Nỗi tuyệt vọng đó Bạc Nguyên Triệt chẳng muốn nhớ lại chút nào, anh nằm xuống gối, quanh hai hàng mi còn vương lại nước mắt, mất một hồi lâu anh mới trả lời cô với thanh âm nặng nề: "Anh không tìm thấy em … Dù ở đâu cũng không thể tìm thấy được."
"Đó chỉ là một giấc mơ thôi" Thu Thanh Duy ôm lấy mặt của anh: "Em ở đây, sẽ không đi cả."
Anh vẫn nhìn cô không rời mắt, chỉ sợ không cẩn thận cô lại biến mất trong tầm mắt, anh trầm giọng nói thêm: "Không phải... Trong mơ anh thấy xuyên không trở về... thế giới đó không có em nữa."
Thu Thanh Duy ngẩn người.
Thế giới của anh, vốn dĩ là không có cô.
Nhưng thật trùng hợp biết bao, trong hơn nửa năm sống trong tình trạng hôn mê, cô thay Thu Niệm sống
Tương tự như vậy, thế giới của cô, vốn dĩ cũng không có anh.
Mặc dù cô không biết tại sao anh lại có thể xuyên không trở về, nhưng dù sao hai người cũng là ở hai thế giới khác nhau, cô không khỏi cảm thấy bất an khi anh nhắc đến chuyện này.
Nếu anh thực sự xuyên không trở lại, hoặc là từ khi bắt đầu … chỉ có một mình cô xuyên không trở về … cô nên làm thế nào đây?
Điều này còn đả kích hơn chuyện cô không thể tiếp tục quay lại đường đua thì còn tuyệt vọng hơn.
Ngay cả khi cô và anh không cùng mơ chung một giấc mơ, nhưng giờ phút này, cô cũng cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô.
Trong lúc hai người đang đắm chìm nhìn nhau, cô cúi người hôn lên mặt anh.
Anh từ từ nhắm mắt lại, đôi tay không tự chủ mà ôm siết chặt cô.
Khi lời nói không thể an ủi được thì chỉ cần một cái ôm thật chặt cũng đã giúp ích được đôi phần.
3 giờ sáng.
Màn đêm yên tĩnh, nhưng dưới khung cửa sổ này đã lâu rồi không có được sự yên tĩnh như thế.
Hai người đang triền miên với nhau, như thể trong giờ phút này cả hai như muốn hoà tan vào lẫn nhau, không bao giờ có thể chia tách được.
Căn phòng tắm tăm tối, đang có ánh đèn le lói được thắp sáng.
Vòi hoa sen đang mở, Thu Thanh Duy đứng dưới dòng nước đang chảy xuống, đôi chân yếu ớt mềm nhũn, cô vội vàng vịn vào bờ tường mới có thể đứng vững được.
Một lúc sau, cô được một người bước đến ôm từ phía sau.
Dù cho nhiệt độ của dòng nước cao nhưng lại không so được bằng sự nóng rực trong l*иg ngực cô.
Cảm nhận được điều gì đó, gân xanh trên trán cô bắt đầu nổi lên, thuận tay tát anh ta một cái: "Bạc Nguyên Triệt đừng có xằng bậy nữa."
Cô có lòng tốt an ủi anh, anh thì hay rồi, dày vò cô muốn chết, đã làm 3 lần còn không đủ bây giờ còn muốn nữa sao? Quả nhiên, đàn ông dù ngây thơ thuần khiết đến đâu thì trong chuyện này cũng có thể trở thành một tên cầm thú mà. Hừ!
Tỉ mỉ hôn xuống, kèm theo giọng nói thì thầm vài phần hư hỏng: "Tiểu Duy.. lần sau chúng ta thử ở phòng tắm nhé, có thể không em?
Vừa mới hôn xong, bây giờ lại muốn nữa sao?
Thu Thanh Duy xấu hổ xoay người lại muốn gõ vào đầu anh một cái, thì phần thắt lưng bỗng dưng bị nắm chặt kéo lại, anh dùng môi hôn mạnh lên môi cô.
Dưới dòng nước chảy anh nhắm đôi mắt lại, cất giọng lẩm bẩm: "Bỏ đi, hôm nay anh liền muốn thử..."
Chuyện tiếp theo căn bản không thể kiểm soát được...
Đợi lúc hai người ra khỏi phòng tắm đã là tờ mờ sáng hôm sau.
Thu Thanh Duy bị rút hết khí lực, toàn thân mệt mỏi đến bước đi cũng không có sức, sau khi được Bạc Nguyên Triệt bế đến bên giường đặt xuống rồi liền kéo chăn che mình lại, giọng nói khàn khàn cất lên hàm ý cảnh cáo uy hϊếp: "Anh dám đυ.ng vào em lần nữa, em sẽ đánh chết anh!"
Anh cúi đầu chỉ cười cười giây sau đó liền nằm xuống bên cạnh cô, đặt cằm lên vai cô thân mật mà cọ cọ sau đó nhẹ nhàng thì thào: "Tiểu Duy... anh yêu em..."
Hai mí của Thu Thanh Duy đã dịu xuống vơi phần, nghe những lời này khoé môi có chút cong lên, đêm nay đã dung túng cho anh làm càn, cô nhẹ nhàng đáp lại: "Em cũng vậy."
Anh xích lại gần hơn, cánh tay vòng qua ôm cô nhắm mắt lại, một lát sau bỗng sợ hãi mà mở mắt nhìn chằm chằm vào những sợi lông tơ trên đôi tai cô bèn hỏi: "Chúng ta sẽ không rời xa nhau đúng không?"
Cô đưa tay luồn qua bàn tay anh, nắm lấy thật chặt, đảm bảo rằng: “Không đâu, vĩnh viễn sẽ không.”
Cuối cùng anh cũng buông bỏ được sự căng thẳng, để bản thân chìm trong sự mệt mỏi rã rời.
Tiếp theo đây, có thể được ngủ một giấc ngon rồi …