Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 207



Những lời nịnh nọt anh đã nghe nhiều đến mức tai thành kén luôn rồi nhưng nhưng được cô trịnh trọng công nhận điểm tốt của anh như thế này, anh vẫn là không nhịn được mà niềm vui tràn ngập trong lòng.

Anh hắng hăng giọng, nói với cô: “Em cũng là người bạn gái tốt nhất trên thế giới.”

“Vậy … người bạn gái tốt nhất thế giới hi vọng người bạn trai tốt nhất thế giới không được coi nhẹ bản thân, nói bản thân không tốt nữa có được không?”

Anh cuối cùng cũng nở nụ cười, chen vào trong vòng tay cô, làm nũng với cô, bên tai là tiếng tim đập của cô, mãn nguyện thở ra một hơi, nói: “Được.”

Đầu bên này, hai người đang âu yếm nhau, đối với việc lên án Văn Kiệt không có một chút vội vàng.

Đầu bên kia, Văn Kiệt nhìn phần bình luận đều là mắng Thu Thanh Duy, thở phào nhẹ nhõm nhưng không biết vì sao lại cảm thấy bất an không thôi.

Anh hỏi trưởng phòng: “Thật sự giải quyết xong rồi? Sẽ không có trận lật thuyền nào đúng không?”

Trưởng phòng cam đoan: “Anh không yên tâm, tổng giám đốc Kim lại tìm người đi tìm hiểu cô ta thêm một lần nữa, cô ta cũng chỉ là một người bình thường, lúc trước dựa vào danh tiếng của ông nội mà kiêu căng không ai bằng! Không ngờ rằng hôn mê mất nửa năm cũng không đủ khiến cô ta ngộ ra, bây giờ xuất viện rồi chắc chắn nuốt không trôi cục tức kia, khuynh gia bại sản mua hot search tìm công đạo, cũng không nhìn xem chống lưng ở đằng sau chúng ta là ai, thật là tự tìm đường chết! Lấy trứng chọi đá thì chỉ có chết! Ở đây đợi đi, nếu lần này còn không được thì chúng ta đích thân ra tay, cư dân mạng sẽ xử lí cô ta!”

Văn Kiệt có tiếng tăm, có chống lưng, còn có một đội fan cuồng, bài viết trên Weibo vừa đăng, trên mạng liền tự tập hợp một nhóm “Những con người chính nghĩa”, nhảy vào mắng Thu Thanh Duy vô liêm sỉ dám đυ.ng vào viên ngọc quý Văn Kiệt, có một số cư dân mạng cực đoan còn hi vọng ai đó đi gϊếŧ chết cô, xem ra trận đấu này có vẻ Văn Kiệt thắng rồi.

“Vậy thì tốt.” Văn Kiệt hoàn toàn an tâm, dặn dò đơn giản vài câu rồi đi bầu bạn cùng tổng giám đốc Kim.

Khi nhận được cuộc điện thoại gấp gáp từ trợ lý, Văn Kiệt lúc ấy đang ở cùng tổng giám đốc Kim trong phòng nghỉ vui vẻ với mỹ nữ.

Cả căn phòng đều là mùi tanh tưởi, tiếng cười của phụ nữ, một mảng phóng đãng.

Văn Kiệt không biết, cuộc sống đời tư của anh đã bị một người mẫu trong đám người đang vui vẻ cùng anh tiết lộ cho Thu Thanh Duy với giá cao.

Anh một tay ôm eo cô người mẫu, một tay nghe điện thoại một cách khó chịu, ngữ khí tràn đầy sự không vui vì bị làm phiền: “Cái gì? Đã nói là đang bận chính sự rồi!”

Trợ lý sốt ruột không chịu được, ở đầu bên kia nói: “Anh Kiệt, xảy ra chuyện rồi! Anh mau xem Weibo!”

Tổng giám đốc Kim ở bên cạnh tình cờ nghe thấy lời lọt ra từ điện thoại, lắc đầu cười: “Người trẻ ngày nay ấy à, chính là không giữ được bình tĩnh, có thể xảy ra chuyện lớn đến đâu được? Hoang mang như thế làm gì?”

“Đúng thế! Có tổng giám đốc Kim ở đây, chuyện có lớn đến đâu cũng không thành vấn đề!” Văn Kiệt nịnh hót, quay qua trách mắng trợ lý: “Được rồi! Tôi và tổng giám đốc Kim có chuyện quan trọng cần bàn! Chuyện lông gà vỏ tỏi đừng có gọi đến làm phiền tôi!”

Tắt điện thoại, Văn Kiệt tiếp tục cùng mấy người mẫu trẻ vui vẻ.

Chính vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ánh đèn flash hướng đến anh nháy liên tục đến mức khiến anh không mở nổi mắt.

Không biết từ đâu xông vào một đám ký giả mặc đồ tây và giày da ngụy trang, điên cuồng chất vấn anh:

“Xin chào ngài Văn, xin hỏi ngài thật sự thông đồng với tổng giám đốc Kim, chèn ép các tay đua khác, thậm chí còn giở thủ đoạn với họ, gây nguy hiểm đến tính mạng?”

“Những người bị hại hôm nay đã đưa ra bằng chứng xác thực, yêu cầu đưa bằng chứng ra tòa, với chuyện này anh có gì muốn giải thích không?”

“Ngài Văn, không phải ngài nói dạo này bận chuẩn bị cho cuộc đua, tại sao lại ở trong hội quán ba ngày ba đêm? Danh hiệu tay đua thần Châu Á có phải là do tư bản giúp anh có được, hữu danh vô thực?”

Những người mẫu lúc này gọi nhau chạy ra khỏi phòng.

Xung quanh một mảng hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.