Thu Thanh Duy chắc chắn sẽ không đồng ý nếu lý do là như thế này, nhưng phản ứng của anh ấy rõ ràng là trong lòng đang có mưu kế gì đó!
"Nói đi rốt cuộc anh có chuyện gì vậy?"
Sợ ma?
Nếu nói như vậy thì anh còn mặt mũi sao?
Anh nghiến răng buông tha việc tới gần cô, lẳng lặng kéo giường trở lại, vẻ mặt đau khổ: "Nếu em không muốn thì quên đi... Anh đi lấy nước nóng."
Anh nói xong liền bước nhanh vào phòng tắm.
Chốc chốc, tiếng nước chảy ào ào vọng ra.
Sau khi anh như thường lệ bưng một chậu nước nóng ra ngoài, Thu Thanh Duy mới nhớ tới để hỏi: "Cái này dùng để làm gì?"
“Lau người cho em đó.” Bạc Nguyên Triệt giải thích: “Khi em hôn mê không thể tự mình tắm được, hơn hai tháng nay là anh giúp em lau …”
Anh vốn là người ngay thẳng, nhưng khi cô tỉnh dậy rồi, có một số việc sẽ phải thay đổi.
Nhìn thấy Thu Thanh Duy đang nhìn thẳng vào mình, giống như chuẩn bị đánh người, anh hoảng sợ không hiểu lý do là gì, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
"Không phải..." Anh lắp bắp giải thích: "Anh không có ý đó... Anh chỉ là lau đơn thuần thôi, không có nghĩa đến..."
"Vậy tại sao anh lại đỏ mặt?"
Thu Thanh Duy nói rồi đứng dậy, vươn tay muốn cầm lấy cái chậu trong tay anh: "Bây giờ em tỉnh lại rồi, em sẽ tự mình lau."
Ngay khi cô vừa đứng lên, nhưng chân bỗng dưng mềm nhũn ra ngã trở lại.
Bạc Nguyên Triệt vội vàng đặt chậu nước xuống, nhanh chóng đỡ lấy cô: "Em mới tỉnh lại mà hơn nửa năm rồi không đi lại, em đừng có cậy mạnh như vậy."
Thu Thanh Duy nhìn vào chân mình.
Theo lời y tá nói, hàng ngày Bạc Nguyên Triệt đều xoa bóp cho cô, nếu không cơ của cô sẽ bị teo. Tuy rằng nó vẫn được duy trì nguyên dạng nhưng nó thực sự là không có sức lực, đoán là sẽ phải mất một thời gian mới có thể hoàn toàn trở lại như trước.
Bạc Nguyên Triệt mang chậu nước trở lại, cuối cùng, anh lại đi tới, vòng tay qua chân cô, dễ dàng ôm cô lên.
Cái ôm công chúa đầu tiên trong đời khiến Thu Thanh Duy ngây người, cô có chút không được tự nhiên, dịch người ra một chút.
Một giây tiếp theo, cánh tay của anh dùng lực một chút, cô trực tiếp ngã vào lòng anh, giống như chim nhỏ nép vào người vậy.
Thu Thanh Duy: "..."
"Em đừng cố sức nữa, để anh ôm em vào phòng tắm."
Để thể bày tỏ sự trong sạch của mình, sau khi Bạc Nguyên Triệt đưa cô vào phòng tắm, đặt cô vào bồn rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Quay lưng về phía cửa kính, anh chính trực nói: "Nếu có chỗ nào không tiện thì gọi cho anh."
Thu Thanh Duy không khỏi buồn cười.
Nhìn bộ dạng sợ bị oan uổng này, cứ như người hôn đến mức làm miệng cô sưng lên không phải là anh vậy.
Cô cởϊ áσ bệnh nhân ra, bắt đầu lau chùi, hầu hết chỗ nào đều có thể tự mình lau sạch sẽ, nhưng sau lưng lại không làm gì được.
Dù sao cũng đã bị anh nhìn hơn hai tháng, tội gì phải giả vờ ngại ngùng nữa, cô liền lấy quần áo che trước ngực kêu Bạc Nguyên Triệt đi vào.
Người đàn ông mang vẻ mặt chính trực, chỉ thiếu điều viết lên trán chữ "Liễu Hạ Huệ*" mà thôi, sau khi vào cửa cũng không nhìn nghiêng ngó dọc mà nhìn chằm chằm vào tường hỏi: "Tắm xong rồi?"
*Liễu Hạ Huệ: là một người học giả được cho là chính trực, đàng hoàng, có hạnh kiểm
Thu Thanh Duy ném chiếc khăn cho anh, sau đó xoay người, thực hiện đặc quyền của bạn gái: "Lau lưng cho em đi."
"Lau lưng..." Ánh mắt của Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng rơi xuống, vốn dĩ vẫn còn hơi ngại ngùng, nhưng sau khi nhìn thấy tấm lưng gầy trơ xương của cô, chút ngượng ngùng đó lập tức biến thành đau khổ.
Gần như cả năm trời cô đã phải dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống, làm sao mà không giảm cân được? Sau khi đường ruột của cô quen rồi, phải cho cô ăn thật nhiều thịt để bù lại mới được!
Sau khi quy củ lau lưng cho cô xong, Bạc Nguyên Triệt không vội vàng rút tay lại, ngược lại anh xắn tay áo, nắm lấy vòi hoa sen, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Thu Thanh Duy đang cài cúc áo, cúi xuống nhìn thấy bộ dáng này của anh, cô không nhịn được hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
“Rửa chân cho em.” Anh nói rất tự nhiên, bóp sữa tắm ra lòng bàn tay, nắm lấy một bên chân của cô bắt đầu xoa bọt nước, trên mặt mang theo ý cười: “Em không khom lưng được, nhất định là không rửa kỹ được. "