Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 131



Thu Niệm không biết xấu hổ, có thể không màng rụt rè theo đuổi đàn ông, nhưng nhà họ Cố bọn họ còn muốn mặt mũi! Con trai bà còn phải có mặt mũi! Nếu lúc trước là Thu Niệm chủ động hủy bỏ hôn ước, không thể có chuyện trải qua một lần hôn nhân thất bại sau lại quay đầu lại tìm con trai bà!

Lại đợi một hồi lâu, thấy Cố Trì còn chưa có ý định lại đây, khuôn mặt bà Cố trầm xuống hướng khách mời nói tiếng “Xin lỗi không tiếp chuyện mọi người được”, hùng hổ hướng bên kia đi tới.

Đi được nửa đường, Lâm Mộ Vũ gọi bà lại: “Bác gái.”

Bước chân bà Cố dừng lại: “Là Mộ Vũ sao.”

“Bác gái, bác làm sao vậy?” Lâm Mộ Vũ đến gần bà: “Có phải thân thể không thoải mái hay không? Nếu không thì cháu đỡ bác lên lầu nghỉ ngơi một lát?”

“Con có lòng rồi.” Bà Cố vỗ vỗ tay cô: “Bác gái không có việc gì.”

Lâm Mộ Vũ: “Nhưng mà sắc mặt bác nhìn qua không tốt lắm.”

Bà Cố thở dài, tầm mắt dừng ở bóng dáng con trai cách đó, đáp án không nói ra cũng có thể hiểu được.

Lâm Mộ Vũ từ rất sớm đã tới, giúp đỡ bận trước bận sau chỉ vì muốn cùng Cố Trì tiếp xúc nhiều một chút, không nghĩ tới cô làm nhiều chuyện như vậy lại chỉ đổi lại được sự khách sáo xa cách của Cố Trì, Thu Niệm cái gì cũng chưa làm, lại có thể được anh thiết đãi.

Thật không công bằng …

Nhìn đầu bên kia, sắc mặt Lâm Mộ Vũ và bà Cố cùng giống nhau đều trở nên khó coi, nghĩ đến tin tức vừa rồi của Trác Dịch Phàm, cô ấy nhịn không được nói cho bà.

“Bác gái, bác cũng biết, cháu không phải là người sẽ nói xấu sau lưng người khác, nhưng có một số chuyện, cháu cảm thấy không nói không được.”

Bà Cố: “Chuyện gì vậy?”

“Là về Thu Niệm …” Lâm Mộ Vũ vén tóc ở bên tai, dừng một chút, lại từ bỏ: “Thôi bỏ đi, vẫn là không nên nói, bằng không có vẻ cháu giống như tiểu nhân chuyên nói xấu sau lưng người khác.”

“Nó làm sao vậy?” Bà Cố nhìn bộ dáng khó có thể mở miệng của cô, khẽ nhíu mày: “Cháu cứ nói thẳng đi, bác biết cháu là đứa bé ngoan, không phải là dạng tiểu nhân chuyên đi nói xấu người khác.”

“Bác gái bác cũng biết, chuyện này cháu … rất xấu hổ.” Lâm Mộ Vũ làm ra bộ dáng khó xử: “Mọi người đều biết cháu thích anh Cố Trì, anh Cố Trì lại thích Thu Niệm, cháu nếu nói không đúng cái gì về Thu Niệm, dễ dàng làm người khác hiểu lầm.”

“Đó là người khác, bác gái không phải người khác, cháu nói cho bác gái biết, rốt cuộc là chuyện gì?”

Nghe xong lời này, Lâm Mộ Vũ mới rốt cuộc nhả ra: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chính là … bác gái Trác gần đây đã đính hôn cho Tiểu Tuyết, hai nhà đều phải làm hôn lễ, kết quả Thu Niệm đột nhiên cướp vị hôn phu của Tiểu Tuyết, lúc này lại cùng anh Cố Trì bộ dáng tình đầu ý hợp …”

Đoạt vị hôn phu người khác?

Thật là không biết xấu hổ!

Ấn tượng của bà Cố trước kia đối với Thu Niệm còn tính không tồi, từ khi cô ấy bắt đầu theo đuổi người đàn ông khác còn hủy hôn ước giữa hai nhà, hại con trai bà nhận hết lời cười nhạo từ người khác thì bà chán ghét cô ấy đến cực điểm.

Khoảng thời gian trước nghe nói cô ấy qua đời, chút cảm xúc này mới bình ổn lại.

Chỉ là không nghĩ tới, thế nhưng cô còn sống! Cao ngạo mà trở về thành phố Phái, cao ngạo cùng con trai bà ái muội! Cũng không nhìn xem lại thân phận phụ nữ một đời chồng của mình, căn bản chính là không xứng với con trai bà!

Hiện tại lại cùng vị hôn phu Trác Tuyết quan hệ không minh bạch, rốt cuộc coi Tiểu Trì thành cái gì? Cũng mất công ông cụ vui vẻ mà tác hợp, loại người này không có tự ái, Tiểu Trì cưới về có chỗ tốt nào đáng để tự hào!

Thấy sắc mặt bà Cố lại khó coi vài phần, Lâm Mộ Vũ thừa thắng xông lên: “Bác gái, cháu nói chuyện này không có ý gì khác, chỉ là … cháu rất lo lắng cho anh Cố Trì, Thu Niệm nếu là thật sự muốn cùng anh Cố Trì ở bên nhau cháu khẳng định là chúc phúc, chỉ sợ …”

Câu nói kế tiếp cô ấy không nói thêm gì nữa, gãi đúng chỗ ngứa lại làm người khác càng dễ dàng nghĩ nhiều.

Quả nhiên, bà Cố lộ ra biểu tình như lâm đại địch, hận không thể lập tức tiến lên tách con trai cùng với Thu Niệm ra..

“Mộ Vũ, cảm ơn cháu nói cho bác gái biết chuyện này.” Bà Cố lấy lại bình tĩnh, trong lòng có chủ ý: “Yên tâm, có bác gái ở đây, tuyệt sẽ không để người phụ nữ không biết kiềm chế này bước vào cửa nhà họ Cố! Bác gái chỉ nhận người con dâu là cháu!”

Lâm Mộ Vũ âm thầm vui sướиɠ, trên mặt lại hơi ủ rũ, rụt rè mà nói: “Cái này vẫn là phải xem ý tứ của anh Cố Trì …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.