Thực ra cô vừa nói gì? Thu Thanh Duy đã không thể nhớ nổi, bởi vì tất cả các yêu cầu đều được đưa ra một cách tuỳ tiện. Ai nghe thấy cũng biết đó là một trò đùa, nhưng cái tên Bạch ngu ngốc này lại nghĩ rằng đó là thật?
Cô tò mò: "Anh thực sự có thể làm được tất cả sao?"
"Điều này có gì khó khăn chứ?" Sau khi Bạc Nguyên Triệt khoác lát xong, lại nhanh chóng nói thêm một câu: “Chỉ cần giao thẻ lương thôi mà, em đợi đi, anh trước tiên sẽ đi kiếm việc làm.”
Thu Thanh Duy chỉ nhìn chằm chằm vào anh trong một phút, cuối cùng đã chịu thua: “Được rồi, anh thắng.”
"Cái gì?” Bạc Nguyên Triệt mở to mắt, không biết tại sao.
“Những điều em vừa nói đều vô nghĩa đó.” Thu Thanh Duy thú nhận: “Em chỉ muốn xem phản ứng của anh như thế nào."
Cô biết anh rất nghiêm túc, vì vậy cô đã từ bỏ ý định trêu chọc anh.
Thu Thanh Duy vươn tay và ôm lấy anh, an ủi: "Yêu cầu của em đối với bạn đời của mình rất đơn giản, chỉ có một cái.”
Bạc Nguyên Triệt thở dài, nín thở và hỏi: "Là gì vậy?"
Thu Thanh Duy mở miệng, như thể cô muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ đưa ra hai từ: "Bí mật!"
Bạc Nguyên Triệt trong nháy mắt liền biến thành con cá lóc.
Thu Thanh Duy không kìm được mà hôn lên mặt anh, nhanh chóng thả anh ra, quay người sải bước đi về phía trước: "Đi thôi, đồ ngốc, trở về khách sạn ăn tối!"
Đợi tiêu hoá xong, Bạc Nguyên Triệt ngây ngốc đuổi theo cô, nghĩ về yêu cầu mà cô nói rốt cuộc đó là gì?
Anh sẽ không biết, yêu cầu của cô đơn giản, nhưng lại khó đến mức nào.
Trên thế giới này có hàng nghìn người kết hôn, nhưng họ bước vào hôn nhân có thể vì lý do này hay lý do khác, thật không dễ dàng để yêu một người, còn không rõ hơn nữa là chưa chắc gì người bạn yêu sẽ yêu bạn.
Vì vậy, cô muốn có một người thật lòng yêu cô, đây chính là yêu cầu dễ dàng nhất nhưng cũng là khó khăn nhất.
Nhưng may mắn thay, anh là người bạn đời duy nhất được cô công nhận rong cuộc đời, và anh đã đáp ứng được yêu cầu của cô.
Nửa tháng sau, tất cả đồ nội thất thiết bị gia dụng trong nhà được sắp xếp xong xuôi, Thu Danh Duy chọn một ngày hoàng lịch chuyển tới nhà mới.
Bữa tối đặc biệt mời đầu bếp đến nhà làm một bàn đầy thức ăn ngon. Khi đặt món tráng miệng cuối cùng lên một chiếc xe đẩy bên cạnh bàn, một vài đầu bếp nói một câu lịch sự: “Chúc bữa tối ngon miệng.” sau đó liền rời đi.
Trong một nhà lớn như vậy, chỉ có Thu Thanh Duy và Bạc Nguyên Triệt ngồi đối diện nhau.
Trên đỉnh đầu có đèn chùm ba nhánh, ánh sáng dịu nhẹ ấm áp làm sáng bừng cả căn phòng. Trên mặt hai người hiện lên dáng vẻ tươi cười duyên dáng.
Thu Thanh Duy khui rượu vang, tự rót cho bản thân một ly. Bạc Nguyên Triệt theo bản năng muốn ngăn cô lại, cô cầm chai rượu giật lùi ra phía sau, sử dụng đòn sát thủ: “Đã xuất viện hơn nửa tháng rồi, bác sĩ từng nói qua là có thể uống rượu được.”
Tay Bạc Nguyên Triệt buông thõng giữa không trung, từ từ thu lại nhưng lại không yên tâm: “ Vẫn là nên uống ít thôi.”
Thu Thanh duy không nghe lời: “Hôm nay em rất vui.”
Vì vậy muốn uống thì uống thôi.
“Cơ thể em vừa mới dưỡng khỏe, đừng có hành hạ bản thân.” Bạc Nguyên Triệt nói xong liền đem ghế của mình đặt bên cạnh cô, giám sát không cho cô uống quá nhiều.
“Nhiêu đây thì tính là gì?” Thu Thanh Duy liếc xéo anh, cười nhạo: “Em cứ không nghe lời thì sao?”
Không nghe, anh cũng không có cách ngăn lại nổi!
Bạc Nguyên Triệt vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu nhượng bộ gắp thức ăn cho cô: “Trước tiên ăn chút gì đó đã, nếu không một hồi nữa dạ dày sẽ bị khó chịu.”
Thấy Thu Thanh Duy một tay cầm bình rượu một tay cầm ly rượu, anh dứt khoát gắp thức ăn đưa đến tận miệng cô, dùng cách dỗ dành đứa bé mà nói với cô: “A — há miệng nào.”
Thu Thanh Duy nhướng mày nhìn anh, qua vài phút vẫn là nể mặt anh mà há miệng ăn lấy đồ ăn.
Bạc Nguyên Triệt hài lòng cười cười, lại gắp thêm mấy lần nữa, cuối cùng, lấy giấy lau miệng cho cô, buông đũa xuống, mặt áp sáp lại gần cô, một mặt háo hức mong chờ: “Đến lượt em rồi!”
Thu Thanh Duy nhất thời không hiểu, rốt cuộc cô nên làm gì?
Người đàn ông trước mặt chỉ vào những món ăn thơm ngon sau đó chỉ lại chỉ vào mình: “Đến lượt em đút cho anh ăn rồi.”
Thu Thanh Duy: “...”
Hình như không cẩn thận mà bị lừa rồi sao?
“Thịt không tệ!” cô không tiếp nhận ý muốn của anh, tự mình uống cạn ly rượu vang.
Vài giây tiếp theo, người ngồi bên cạnh phồng má lên, anh âm thầm dùng ánh mắt của mình mà buộc tội cô.
Thấy anh vẫn luôn không có động tĩnh gì, Thu Thanh Duy cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn về phía anh ta: “Anh không ăn sao?”
Bạc Nguyên triệt cố ý chơi xấu: “Em đút cho anh ăn, anh liền ăn.”
Còn học được thói đe dọa người khác!
Trong lòng Thu Thanh Duy vui vẻ, trên mặt lại lạnh lùng vô tình “A” một tiếng, tự mình gắp lấy thức ăn.