Tôi Mất Vào Năm Tôi Yêu Anh Nhất

Chương 7



7.

Chuyện bọn họ yêu sớm bị ba mẹ Lộc Dạng phát hiện.

Nửa kỳ sau của năm hai trung học, Lộc Dạng chuyển trường.

Cô ta nói phải học tập thật giỏi, hẹn Thẩm Kỳ gặp lại sau kỳ thi đại học.

Từ đó về sau, Thẩm Kỳ liều mạng học hành, như điên cuồng lấp đầy những lỗ hỏng kiến thức.

Thời gian thấm thoát trôi qua, kỳ thi đại học đã kết thúc.

Nghe một bạn học nói, Lộc Dạng vứt bỏ Thẩm Kỳ, đi ra nước ngoài rồi.

Tôi cứ ngỡ, tôi và hắn không còn chung đường nữa.

Không ngờ vào năm hai đại học, chúng tôi gặp lại.

Hắn cầm áo vest trên tay, mặt mày đầy vẻ xa lạ, khí chất cao quý.

Từ thiếu niên trẻ tuổi bồng bột, nay lột xác thành một người đàn ông chín chắn, vững vàng.

"Đã lâu không gặp. Tôi với bạn học cùng làm một dự án, muốn hợp tác với bên trường học của các cậu." Thẩm Kỳ mở miệng chào hỏi.

Tôi là một trong những người có mặt ở đó.

Trong nháy mắt lại trôi qua hai năm, sau khi tốt nghiệp, hắn kéo thêm mấy nhà đầu tư để hợp tác khởi nghiệp.

Thẩm Kỳ có đôi mắt tinh tường, luôn có thể đưa ra những quyết sách có lợi nhất, đánh thẳng vào thị trường chìm nổi.

Bị thu hút bởi mức lương cao, tôi gia nhập vào công ty, trở thành trợ lý của hắn, hắn biến thành ông chủ của tôi.

Trong kinh doanh không tránh được những bữa tiệc xã giao, đưa đón hắn về là công việc của nam trợ lý.

Nhưng hôm đó nam trợ lý xin nghỉ phép, nên tôi phải lái xe đưa Thẩm Kỳ về.

Trong xe yên tĩnh, Thẩm Kỳ ngồi dựa vào ghế sau nhắm mắt, hàng mi dài khép lại.

Tôi tưởng hắn ngủ rồi, tâm tình tốt khẽ ngân nga.

"Có chuyện gì vui muốn kể cho tôi nghe không?" Giọng nam khàn khàn đột ngột vang lên.

Hóa ra hắn tỉnh rồi.

"Hôm nay sinh nhật dì nhỏ của tôi, mẹ tôi gửi video cảnh tiệc tùng của họ, rất vui." Tôi lúng túng nói.

Thẩm Kỳ khẽ ừ một tiếng.

"Sinh nhật đúng là nên đi ăn mừng với người nhà."

Dường như hắn cực kỳ mệt mỏi, đưa tay xoa huyệt thái dương, ngữ khí chán nản.

Đến nhà hắn, xe tắt máy, Thẩm Kỳ bước xuống.

Không biết tại sao, bóng lưng của người đàn ông cao lớn tuấn mỹ lúc này trông có chút cô đơn.

Cuối cùng, tôi nhìn không được, hô lớn.

"Thẩm Kỳ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Tôi nhớ ra, hôm nay cũng là sinh nhật của hắn.

Thẩm Kỳ dừng bước chân, quay lưng về phía tôi nói câu cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.