Cổ Tiếu
Tiếu đang ngủ đột nhiên ngồi dậy, “Ta nghĩ ra rồi, mẫu thân Độc Thấm Tâm kêu Độc
Khéo Mạn!”
…
Tin tức phấn
chấn lòng người như thế lại không có ai đáp lại nàng
Cổ Tiếu
Tiếu khẩn trương ở bên gối sờ loạn, lay tỉnh Tĩnh Huyền Phong! Đã đến giờ cùng
nhau buôn chuyện!
Nhưng đầu
ngón tay lại đụng tới đệm giường trống rỗng, theo độ ấm thì thấy tựa hồ không
phải là vừa mới đi nhà vệ sinh, Cổ Tiếu Tiếu mê mang gãi gãi đầu, kêu vài tiếng
vẫn là không có người quan tâm, Tĩnh Huyền Phong hơn nửa đêm rồi còn chạy đi
đâu?
Mà lúc này
Tĩnh Huyền
Phong đã ở bên trong Điệp tiên cốc, hắn vừa nhảy xuống ngựa, liền châm lửa lên
nhìn toàn cảnh chung quanh bốn phía, cẩn thận dò bước. Điệp tiên cốc được đồi
núi bốn phía vây quanh, yên ắng dưới ánh trăng, đom đóm bay múa đầy trời dấy
lên nhiều điểm sáng, nước suối róc rách nhẹ nhàng luồn qua đá cuội, cùng với những
đốm sáng du dương hòa tấu.
Đúng như Điệp
Luyến Mạn đã nói, trong Điệp tiên cốc là một cái động rộng rãi ngoài cửa đã bị
đá lớn chắn ngang. Cái gọi là động rộng rãi chính là do “Nước chảy đá mòn” hàng
trăm ngàn nay hình thành, tạo ra thạch nhũ lớn nhỏ không đồng nhất, cùng những
bờ mép bất ngờ, khe rãnh gấp khúc, cao cao lành lạnh huyền ảo, khí thế bàng bạc
cùng cảnh vật kỳ quang đồ sộ, mà một cái động bình thường sẽ không có cửa quá
cao hoặc quá lớn, cho nên bịt kín lại cũng không phải là việc khó khăn.
Đợi sau khi
Tĩnh Huyền Phong dò xét xong địa hình mới lên ngựa, xem ra không dùng quyền thế
thì rất khó tiến vào bên trong được. Nhưng hắn vừa muốn quay đầu ngựa rời đi, lại
phát hiện ra trên vách núi đen kịt có một khe nhỏ vẫn chưa bị bịt kín… Tĩnh Huyền
Phong nhìn ra khe hở cách mặt đất khoảng chừng năm mươi thước, độ cao này đối với
người bình thường mà nói quả thật có chút khó khăn, huống chi Điệp Cánh Phu năm
đó chỉ là hài đồng.
Nghĩ vậy… Hắn
lúc đầu còn phủ định, nhưng đi được một đoạn, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một
ý niệm kỳ quái, hắn tức khắc xoay người quay lại Điệp tiên cốc, lợi dụng dây thừng
cùng đao nhỏ khẽ hô một tiếng làm tinh thần hăng hái liền bắt đầu leo lên núi
đá… Đợi khi leo lên tới cái khe nhỏ hẹp, thì Tĩnh Huyền Phong lại vì thân hình
cao lớn không thể chui lọt vào trong, hắn chỉ có thể châm đuốc ghé vào quan
sát… Trong động ẩn ẩn truyền đến tiếng nước chảy “Tí tách tí tách tháp”, mà tiếng
mấy giọt nước này đã chứng thực ý tưởng của hắn, Tĩnh Huyền Phong không khỏi
dương môi cười, thong thả leo xuống rời khỏi Điệp tiên cốc.
