu,
ảm đạm chậm nói, “Ngươi không phải muốn nghe chuyện xưa kia sao, thôi, lão phu
giảng cho ngươi nghe…”
Cổ Tiếu Tiếu
bỗng nhiên bị không khí áp lực này khiến cho cảm thấy sợ
hãi, nàng
che lỗ tai mạnh lắc đầu, quay qua cánh đổng bát ngát kêu gọi,
“Ta không
muốn nghe không nghe, Tinh Huyền Phong ngươi ở đâu a, ta
muốn về
nhà, mang ta rời khỏi nơi này “
Tĩnh Huyền
Phong nghe được tiếng khóc bất lực của Cổ Tiếu Tiếu, tức khắc quay về tàng cây,
cổ Tiếu Tiếu một phen bổ nhào vào trong lòng Tinh Huyền Phong lên tiếng khóc lớn,
“Chúng ta về Vân thành được không, ta một khắc cũng không muốn ở Nam Điệp Quốc
nữa, ô ô —”
Tinh Huyền
Phong đem nàng ôm chặt lấy vào trong ngực vỗ vỗ, lau đi giọt lệ nóng bỏng trên
khóe mắt của nàng, lo lắng hơi hơi nhíu mi, “Chớ khóc, trước tiên nói ra ta có
chuyện gì ?”
Cổ Tiếu Tiếu
gắt gao ôm cố hắn khóc không thành tiếng đứt quãng nói, “Ta bị nguyền rủa, chí
tôn lan điệp tiến vào cảnh trong mơ là vì nguyền rủa ta… Oa ô ô, ta, ta sợ hãi
Tĩnh Huyền Phong…”
Tĩnh Huyền
Phong đầu tiên là ngẩn ra, hơi lơ đễnh nhẹ giọng cười,
“Ngươi
không phải thường đem câu thiện ác tất có bảo bắt đặt ở bên
miệng sao?
Mà ngươi vần chưa làm ra việc gì thương thiên hại lí, vì sao
lại bị nguyền
rủa đâu? Ta xem, là có người nào đó nói chuyện giật gân,
cố làm hư ảo
đi!” Hắn thanh âm phần nộ đem ánh mắt dừng ở trên
gương mặt
lão giả.
“Ta vốn
chính là một linh hồn xuyên qua, cho nên không có chuyện gi là không thề phát
sinh, ta đã nói loại xuyên qua tốt đẹp này sao có thể tới tìm ta, nguyên lai là
Diêm Vương gia bày đặt âm mưu quỷ kế, hắn chính là muốn chỉnh chết ta, khẳng định
thế…” cổ Tiếu Tiếu hai mắt đẫm lệ, nằm ở trên đầu vai ấm áp của hắn, tựa hồ
càng luyến tiếc buông ra.
Tĩnh Huyền
Phong sớm đã quen nàng thường xuyên ăn nói linh tinh,
nhưng thấy
tiểu manh nhi sợ hãi như thế còn người khởi xướng lại vẫn
như trước
thần sắc ngưng trọng, nếu lão giả không phải là đối tiểu manh
nhi từng có
ân dưỡng dục, hắn chắc chắn sẽ không lưu tình chút nào
một đao làm
thịt hắn, giờ phút này hiển nhiên là nhiều lời vô ích, Tĩnh
Huyên Phong
ôm Cô Tiếu Tiếu tức giận bước rời đi
“Chậm đã ”
Lão giả tựa hồ đối lời nói đường đột của chính mình cảm thấy không ồn, huống
chi nhìn thấy cổ Tiếu Tiếu thương tâm như thế lại càng câm thấy bất an, hắn lo
lắng ngăn ở trước người Tĩnh Huyền Phong… Hắn trầm trầm, tựa hồ làm ra một cái
quyết định —– kia đó là đem truyền thuyết “Chí tôn lan điệp” từ đầu tới cuối
nói hết cho bọn họ biết…..
Hắn chậm
rãi mở to mắt ra vẻ trấn định, lại che dấu không được nội tâm đau thương, “Đối
với đại đa số người mà nói đó chỉ là một cái truyền thuyết mà thôi, có lẽ toàn
bộ Nam Điệp Quốc chỉ có lão phu cho rằng đó là nguyền rủa, không bằng hai vị
sau khi nghe xong hãy tự mình định đoạt”
Tĩnh Huyền
Phong nhìn không ra cảm xúc liếc mắt nhìn lão giã một cái, lại hướng cổ Tiếu Tiếu
nhẹ giọng hỏi han, “Ngươi muốn nghe sao? Nếu không muốn nghe chúng ta tức khắc
rời khỏi nơi này”
Cổ Tiếu Tiếu
ấm ách khóc nức nở, mặc dù sợ hãi nghe được tin tức xấu, nhưng không khỏi có
chút hy vọng may mắn, trong lòng nàng một mặt âm u cấp tốc bành trướng: cám ơn
trời đất dù sao cho rằng là nguyền rủa cũng chỉ có một mình sư phụ… Nàng do dự
nắm lấy góc áo, “Nghe một chút đi, dù sao cũng đã như vậy …”