Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 159



Thu Thanh Duy rất tự nhiên đưa tay ra đón, khoảnh khắc vừa cúi đầu nhìn thì một chữ “Duy” được viết tay đập vào mắt cô, màu hồng xinh đẹp bao quanh tỏa ra không khí của tâm hồn thiếu nữ.

Đồng thời lúc ấy, giọng một người đàn ông căng thẳng vang lên: “Ban đầu em muốn giúp anh tham khảo bìa ngoài album, anh không cho, đây chính là nguyên nhân.”

Thu Thanh Duy ngẩng đầu, cố ý hỏi: “Nguyên nhân gì?”

Chỉ nhìn thấy yết hầu gần trong gang tấc nhấp nhô không ngừng, âm thanh phát ra vừa run run rẩy vừa khàn đặc: “Tên album chính là tên của em …”

“Vậy nên …” Thu Thanh Duy nhướng mày, nhìn rõ mồn một sự ngượng ngùng trên khuôn mặt anh.

“Thế nên …” Bạc Nguyên Triệt nghiến nghiến răng, nhìn thẳng vào mắt cô với tư thế được ăn cả ngã về không: “Thế nên, đây chính là tâm ý của anh!”

Ngẩng đầu, những lời nói tiếp theo từ não anh tuôn ra như suối: “Mặc dù con người anh rất ấu trĩ, không tiền không xuất thân, chỉ là một tên ca sĩ quèn, căn bản không xứng với em … Anh cũng biết mình không nên hi vọng hão huyền nhưng …”

Cảm giác thích một ai đó là không thể khống chế được …

Đến khi anh nhận ra tình cảm của mình thì bản thân đã chìm sâu trong đó rồi.

“Anh vẫn muốn nỗ lực thử xem, một lần tỏ tình không thể khiến em rung động, vậy thì tỏ tình lần hai, lần ba, lần bốn … Dù gì anh cũng có thời gian một đời, đủ dùng để theo đuổi em.”

Thu Thanh Duy hỏi: “Vậy nếu như theo đuổi hết đời cũng không được thì sao?”

Người bình thường đến lúc này sẽ thề thốt đủ đường “Vậy thì đến kiếp sau tiếp tục theo đuổi!” nhưng chàng trai thật thà này lại gãi gãi đầu, thất bại nói: “Thế thì chắc anh sẽ chết không nhắm mắt …”

Lớn lên có một khuôn mặt đủ để đi lừa tất cả phụ nữ trên đời này nhưng một chút lời ngon tiếng ngọt dỗ con gái cũng không biết nói.

Một người đàn ông thuần lương như thế này, chắc phải dốc hết dũng khí mới dám đi tỏ tình, Thu Thanh Duy không đành lòng làm khó anh, dù gì khi mà cô quay lại Lạc Thành lúc biết chẩn đoán bệnh của cô bị sai, cô đã quyết định cho anh một cơ hội rồi.

Thế nên, còn có cái gì cần suy nghĩ nữa?

Cô sớm đã đồng ý rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười mỉm, sảng khoái đồng ý: “Được.”

Bạc Nguyên Triệt đã chuẩn bị hết tư thế thất bại rồi, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ đồng ý nhanh đến vậy, nhất thời ngơ ra tại chỗ, trong đầu lặp đi lặp lại chữ “được” mà cô vừa nói.

“Làm sao? Hi vọng em nói không được?” Thu Thanh Duy trừng mắt nhìn anh một cách kì lạ.

Bạc Nguyên Triệt ngay lập tức hoàn hồn: “Đương nhiên là không!”

Anh chỉ là …

Đến nằm mơ anh cũng không nghĩ đến mình có thể may mắn như thế này.

Có thể gặp được cô …

Có thể quen biết cô …

Có thể yêu cô …

Thậm chí có thể nhận được lời đồng ý của cô …

Niềm vui sướиɠ rạo rực trong l*иg ngực, máu trong cơ thể như đang sôi lên, anh vui sướиɠ đến ngây ngất, không kìm chế được mà nắm lấy tay cô kéo cô ôm vào lòng, theo bản năng ôm chặt cô.

Đồng ý rồi!

Tiểu Duy đồng ý anh rồi! Thu Thanh Duy sắp bị anh ôm đến nghẹt thở, đang định lên tiếng than trách, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đào hoa đang tràn đầy niềm vui sướиɠ liền cảm thấy hơi choáng váng một chút, bàn tay đang muốn đẩy anh ra vô thức dừng lại.

Sau đó cô đành dành cho anh một cái ôm bất đắc dĩ.

Chỉ là đồng ý lời tỏ tình của anh thôi, có đến mức vui như thế này không?

Cô không biết, suốt hơn 20 năm nay, những niềm vui của anh không nhiều, mà niềm vui sướиɠ cùng kích động đến mức không lời nào có thể diễn tả được như bây giờ chỉ có duy nhất một lần này …

Ôm được một lúc, Bạc Nguyên Triệt liền hỏi: “Tiểu Duy, có phải anh đang nằm mơ không?”

Thu Thanh Duy véo anh một cái: “Đau không?”

Bạc Nguyên Triệt kêu lên một tiếng, thành thật trả lời: “Đau.”

“Vậy thì không phải đang nằm mơ.”

Anh thở ra một cách mãn nguyện, vùi mặt vào cổ cô, âm thanh như mèo con đang làm nũng vậy, vừa nũng nịu vừa ngọt ngào: “Nếu như thật sự là mơ thì cứ tiếp tục mơ như thế này cũng tốt …”

Chí ít cũng thỏa mãn nguyện vọng mà anh mong ước bấy lâu nay.

Khuôn mặt áp trên ngực anh nóng hổi, khiến tất cả những phòng bị từ trước đến nay của cô tan chảy, Thu Thanh Duy nhắm mắt lại, trong lòng anh cười cười nói: “Đồ ngốc!”

Con người này, anh có chút trẻ con lại có chút ngốc nghếch, mỗi một chuyện anh làm đều cực kì tốn chất xám, là một tên dính người thích khóc, nhìn thì có vẻ rất phiền phức khiến người khác như bị giày vò, so với tiêu chuẩn lúc trước của cô còn cách xa 10 vạn tám nghìn dặm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.