…
Cổ Tiếu
Tiếu sờ không thấy Tĩnh Huyền Phong đương nhiên không có tâm trạng để ngủ,
nàng nằm ở trên giường nghĩ ngợi… Khi then cửa vừa vang lên, nàng nghe tiếng bước
chân liền đã biết người đến là ai, “Ngươi đi đâu nha?”
“Ách ——”
Tĩnh Huyền Phong thở nhẹ một tiếng hướng bên giường đi đến, “Ngươi cư nhiên lại
tỉnh “
Cổ Tiếu
Tiếu hai tay chống nạnh chất vấn nói, “Trăng mờ gió lạnh đi hái hoa dại sao?”
“Ân, còn
không chỉ một đóa” Tĩnh Huyền Phong cởi hết phụ trang bên ngoài xuống.
Cổ Tiếu
Tiếu che đôi môi, cả đầu vang lên hai chữ “Kỹ viện”, nàng quá sợ hãi lui vào
góc giường, “Ở đó phồn hoa, đa dạng đầy đủ hết? Ngươi này có mới nới cũ phụ
lòng người, ngươi không phải nói sẽ không làm ta thất vọng sao, ô ô…”
Lão công đi
ra ngoài tầm hoa vấn liễu, Cổ Tiếu Tiếu sao còn có tâm tư ngủ, nàng sờ soạng
đến bên cổ Tĩnh Huyền Phong, đột nhiên một phen siết chặt, “Bóp chết ngươi cái đồ
Trần Thế Mỹ (1 nv trong phim Bao công, sau khi đỗ trạng nguyên đã cưới công
chúa trở thành phò mã và ruồng rẫy, giết hại vợ con ở dưới quê) vong ân phụ
nghĩa, bóp chết bóp chết —— “
“Khụ khụ…”
Tĩnh Huyền Phong không nghĩ tới nàng ngay cả hành động trẻ con vậy cũng dùng đến,
vừa khụ vừa cười, “Ngươi đang khấn tụng cái gì vậy? Vừa đến ban đêm liền làm ầm
ĩ như vậy, một khi đã như vậy, không bằng…” Hắn không có hảo ý sờ lên nàng đùi…
“Ta sẽ cho
ngươi biết khấn tụng cái gì! … Một tay mở ra, trăm hoa đua nở đùa giỡn còn chưa
đủ sao?” Cổ Tiếu Tiếu một phen đẩy hắn ra, căm giận nói, “Từ giờ về sau ta sẽ
gọi là ngươi là Vĩ ca! —— “
“Vĩ ca? Là
người nào?”
“Không phải
người! …” Cổ Tiếu Tiếu mượn cơ hội mắng hắn một câu, Tĩnh Huyền Phong vừa muốn
tức giận, nàng lại chậm rãi giải thích nói, “Một loại thuốc tráng dương, nghe
nói lão nhân tám mươi ăn vào đều có thể ‘Kim thương bất bại’ …”
Tĩnh Huyền
Phong lơ đễnh nói thực dễ nghe, “Nga, kia chờ bổn vương tuổi già sức yếu rồi thử
cũng không muộn “
“…” Đồ lưu
manh, “Tai họa” còn muốn lưu lại trăm năm?
Tĩnh Huyền
Phong quả thật cảm thấy khốn đốn, hắn đem Cổ Tiếu Tiếu ôm vào trong ngực, “Ngủ
đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi đến Điệp tiên cốc “
Cổ Tiếu
Tiếu không thèm đáp lại, bám vào người hắn hít hít nggửi ngửi, xác định không
có mùi vị “Dong chi tục phấn” xong mới an tâm, kỳ thật nàng vẫn biết Tĩnh Huyền
Phong không phải cái loại xú nam nhân đi chung quanh làm bừa làm loạn này,
nhưng hắn chính là không muốn thành thành thật thật khai báo sự việc, mà nữ
nhân lại vốn hay miên man suy nghĩ thôi, điểm ấy thực làm cho người ta rất buồn
bực, “Ta vừa nghĩ ra nương của Độc Thấm Tâm tên gọi là gì, ngươi có muốn nghe
hay không?”
