Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 129



Đem quà đưa cho lễ tân, Thu Thanh Duy thong dong đi vào cửa chính nhà họ Cố.

Cô tới không tính là sớm, so với thời gian bắt đầu thọ yến sớm hơn mười lăm phút, lúc đi vào đã thấy đại sảnh tràn đầy khách khứa, thấy cô đến, không ít người liền ngẩn người.

Trong khoảng thời gian này, chuyện thiên kim nhà họ Thu bệnh chết được lan truyền rộng rãi, có người còn vì nhớ đến tình nghĩa với nhà họ Thu mà còn đến nghĩa trang thắp hương cho cô, kết quả người ta vẫn sống khỏe mạnh, tâm tình còn có thể không cảm thấy vi diệu sao?

Tin tức trong vòng luẩn quẩn này truyền đi rất nhanh, chỉ sau vài ngày cô trở về, chuyện của cô đã được truyền lại rộng khắp.

Ví dụ là bệnh của cô là chẩn đoán sai, ví dụ như cô đuổi việc chồng trước, tự mình tiếp quản Thu thị, như là cô hy vọng kết hôn với Cố Trì, lại còn có, người khác mới nghe từ miệng Trác Tuyết – cô tranh vị hôn phu của người khác.

Các ánh mắt đều tập trung trên người cô.

Cho dù là tò mò hay ác ý, Thu Thanh Duy cũng không hề để ý, dù sao đối với cô mà nói, tất cả đều là người xa lạ.

Cô đứng ở cửa, đảo mắt khắp nơi tìm Cố Trì.

Cố Trì cố ý đánh tiếng cho nên khi xe của cô vừa đến Cố trạch, đã có người báo cho anh ấy, cho nên không bao lâu Cố Trì đã tới.

Gật đầu với anh Thu Thanh Duy hỏi thẳng: “Ông đang ở chỗ nào? Em đến chào ông một tiếng.”

“Không ngồi xuống nghỉ một lát sao?” Cố Trì hỏi.

Hôm nay cô đến là để chúc thọ, có thể nghỉ ngơi bất kỳ lúc nào, Thu Thanh Duy lắc đầu: “Trực tiếp đến gặp ông đi, em tặng ông một bộ trà cổ, không biết ông có thích hay không.”

Cố Trì: “Em lo lắng à?”

“Chỗ nào lại thấy là em lo lắng?” Thu Thanh Duy cười cười: “Chuyện công ty mới lo, còn phải nhờ anh chăm lo.”

“Đó là chuyện anh nên làm.”

Thu Thanh Duy ngắt mấy lời khách sáo này: “Giữa anh với em đừng nói mấy lời này, em đau lòng.”

Cố Trì buồn cười, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, ôn hoà nói: “Được, chúng ta không cần khách sáo.”

Hai người cùng đi đến chỗ Cố lão gia.

Nhìn thấy Thu Thanh Duy, hai mắt Cố lão gia sáng lên, lập tức bỏ mặc những người khách xung quanh mình, nhanh chóng đến trước mặt cô, đánh giá một phen, rồi vui vẻ vỗ nhẹ lên vai cô.

“Chà, bé ngoan, sắc mặt của con trông khá hơn trước kia, xem ra là thật sự không có việc gì.” Cố lão gia nói xong còn trừng mắt liếc Cố Trì một cái, nhẹ giọng khiển trách: “Con cũng thật là! Đã không rõ chuyện gì còn đau buồn cho người ta, con có đáng trách không?”

Cố Trì cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.

Thu Thanh Duy nói đỡ: “Cũng là tại con, không có đi nhiều bệnh viện khác kiểm tra lại, mới nháo ra chuyện lớn như vậy, anh Cố Trì đau buồn cho con cũng là có ý tốt.”

Thấy cô nói đỡ cho Cố Trì, ý cười trên mặt Cố lão gia càng đậm, ông thất hai người trẻ song vai đứng bên nhau, càng nhìn càng thích.

Trước kia lúc cha Thu Niệm đề ra hôn ước giữa hai nhà, ông là người đầu tiên tán thành, đứa nhỏ Niệm Niệm này coi như ông cũng nhìn thấy đứa nhỏ lớn lên, tâm tư so với bất kỳ người nào trong vòng luẩn quẩn này đều trong sáng hơn, mấy người bằng mặt không bằng lòng, khẩu Phật tâm xà, nên ông biết đứa nhỏ Niệm Niệm này trân quý biết bao nhiêu.

Đáng tiếc tiểu tử Cố Trì này lại phụ sự mong đợi của ông, không biết cách làm Niệm Niệm vui, để cho người khác cướp mất.

Ông cũng đã từng gặp quan người trẻ họ Lục kia, rất có năng lực, cũng rất có dã tâm, người như vậy ở lĩnh vực kinh doanh nhất định sẽ đứng đầu, nhưng lại không thích hợp để chọn làm chồng.

Ông cũng nghe được rất nhiều tin đồn, biết cuộc hôn nhân Niệm Niệm trải qua cũng không suôn sẻ, hơn nữa sau khi cha con bé qua đời, tình cảnh lại càng gian nan.

Ông muốn khuyên nhưng chuyện của con trẻ ông lại không tiện nhúng tay, chỉ có thể chờ mong cô tự tỉnh ngộ.

Cũng may cuối cùng cô cũng đã rời bỏ chồng trước, hiện giờ trông tinh thần và diện mạo cũng hoàn toàn khác với lúc trước! Làn da tuy đã rám nắng một chút nhưng trông khoẻ mạnh, đầy sức sống, mặt mũi cũng không buồn bã như lúc trước mà tự tin và đường hoàng – hoàn toàn giống như sống lại lần nữa.

Ông thật lòng vì cô mà vui vẻ.

Cũng rất muốn cô làm cháu dâu.

Thấy Cố Trì vẫn cư xử như đầu gỗ, liền tức giận trừng anh ấy một cái: “Nghe thấy không? Con làm chuyện xui xẻo như vậy, Niệm Niệm cũng không trách cứ, ngược lại còn giải vây giúp con! Nếu sau này con dám phụ lòng con bé, cẩn thận ta đánh con!”

Phụ lòng? Thu Thanh Duy nghi ngờ bản thân nghe lầm.

Nhưng đến khi Cố lão gia đem tay cô và tay Cố Trì đặt chung một chỗ, rốt cục cô mới xác định được đáp án.

Cố lão gia đây là muốn mạnh mẽ tác hợp!

Nhìn thấy khuôn mặt tươi như hoa của ông, khóe miệng Thu Thanh Duy run rẩy.

Không phải, ông ơi, chuyện này có thể xảy ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.