Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 145



Ông cứ nghĩ Thu Thanh Duy giống với những kẻ giàu có khác, lập một đội đua xe rồi mặc sức chơi bời, cơ bản không ngờ đến cô lại xem đua xe như một nghề nghiệp thực sự, đưa nó lên một tầm cao mới. Dù sao nhà tư bản chỉ coi trọng lợi ích trước mắt, làm gì quan tâm đến mặt tình cảm?

Nhớ đến cái chết bi thảm ở kiếp trước, Thu Thanh Duy trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: Bị tư bản chèn ép? Điều đó đã không còn tồn tại nữa! Bởi vì bây giờ, cô mới chính là tư bản.

Sau khi bận rộn chuyện đăng ký đội đua xe, lúc này Thu Thanh Duy mới có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ đến chuyện khác, nếu đã đến thành phố thủ đô, không bằng nhân cơ hội này đi dạo xung quanh nơi này, nghĩ vậy cô liền hỏi Bạc Nguyên Triệt có muốn đi cùng cô không.

Bạc Nguyên Triệt lớn lên ở thành phố này, đối với người từ nơi khác đến đây thì những địa danh ở đây chính là thắng cảnh, còn với anh thì chẳng qua chỉ là một nơi bình thường mà anh đi qua mỗi ngày mà thôi, cho nên nếu yêu cầu anh đưa cô đi khắp thành phố thủ đô với tư cách là hướng dẫn viên du lịch, anh thực sự không nghĩ ra được nơi tham quan du lịch đặc sắc nào.

Anh liệt kê một vài địa điểm nổi tiếng trên mạng, nói sơ qua về lịch trình đi chơi, đánh giá đúng trọng tâm: "Nếu em không có hứng thú với lịch sử cổ vật thì thật ra cũng chẳng có địa điểm nào là thú vị cả..."

Thu Thanh Duy quả thật là không cảm thấy thích thú cho lắm, suy nghĩ một chút, liền định lái xe chạy vài vòng xem sao, nếu gặp được địa điểm nào thú vị thì sẽ xuống chơi.

Trên đường đi.

Không hổ danh là thủ đô, đâu đâu cũng toát lên vẻ uy nghiêm, nhiều con phố vẫn có thể nhìn thấy những tòa nhà có kiến trúc cổ xưa, đứng cùng những tòa nhà cao tầng hiện đại, mang lại một cảm giác rất mới lạ.

Đi qua một con đường xanh mát, Thu Thanh Duy vô thức giảm tốc độ xe lại.

Lúc này đang là mùa thu, cây bạch quả đã chín tới, nhiều trái đã chuyển sang màu vàng cam.

Cô hạ kính xe xuống, tay phải cầm vô lăng, tay trái chống cằm, vừa ngắm nhìn cảnh đẹp vừa hỏi người đang ngồi trên ghế phụ: "Đây là chỗ nào? Nhiều cây xanh tươi tốt như vậy, có phải gần đây có công viên nào không?"

Cô hỏi xong, đợi một lúc vẫn chưa thấy ai trả lời, liền có chút hoài nghi nghiêng đầu nhìn qua người ngồi bên cạnh.

Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, cho đến khi anh phát hiện cô đang nhìn anh, mới bắt đầu giải thích: "Nơi này là trường trung học anh đã từng học..."

Nằm ở trung tâm thủ đô, là trường trung học tốt nhất của thành phố.

Không chỉ bởi đội ngũ giáo viên ưu tú, học sinh thông minh ngoan ngoãn mà còn bởi vì con đường đầy thơ mộng ngay trước cổng trường.

Thu Thanh Duy đầy hứng thú: "Có thể vào xem không? Dù sao cũng đã cất công đến đây rồi, nhân tiện tôi cũng muốn nhìn xem có phải anh thực sự là học sinh giỏi nhất khóa hay không."

Biết cô đang chọc ghẹo anh, Bạc Nguyên Triệt cố ý nói: "Là giả đó, anh thật ra là học sinh giỏi nhất đếm từ dưới lên, học không nổi nữa, cho nên tới năm 17 tuổi liền bỏ học chạy đi làm minh tinh."

Thu Thanh Duy cười rộ lên, cô tìm chỗ để đậu xe, ngón trỏ móc lấy chìa khóa xe quay vài vòng, sau đó nắm chặt lấy nó: "Thật trùng hợp, tôi cũng là học sinh đứng đầu tính từ dưới lên, không bằng hai tên học tra chúng ta cùng so tài thử một phen, xem ai trèo tường giỏi hơn?"

Không giống với những học sinh đi cửa sau nhờ vào quan hệ, mặc dù cha của anh không mấy quan tâm đến anh nhưng vẫn có thể đưa anh vào lớp chọn chỉ bằng một câu nói của ông ấy, nhưng mà Bạc Nguyên Triệt là dựa vào thực lực của mình để nhận được giấy báo trúng tuyển và học bổng.

Mẹ của anh vô cùng tự hào, thường xuyên nhắc đến anh ưu tú như thế nào, nhằm chiếm được sự quan tâm của cha.

Nhưng một đứa con rơi dù có xuất sắc như thế nào thì làm được gì? Thứ mà mẹ nhận được cùng lắm chỉ là vài đồng tiền phụ cấp được chuyển vào tài khoản.

Nhớ lại chuyện trước kia, anh bất giác đi theo Thu Thanh Duy vào cửa sau trường học.

Là một tay trốn học lão luyện, Thu Thanh Duy nhìn thấy ổ khóa rất dễ bị bẻ ra của cái cửa, cô tìm đại một vật sắc nhọn, mở nó ra một cách nhẹ nhàng.

Cửa sắt cọt kẹt bị đẩy ra.

Thu Thanh Duy đứng trên một con đường hẻo lánh dẫn vào trường học, thả tay xuống: "Xem ra không cần phải trèo tường rồi."

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Sao anh lại có cảm giác cô đang tiếc nuối?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.