“Ân… Độc
Khéo Mạn…” Tĩnh Huyền Phong theo bản năng lặp lại … Đột nhiên trợn mắt ngồi dậy,
trở về trạng thái thanh tỉnh, “Độc Khéo Mạn? ! Chắc chắn sao?”
Cổ Tiếu
Tiếu tràn đầy tự tin chỉa chỉa chính đầu mình, dõng dạc nói, “Nơi này chính là
tập hợp tất cả tin tức ven đường nhỏ, nhất là mấy chuyện nghe lén, tuyệt đối sẽ
không sai “
Tĩnh Huyền
Phong cúi đầu trầm tư một lát… Cổ Tiếu Tiếu bằng tế bào nhiều chuyện linh mẫn
đã liên hệ đến một người, nàng một câu khẳng định nói, “Ngươi nói nữ nhân sư phụ
thích chính là nàng? Mà thân phụ của Độc Thấm Tâm cũng là sư phụ? Hoàng Thượng
cùng sư phụ chính là bạn cũ? …”
“…” Tĩnh
Huyền Phong rút về suy nghĩ, không khỏi tà tà liếc mắt nhìn nàng một cái, “Ngày
thường cũng không nhìn ra ngươi thông minh đến thế, nguyên lai đều là do tập hợp
được thực nhiều tin tức” bất quá, hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
Cổ Tiếu
Tiếu thẹn thùng mân mím môi, đỏ mặt, Tĩnh Huyền Phong rốt cục cũng đã phát hiện
nàng đối với buôn chuyện thực nhiệt tình , hắc hắc…
Tĩnh huyền
Phong hai tay chắp lại chậm rãi nằm xuống, “Nếu thực là như thế, kia sự việc liền
có chút phức tạp “
Cổ Tiếu
Tiếu cũng nằm xuống theo, đạo lý rõ ràng phân tích, “Kỳ thật cũng không phức tạp
a, có lẽ quan hệ của bọn họ là tình cảm tay ba, Độc Khéo Mạn thích Hoàng Thượng,
còn sư phụ thích Độc Khéo Mạn, mà nàng vì không chiếm được tâm của Hoàng Thượng,
liền căm hận muốn độc chết Hoàng Thượng, lại không cẩn thận để cho ta cứu được,
cho nên Độc Khéo Mạn mất hết can đảm nghĩ ở cùng sư phụ sẽ tốt hơn, có lẽ sư phụ
đáp ứng Độc Khéo Mạn từ nay về sau cùng Hoàng Thượng hai bên tách bạch, sau lại
sinh hạ Độc Thấm Tâm “
Tĩnh Huyền
Phong nghe được có chút choáng váng đau đầu, “Kia Điệp Cánh Phu vì sao lại
không đi nhận thức nữ nhi?”
“Ai biết, Độc
Khéo Mạn chết như thế nào chúng ta lại không rõ ràng lắm” Cổ Tiếu Tiếu lấy bi
kịch ác liệt ra phán đoán… Độc Thấm Tâm cũng không phải là khuê nữ của Hoàng
Thượng, lại nói, đổ máu cũng đã đổ máu qua, nếu có chia rẽ cũng là dễ hiểu.
“Chỉ mong
là vậy, chỉ cần Độc Thấm Tâm không phải là huyết mạch của phụ hoàng, còn lại đều
không quan hệ đến bổn vương ” Tĩnh Huyền Phong tựa hồ càng tự nguyện tin tưởng
giả thiết này, vừa nghĩ đến Độc Thấm Tâm từng đối với chính mình đầu tiên là hạ
độc, sau lại là bức hôn, nghe ra thực vớ vẩn vô cùng.
