Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 164



Ba giờ đêm.

Tỉnh mộng.

Lục Cảnh Thâm nhìn chằm chằm ánh trăng le lói trên trần nhà, rất lâu vẫn không thể thoát ra khỏi giấc mơ ban nãy.

Giấc mơ này quá chân thực, chân thực đến mức anh ta tưởng như nó đã thật sự xảy ra, khiến anh ta không thể buông bỏ.

Đó mới chính là kết cục của anh ta và Niệm Niệm.

Bọn họ đã được định trước là ở bên nhau …

Bọn họ, bắt buộc phải ở bên nhau!

Ngay khi cư dân mạng đang bàn tán xôn xao về chuyện tình cảm của Bạc Nguyên Triệt, hot search này đã bị gỡ bỏ xuống, từ khóa "Thu Thanh Duy" trở thành một từ khóa bị cấm không thể tìm kiếm.

Bạc Nguyên Triệt háo hức muốn nói với cả thế giới về mối quan hệ của mình, tất nhiên điều đó không thể do anh quyết định, Thu Thanh Duy không quan tâm  đến những bình luận của cư dân mạng, cho nên cô cũng không bận tâm tới hot search nào.

Trợ lý của Bạc Nguyên Triệt thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi chuyện tình cảm được công khai, người hâm mộ của Bạc Nguyên Triệt ngất ngây và đau đớn đến thấu xương, không phải cô ấy có ý kiến gì với chị Duy mà là với tư cách là một trợ lý, tự nhiên suy nghĩ về các vấn đề từ góc độ phát triển sự nghiệp.

Bạc Nguyên Triệt hiện đang trong thời kỳ sự nghiệp hoàng kim, anh vẫn chưa chuyển đổi hình tượng, việc anh bày tỏ trực tiếp chuyện tình cảm chắc chắn sẽ khiến sự nổi tiếng của anh giảm sút nghiêm trọng. Nếu hot search được xóa bỏ, tác động có thể nhỏ hơn một chút. Cô ấy không biết đó là người tốt bụng nào suy nghĩ cho lợi ích của A Triệt.

Cô ấy thực sự nghĩ quá nhiều.

Người xóa hot search là Hạ Minh, người hận không thể bóp ch3t Bạc Nguyên Trạch, lúc này cậu ta đang chơi bắn súng tại câu lạc bộ giải trí ở Thủ Thành.

Mỗi lần bắn một phát, thật là bực bội và khó chịu.

Vốn tưởng rằng Thu Thanh Duy chỉ đùa giỡn, không ngờ lại công khai tình cảm với mọi người một cách vô cùng bá đạo, đây thực sự là định để tiểu minh tinh đó lên nắm quyền sao?

Ah! Ở trong mắt cô, cậu ta là người thừa kế của dòng họ Hạ, còn không thể so sánh với loại người như anh?

Phạm Phi Bằng và một số người có thể nhận ra rằng tâm trạng của anh ta không tốt, kết hợp với những gì đã xảy ra trong những ngày này, không khó để đoán rằng nó có liên quan đến người phụ nữ giành chức vô địch ở trường đua.

Một vài người tụ tập lại và xì xào về chuyện này:

"Hạ thiếu gia không phải nói cô ấy là người phụ nữ của anh ấy sao? Sao cô ấy lại thành bạn gái của Nguyên Triệt?"

"Ngày đó lúc ở trường đua, không phải cô ấy cùng với người đàn ông không rõ lai lịch sao? Còn tát Hạ Minh ở trước mặt mọi người! Mọi chuyện thật điên rồ!"

"Ỷ mình được người ta để ý, nên muốn lật trời à? Còn không phải chỉ là cái rắm!"

Phạm Phi Bằng liếc nhìn Hạ Minh.

Nghĩ đến cảnh người bạn thân này lại vì người phụ nữ này mà uống say đêm qua, anh ta không tránh khỏi bất bình. Cô là người đầu tiên dám đùa giỡn Hạ Minh thành thế này, nhất định phải khiến cho cô cảm nhận một chút!

"Đi thôi." Anh ta đứng dậy trước.

Người khác hỏi: "Đi đâu vậy?"

Ánh mắt anh ta bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đi xả giận cho Hạ Minh!"

***

"A Triệt, nếu không đến sân bay thì muộn mất!" Trợ lý thò đầu ra khỏi xe và giục anh một lần nữa.

Bạc Nguyên Triệt trả lời "sẽ đến sớm", nhưng hai chân anh dính lấy cửa không muốn rời đi.

Anh đã ở bên cạnh Thu Thanh Duy rất lâu rồi, nếu không phải quay lại thành phố Lạc để tổ chức buổi ký tặng album mới, anh vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh cô.

"Lần này xa nhau có lẽ còn lâu mới đến tìm em..." Nghĩ đến đây, Bạc Nguyên Triệt sững sờ.

Thu Thanh Duy dỗ dành nói: "Anh cứ yên tâm làm việc. Vừa đúng lúc bên đội ngũ cũng có việc, em cũng không thể quan tâm tới anh được."

Anh không cần cô quan tâm, cô làm việc, anh chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được rồi. Thật tiếc khi một ngày bắt đầu như vậy phải kết thúc...

Dù biết rằng cuộc chia ly này chỉ là tạm thời, anh vẫn khó chịu khủng khϊếp.

"Đừng nán lại, không phải là anh không thể gặp em nữa." Thu Thanh Duy vỗ về anh, hứa hẹn nói: "Khi nào có thời gian em sẽ đến thành phố Lạc để đi cùng anh."

Điều này khiến Bạc Nguyên Triệt cảm thấy dễ chịu hơn chút.

"Vậy thì anh... đi..." Anh miễn cưỡng lùi lại nửa bước.

Thu Thanh Duy giúp anh kéo lại khăn quàng cổ, xoa xoa đầu cún con của mình, mặt mày đều là nhu hòa: "Đi đi, phải tự chăm sóc bản thân."

Rõ ràng cũng không phải sinh ly tử biệt gì, lại bởi vì lòng bàn tay cô ấm áp mà cay sống mũi.

"Tiểu Duy …" Anh nhẹ giọng gọi cô, đều là ỷ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.