Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 182



Câu này khiến Thu Niệm sững sờ: “Anh nói cái gì? “

“Anh nói … đội cứu hộ sẽ không bỏ cuộc tìm kiếm Bạc Nguyên Triệt đâu …”

Bây giờ Thu Niệm mới hiểu ra: “Vẫn chưa tìm thấy Bạc Nguyên Triệt?”

Cô Trì đau lòng "ừm" một tiếng, cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô: "Xin lỗi, anh rất xin lỗi đã không thông báo kịp thời cho cậu ấy, nếu không Lục Cảnh Thâm đã không có cơ hội liên lạc với em …”

“Không cần tìm nữa.” Thu Niệm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lau nước mắt trên mặt, cười với anh: “Chắc bây giờ anh ấy là đã đến thế giới của Thu Thanh Duy rồi.”

Tối hôm qua lúc Thu Thanh Duy rơi xuống biển, cô ấy cuối cùng cũng nhận ra mình không tiếp tục trốn tránh nằm hôn mê ở một thế giới khác, cuộc sống tồi tệ của cô ấy, bao nhiêu năm phức tạp giữa cô ấy và Lục Cảnh Thâm nên để cô tự mình tiếp tục đối mặt. Chứ không phải trốn sau lưng người khác, để người đó thay cô ấy giải quyết tất cả.

Cô ấy vừa ghen tị với Thu Thanh Duy, vừa ngưỡng mộ Thu Thanh Duy.

Cô ấy lớn lên không biết gì về thế giới bên ngoài, đến nỗi cô ấy không bao giờ biết rằng một người phụ nữ cùng tuổi mình sẽ trải qua tuổi thơ thiếu vắng tình yêu thương của cha mẹ, tuổi dậy thì buộc phải trưởng thành sớm, một mình đối mặt với thế giới đầy sóng gió ngoài kia.

Cũng chưa từng biết được, những chuyện đối với cô căn bản không thể đối mặt được, thì với cô ấy có thể dễ dàng giải quyết từng việc một.

Thu Thanh Duy có điểm mạnh mà cô ấy không có, điều mà cô ấy cần cố gắng học hỏi.

Vì vậy …

Giây phút đó, cảm xúc mạnh mẽ phá vỡ sự kiềm chế bấy lâu nay như một con ve sầu thoát xác, biến thành một tia sáng, lao về phía cô ấy bao trùm lấy Thu THanh Duy và Bạc Nguyên Triệt.

Ngay sau đó, biển trở lại bóng tối, sóng biển nhẹ nhàng đẩy cô ấy vào bờ.

Cô ấy đã được cứu rồi.

Bạc Nguyên Triệt và Thu Thanh Duy đã biến mất khỏi thế giới này.

Bây giờ, bọn họ có lẽ đã đoàn tụ rồi …

Ngay cả khi vẫn chưa gặp nhau, nhất định sẽ được đoàn tụ lần nữa …

Một tình yêu đủ mạnh vượt thời gian và không gian, làm sao ông trời lại không tác thành?

Vì vậy, cô ấy thật lòng chúc phúc: “Bọn họ sẽ ở bên nhau, cho dù đang ở thế giới nào đi chăng nữa. “

Vẫn khuôn mặt đó, nhưng biểu cảm trên lông mày của cô ấy lại khác nhau rõ ràng.

Cố Trì ngây người nhìn cô ấy, một ý nghĩ không thể tin được gào thét cấu xé trong lòng, đến nỗi hai mắt đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn..

Thu Niệm không thể biết được sự phấn khích sâu sắc của anh ấy?

Lần này, cô chủ động đưa tay nắm lấy anh rồi chào hỏi sau một thời gian dài vắng mặt: "Anh Cố Trì, em trở về rồi."

Một tiếng “Anh Cố Trì” đủ để chứng minh tất cả.

Nhìn bàn tay đặt trên mu bàn tay mình, Cố Tì nhắm mắt lại, nghẹn ngào hỏi: “Em có đi nữa không? “

“Không đi nữa, sau này cũng không đi nữa.” Thu Niệm siết chặt tay anh nói nhỏ: “Sẽ không đi nữa …”

Trong tương lai, dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không bao giờ chạy trốn.

Bởi vì …

Người thật lòng với cô vẫn luôn đợi cô.

Vì vậy, khóe môi của hai người cong lên thành một vòng cung hạnh phúc, và khi họ nhìn nhau, anh chân thành nói: "Chào mừng em trở về, Niệm Niệm."

Sau một lúc im lặng, Thu Niệm đột nhiên rút kim tiêm truyền dịch trên mu bàn tay ra, nhấc chăn bông lên như muốn đi ra ngoài.

Nhìn thấy máu chảy ra từ mu bàn tay, Cố Trì nhíu mày đau lòng: "Em đi đâu vậy?"

“Em muốn đi gặp Lục Cảnh Thâm.”

Nghe đến đây, trái tim Cố Trì run lên, mím môi chua xót, đôi mắt đượm buồn.

Vừa mới trở về đã nóng lòng muốn gặp Lục Cảnh Thâm …

Quả nhiên, cho dù có trải qua bao nhiêu lâu, cô ấy vẫn yêu người đó …

Anh ấy nuốt hết nỗi buồn vào lòng, nhẫn nhịn nói: “Đợi dưỡng bệnh khỏe rồi thì đi cũng chưa muộn”.

Thu Niệm nhấn mạnh: “Bây giờ nhất định phải đi. “

Anh ấy chưa từng đánh bại lại cô ấy, hít sâu một hơi, đáp ứng yêu cầu của cô ấy: "Được, anh đi cùng em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.