“Vừa nghĩ
như vậy, sư phụ vẫn là một kẻ si tình, ngay cả đặt tên con cũng kêu là Điệp Luyến
Mạn, kia Độc Thấm Tâm cùng Điệp Luyến Mạn chính là thân huynh muội đâu? …”
“Điệp Luyến
Mạn hình như cùng tuổi với Độc Thấm Tâm đi?”
“Song bào
thai? Nếu không chính là…”
“Ngừng,
ngươi đừng phỏng đoán thêm nữa” Tĩnh Huyền Phong nghiêng người ngăn lại thảo luận,
nếu còn thiếp tục, tựa hồ trong lúc vô tình nhất định sẽ vạch trần một số bí mật
không thể cho ai biết của hoàng tộc.
Cổ Tiếu
Tiếu ngậm miệng lại, nhưng suy nghĩ vẫn còn đang nhiệt tình vận động… Điệp Luyến
Mạn có lẽ không phải là đứa con thân sinh của sư phụ, trách không được Tĩnh Huyền
Phong nói hắn một chút cũng không giống sư phụ.
Sáng sớm
hôm sau
Cổ Tiếu
Tiếu một người ở bên trong hoa viên của hoàng cung đi bộ, nàng còn đang suy
nghĩ chuyện này, không tìm ra được manh mối thật sự là sẽ rất khó có thể sống
bình an a ——
“Điệp sư
huynh, nơi này thời tiết so với Đông. Thấm. Quốc nóng hơn a…” Cổ Tiếu Tiếu cố
ý kéo dài mấy chữ trọng điểm.
Điệp Luyến
Mạn tự nhiên cười, “Đúng vậy, Đông Thấm Quốc địa thế cao nên thời tiết có chút
thiên về mùa đông “
“Nghe nói Độc,
Thấm, Tâm, Độc nữ vương là vị đại mỹ nữ, khó có thể thấy, ngài gặp qua nàng
chưa?”
“Rất đẹp, từng
gặp mặt một lần “
“…” Cổ
Tiếu Tiếu vò đầu bứt tai đau khổ, Điệp Luyến Mạn thật sự là vừa hỏi ba câu liều
hiểu ngay không biết gì.
Giờ phút
này, Điệp Luyến Mạn vừa vặn nhìn thấy Điệp vương ở trong hoa viên đang ngồi nghỉ,
liền hướng Cổ Tiếu Tiếu hỏi ý nói, “Quốc vương đang ở đây, Trấn Nam Vương phi
có muốn cùng thần đi tới phía trước ân cần thăm hỏi một tiếng?”
Cổ Tiếu
Tiếu gật đầu một cái, thật tốt quá!
“Phụ vương,
vị này là…”
“Ngươi đi
làm việc đi, nha đầu, đến ngồi bên cạnh bổn vương” Điệp Cánh Phu ngữ điệu bình
tĩnh đánh gãy, rồi mới đem thư sách giao cho Điệp Luyến Mạn.
Đợi Điệp
Luyến Mạn rời đi, Điệp Cánh Phu mới lôi kéo Cổ Tiếu Tiếu vào ngồi trong lương
đình, nàng vừa đi vừa nghĩ: sư phụ này nói chuyện khẩu khí rõ ràng đối với Điệp
Luyến Mạn không có yêu thương, lại càng nghiệm chứng suy đoán hôm qua, nàng đi
trước mở miệng tạo đề tài cho câu chuyện, “Đúng rồi, ngài ngày hôm qua đã đi
đâu? Đến tiệc tối cũng chưa thấy ngài xuất hiện “
“Nói đến việc
này, vi sư nghe hoàng nhi nói ra suy nghĩ của ngươi, quả thật cùng suy đoán của
vi sư không mưu mà hợp, mấy ngày gần đây rất nhiều loại bướm di chuyển đúng là
quỷ dị, vi sư hôm qua đi chờ hoàng hôn xem chúng có xuất hiện hay không”
“Kết quả
như thế nào?”
