Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 140



Không sao? Thu Thanh Duy không tin, nhìn về phía bóng lưng anh suy nghĩ một lúc, nhấc gót đuổi theo.

Cô luôn cảm thấy rằng dường như anh không muốn nhắc đến quá khứ của mình …

Không có nhiều người trong công viên, vì vậy không cần phải xếp hàng để lên tàu lượn siêu tốc, thuyền vượt ghềnh thác, ghế đu quay, cùng với trò “techno jump”.

Sau khi trải qua cảm giác phấn khích của cuộc đua xe, Thu Thanh Duy không hề có chút cảm xúc nào, nghe thấy tiếng la hét ngày một lớn từ những người xung quanh, cuối cùng giọng họ đều khàn đặc.

Chơi xong trò “techno jump” đi ra, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng bị choáng, cúi xuống nôn mửa.

Nửa dưới khuôn mặt không được che bởi kính râm của anh tái nhợt, môi anh không còn chút máu, Thu Thanh Duy chạy đi mua cho anh một chai nước lạnh, giúp anh ngồi xuống, đút từng ngụm nhỏ.

Sau khi uống hết nửa chai nước, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy thoải mái trở lại, thấy sắc mặt người phụ nữ bên cạnh mình không thay đổi sau khi nhận thức được liền cảm thấy ngại ngùng.

“Không phải, hôm nay là ngoài ý muốn, bình thường anh ngồi những thứ này sẽ không có bị gì. “

Nhìn anh cố gắng giải thích cho bản thân, Thu Thanh Duy muốn giữ thể diện cho anh nên không vạch trần, duy trì bình tĩnh đưa anh đến khu vui chơi dành cho trẻ em.

Nhìn thấy người đàn ông cao một mét tám cuộn mình lại trên chiếc đu quay nhỏ một cách quá đáng, chơi rất nhiệt tình.

Thu Thanh Duy đứng bên ngoài hàng rào: “...”

Rốt cuộc là ai đưa ai đi chơi?

Sau khi ra khỏi công viên giải trí, tất cả những khó chịu mà Thu Thanh Duy gặp phải ở thành phố Phái những ngày qua đều được rửa trôi.

Bạc Nguyên Triệt có vẻ như đang chơi rất vui vẻ ở khu dành cho trẻ em nhưng anh lại rời khỏi công viên giải trí với vẻ mặt lạnh lùng, anh miễn cưỡng tháo chiếc cài tóc ác ma trên đầu.

Giống như một đứa trẻ.

Trên đường trở về Thu Thanh Duy lái xe, khi đang đợi đèn đỏ cô nhận được điện thoại của thư ký Chu, hỏi về việc sáng nay cô cho người hầu nghỉ.

“Đúng vậy, ông nghe từ quản gia à?” Thu Thanh Duy đặt một tay lên tay lái, giải thích với đầu dây bên kia: “Bạn của tôi sẽ ở vài ngày, nếu có người giúp việc anh ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.”

Đầu dây bên kia, thư ký Chu có chút do dự, nhưng vẫn hỏi: “Nghe nói bạn của cô là đàn ông … ”

Tại sao lại nói về vấn đề này?

Thu Thanh Duy liếc nhìn sang chiếc sừng ác ma trên đầu người ngồi bên ghế phụ, không nghĩ rằng anh có đủ can đảm để làm gì cô khi hai người ở chung.

Cô hiểu Bạc Nguyên Triệt nên mới yên tâm như vậy.

Đối với người khác thì sẽ không nghĩ như thế.

Thư ký Chu nghe nói người đàn ông này là một người lạ mặt, nên không khỏi lo lắng, tìm mọi cách thuyết phục Thu Thanh Duy để người giúp việc và quản gia trở về nhưng không thành công, cuối cùng cúp điện thoại, thở dài ngao ngán.

Cố Trì đang ở một bên xử lý tài liệu, thư ký Chu gọi điện thoại đến, anh vừa nghe nhiều cuộc điện thoại vừa nghĩ ngợi một chút, rồi lại hỏi: “Người bạn như thế nào?”

Thư ký Chu hy vọng tiểu thư và Cố Trì có thể có một mối quan hệ tốt đẹp, ai biết được đột nhiên giữa đường lại xuất hiện một người đàn ông ngay đến cả chút thông tin cũng không biết, khuôn mặt buồn bã nói: "Tôi cũng không rõ, nhưng tiểu thư nói rằng anh ta là một người bạn rất tốt, vì vậy mới cảm thấy yên tâm khi ở nhà một mình. ”

Thấy thư ký Chu rất lo lắng, Cố Trì suy nghĩ một chút, vẫn quyết định qua đó xem, anh ấy hoàn thành công việc của mình, cầm lấy áo khoác đi ra khỏi văn phòng làm việc, trước khi đi còn trấn an: “Tôi tiện đường qua đó xem nhưng Niệm Niệm đã nói là không sao, vậy nên sẽ không có vấn đề gì đâu. “

Anh ấy nghĩ rằng, Thu Thanh Duy ở một mình cùng một người đàn ông trong biệt thự, nghe có vẻ hơi không an toàn, anh ấy đến xem, sẽ không mất nhiều thời gian để kiểm tra; ngoài ra, trong tiệc mừng thọ của ông mẹ đã tự quyết định nói ra những điều không nên nói, anh ấy vẫn chưa ra mặt để nói xin lỗi.

Với hai mục đích này, Cố Trì lái xe đến biệt thự Nam Ngạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.