Điệp Cánh
Phu thở dài, “Chưa xuất hiện “
Cổ Tiếu
Tiếu ra vẻ phiền muộn lắc đầu, “Bay đi nơi nào đâu? … Đông! Nam Tây Bắc dù sao
cũng phải có cái phương hướng nha “
“Trừ bỏ
phía Đông, ba mặt còn lại đều có thể” Điệp Cánh Phu ngắt lời nói.
Cổ Tiếu
Tiếu tặc tặc cười, thực trùng hợp a …”Vì sao? Bởi vì Đông Thấm Quốc không có lấy
một con bướm sao?”
Điệp Cánh
Phu không khỏi chuyển hướng nhìn về phía đông, bình tĩnh như nước nói, “Bướm nhỏ
tốt đẹp như thế, sao có thể đi đến chỗ âm hàn như vậy”
Cổ Tiếu
Tiếu liền săm soi bới xương gà ở trong trứng, “Ai? Nghe ra sư phụ khẩu khí thực
khinh thường, có vẻ thực chán ghét Đông Thấm Quốc nha”
“Thử hỏi,
ai sẽ thích một nơi toàn động thực vật mang độc?” Điệp Cánh Phu hiển nhiên
không muốn thảo luận lại đề tài này, nhưng tựa hồ lại không có chuyện gì để tán
gẫu , “Duệ Đức Đế gần đây có tốt không?”
“Hoàng Thượng
tốt lắm, một thời gian trước còn đi qua Đông Thấm Quốc” Cổ Tiếu Tiếu lại thuận
lợi kéo về chủ đề cũ.
Điệp Cánh
Phu ngẩn ra, “Hắn đến đó làm gì?”
“Bởi vì Độc
Thấm Tâm dùng ‘Kim sí cửu cửu quy’ với Tĩnh Huyền Phong …”
Điệp Cánh
Phu trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, sau lại trong trẻo nhưng lạnh lùng,
cười yếu ớt, “Vi sư từng dạy ngươi châm pháp hóa giải trăm độc, cần gì phải làm
điều thừa?”
“Ta lúc ấy
nhất thời sốt ruột nên quên thôi, lại nói đó đã là chuyện vài năm trước ” Cổ
Tiếu Tiếu lớn gan đi thẳng vào vấn đề nói, “Sư phụ, ngài lúc trước dạy ta
châm pháp hóa giải trăm độc, có phải là đã dự cảm sẽ có một ngày như vậy?”
“Sao lại
nói ra những lời ấy?”
“Ta chỉ là
tự mình suy đoán, nếu nói sai ngài cũng đừng nóng giận, lúc trước ta trong lúc
vô tình ở giữa rừng cây gặp được Hoàng Thượng đang bị đe dọa tính mạng. Nên mới
thuận lợi giúp Hoàng Thượng giải độc, sau Hoàng Thượng lại đem ta gả cho tam
hoàng tử, mà tam hoàng tử cũng trúng chi độc kim sí cửu cửu quy, mọi chuyện quá
mức trùng hợp, dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng vậy thôi” Cổ Tiếu Tiếu vội
vàng một hơi nói xong.
… Điệp Cánh
Phu trầm mặc thật lâu, hắn nắm chặt đến nỗi mu bàn tay cũng nổi lên gân xanh,
nhưng đều không phải là tức giận, mà chính là đang nghĩ về chuyện cũ hối hận
không kịp xưa, hắn thật không hiểu nên nói từ đâu. Đau đớn chôn sâu tận đáy
lòng tựa hồ đã bị đè ép từ lâu lắm rồi, hơn nữa Cổ Tiểu Tiểu cũng có quyền được
biết một phần sự thật.
“Như ngươi
đã nghĩ, lúc trước vi sư dạy ngươi thuật châm cứu quả thật là vì hóa giải chi độc
kim sí cửu cửu quy, mà Duệ Đức Đế mỗi khi tâm tình không thoải mái sẽ đến dạo
trong rừng cây đó để giải sầu, này hết thảy cũng đều là do vi sư đã tỉ mỉ an
bài, việc này, đừng nói cho biết bất luận kẻ nào, bao gồm cả phu quân của
ngươi, nhớ lấy.”
Cổ Tiếu
Tiếu cũng không cảm thấy quá khiếp sợ, dù sao nàng cũng đã sớm lường trước được
tám chín phần, nàng đứng dậy sờ soạng vài bước đi đến bên cạnh Điệp Cánh Phu ngồi
xổm xuống, “Sư phụ, ngươi thật sự là người tốt, nhưng Hoàng Thượng lại không biết
ngài đã âm thầm an bài mọi chuyện, vậy đối ngài thực không công bằng”
“Cũng không
phải, những việc vi sư đã làm đều không phải là vì Duệ Đức Đế” Điệp Cánh Phu cô
đơn thở dài, hai tay che mặt hối hận không thôi, “Chính là vì muốn hủy diệt kế
hoạch của nàng, để cho nàng biết mình đã lạc đường mà quay đầu, nhưng lại không
ngờ đến nàng đã làm ra chuyện cực đoan như vậy…”
“Ngài là
đang ám chỉ… Cái nữ nhân ở phía đông kia sao?”
Điệp Cánh
Phu nhìn về phía chân trời… Có lẽ chính mình thật sự đã già rồi, miệng vết thương
cũ vẫn chưa liền miệng không ngừng chảy máu tươi… Hắn giống như đang thì thào
cho chính mình nghe, “Trừ bỏ nàng, trên thế gian này sẽ không có ai đáng giá để
bổn vương làm như thế…”
Cổ Tiếu
Tiếu ẩn ẩn cảm thấy một phần ưu sầu, nàng ở trong đầu liền thu hồi lại ý niệm
vô sỉ săm soi riêng tư của người khác, thiệt tình thành ý an ủi nói, “Vô luận kết
quả như thế nào, nhưng ngài từng rất thật lòng yêu, mà nàng nhất định cũng sẽ cảm
nhận được, không bằng làm chí tôn lan điệp không oán không hối hận, tin tưởng
tình yêu vĩnh cửu sẽ có một ngày làm trời đất cảm động …”
Điệp Cánh
Phu vỗ vỗ đỉnh đầu Cổ Tiếu Tiếu, vui mừng nhợt nhạt cười, “Ngươi trưởng thành
rồi, còn vi sư cũng đã già, có lẽ cuộc đời này của vi sư chuyện đúng đắn duy nhất
làm được chính là đã đem ngươi nuôi dưỡng thành người “
Cổ Tiếu
Tiếu thuận thế ghé vào bên đầu gối của sư phụ cọ cọ, nắng sớm soi chiếu làm ấm
áp lòng của nàng… Đúng vậy, tạm không đi quản mục đích lúc ban đầu của sư phụ
là cái gì, Cổ Tiểu Tiểu đúng là rất may mắn khi được Điệp Cánh Phu chiếu cố, rồi
lại vì “số phận an bài” mà tiến vào trong hoàng cung xa hoa thoải mái, cuối
cùng còn gả cho nam nhân đáng yêu như vậy.
Có lẽ, trên
con đường bất hạnh người ta lại tìm ra những thứ trân quý, giống như Cổ Tiếu
Tiếu trong lúc vô tình đã mở ra được cánh cửa hạnh phúc… Bí mật thường là căn
nguyên của đau xót, mà nàng cần gì phải đem bí mật không nên biết này nói ra?
Không bằng, để cho đáy lòng mỗi người đều tồn tại một tia tò mò, để cho đương sự
bảo tồn một phần riêng tư, tốt đẹp thì sẽ nhớ mãi, đến khi nhập mộ cũng sẽ mang
theo.